Trong công ty có vài bữa tiệc quan trọng, Đường Thời cũng sẽ thường xuyên mang cô đi theo, sau khi ngồi xuống, còn chủ động giới thiệu về cô một chút, thuận thế sẽ nói cô là thiên kim Cố thị.
Có thể để cho Đường Thời chịu đi xã giao, đều là người có mặt mũi ở thành phố, khó tránh khỏi trên bàn ăn sẽ gặp phải người quen, nhiều lần thấy Đường Thời đều mang Cố Khuynh Thành tham dự các loại bữa tiệc, hơn nữa trong cả bữa tiệc, Đường Thời cũng chưa từng khiến cho Cố Khuynh Thành như là thư ký của anh bên ngoài, chủ động mời rượu nịnh hót lấy lòng các ông chủ, thỉnh thoảng có người coi trọng Cố Khuynh Thành đẹp, chủ động tới mời rượu, cũng sẽ bị Đường Thời vô ý ngăn lại, hơn nữa mỗi một lần Đường Thời đều có cố ý giới thiệu Cố Khuynh Thành một chút, nên dẫn tới không ít người để ý tới Cố Gia.
Nhiều xí nghiệp lớn như vậy, đều không phải là bởi vì Đường Thời giới thiệu, mà run rẩy đi hợp tác với Cố Gia, huống chi có vài công ty hoàn toàn không liên quan tới làm ăn của Cố Gia, thế nhưng, tất cả mọi người đều để ý Cố Gia, nếu như ở trong công việc có vừa ý, thì thật ra đều có thể ưu tiên cho Cố thị vài phần, lâu ngày, Cố thị cũng dần dần ký đươc mấy phần hợp tác.
Tất cả mọi chuyện, nhìn qua đều là hướng về phía phương diện tốt, chỉ là, khó tránh khỏi ở giữa có một đường rẽ.
Cái đường rẽ này, nói là chuyện xấu, cũng là chuyện tốt, nói là chuyện tốt, cũng gọi là chuyện tốt.
Sau này Cố Khuynh Thành suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy, cái đường rẽ này, dùng bốn chữ vì họa được phúc hình dung, thích hợp hơn.
Đó là đầu tháng mười một.
Thành phố Bắc Kinh đã đi vào cuối mùa thu, trong một đêm, lá vàng của cả thành phố rụng xuống.
Thành phố cuối mùa thu, là thành phố đẹp nhất, hiu quạnh, thê lương, lại giàu có ý thơ.
Nhưng Cố Khuynh Thành ở nơi xào xạc thê lương này, tâm tình vẫn chưa có chút thương cảm, ngược lại thích ý mười phần.
Cố Gia xuống dốc không phanh, buôn bán đã được khởi sắc, rõ ràng tâm tình Cố Chính Nam và Cố phu nhân chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.
Cố Khuynh Thành nhìn cha mẹ vui, tâm tình mình cũng tốt, hơn nữa cô và Đường Thời ở chung, cô cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Tất cả nan đề, giống như cũng đã giải quyết dễ dàng, mấy năm qua đây, tâm tình tốt nhất, cũng không bằng với hiện tại.
Cố Khuynh Thành ngồi ở trên ban công, phơi nắng dưới chiều, vừa nhìn từng chiếc lá đỏ, vừa nhàn nhã uống hồng trà, hưởng thụ thời gian thích ý như vậy.
Chỉ tiếc tốt đẹp như vậy, nhưng bởi vì một cú điện thoại, bị cắt đứt.
Điện thoại là Trình Tả Ý gọi tới, hẹn cô đi dạo trong một cửa hàng bách hóa tổng tại thành phố.
Ở sơn trang nghỉ phép Hồng Viêm, Trình Tả Ý trợ giúp cô một lần, cô vẫn không có kịp cảm ơn, hiện tại Trình Tả Ý hẹn cô, mặc dù cô rất không muốn ra cửa, thế nhưng, vẫn đáp ứng đến.
Bởi vì là cuối tuần, ra khỏi thành thì chậm, còn vào thành một đường thông thuận, Cố Khuynh Thành chỉ mất 40 phút, đã đến cửa hàng bách hóa hẹn Trình Tả Ý.
Kỳ thực nay Trình Tả Ý, cũng không có muốn hẹn Cố Khuynh Thành ra ngoài.
Khó có được ngày cuối tuần, lại sắp vào Đông, cô ta muốn mua cho mình một chiếc áo khoác dày chút, cho nên liền quyết tâm một mình đi dạo phố.
Ngược lại tâm tư cô ta kín đáo, dọc con đường cô ta lái xe đến cửa hàng bách hóa, thường xuyên có một chiếc xe không có bảng số xe đi song song, cái cửa sổ của xe kia cũng không có đóng, bên trong có hai người đàn ông ngồi, không ngừng nhìn cô ta.
Mặc dù Trình Tả Ý không thể xem như là Cố Khuynh Thành có bộ dạng trăm phần trăm làm cho người ta quay đầu nhìn, thế nhưng, lại cũng có vài phần tư sắc, hơn nữa mấy năm nay cô ta càng ngày càng biết chăm chút bản thân, bị đàn ông nhìn, cũng là chuyện thường xảy ra.