Lúc này người trong ghế lô gần như cũng đã uống thất điên bát đảo, mọi người nghe được câu hỏi của anh, đều có chút kinh động, qua một lát, Lý tổng mới say khướt đứng lên, chỉ vào người một phòng, hỏi: "Ai cầm điện thoại của Đường tổng đích, còn không mau giao ra đây..."
Trương tổng uống đến đứng cũng không vững, từ trên ghế salon muốn đứng lên, lại càng thêm mềm nhũn ra, vẻ mặt thoạt nhìn chọc tức mười phần, kết quả nói ra, nhưng lại nấc một cái, mềm nhũn: "Đem, đem quản lý của các ngươi kêu đến cho tôi!"
Cô gái ngồi ở bên cạnh Trương tổng nũng nịu nở nụ cười: "Mấy vị nơi nào hỏa khí đến lớn như vậy, điện thoại di động, điện thoại di động ở chỗ này của em..."
Vừa nói ả ta lung la lung lay đứng lên, từ trong cổ áo móc ra ngoài, lảo đảo đi tới bên người Đường Thời, giơ lên, hướng về phía anh quơ quơ: "Đường thiếu gia, ngài muốn tìm, có phải cái điện thoại này hay không?"
Ả há mồm, chính là miệng đầy mùi rượu, còn hung hăng mà ợ một hơi rượu.
Đường Thời nhướng mày, lui về sau một bước, nhìn lướt qua điện thoại cô gái trong tay cầm, có chút ghét bỏ cau lại lông mày, sau đó vươn ra hai ngón tay muốn lấy.
Ả kia nắm điện thoại Đường Thời đích hướng phía sau nhẹ nhàng giấu đi, vẻ mặt cười quyến rũ đối với Đường Thời nói: "Đường thiếu gia, điện thoại của ngài rơi vào trên ghế sa lon rồi, em giúp ngài thu lại rồi... Có phần thưởng gì không? Không có phần thưởng, em cũng không thể cho ngài a..."
Đường Thời từ trước đến giờ không thích cùng loại này phụ nữ thế này dây dưa quá nhiều, huống chi, điện thoại di động này là anh không cẩn thận làm rơi trong ghế lô, cô ả này cũng không quá chạm vào điểm mấu chốt của anh, cho nên anh nghe nói như thế, không hề do dự i móc ra ví tiền, từ bên trong nhìn cũng không nhìn một cái tiện tay rút ra rồi một chồng tiền mặt, ném cho ả kia.
Ả kia tâm hoa nộ phóng đưa điện thoại di động cho Đường Thời, cúi xuống, nhặt tiền lên.
Đường Thời vốn chỉ muốn xem giờ ở điện thoại di động một chút, kết quả mở khóa màn ảnh, nhìn qua là ghi chép trò chuyện, hơn nữa thứ nhất là Cố Khuynh Thành.
Ấn đường Đường Thời nhẹ nhàng mà cau, liền mở ra ghi chép trò chuyện xem tình hình cụ thể, thấy ở mười phút trước, Cố Khuynh Thành đánh tiến vào gọi một cú điện thoại.
Hơn nữa còn nhấc máy.
Đêm hôm khuya khoắt, Cố Khuynh Thành gọi điện thoại cho anh làm cái gì?
Điện thoại Đường Thời mở ra chức năng tự động ghi âm, cho nên anh không chút do dự nào trực tiếp móc ra tai nghe bluetooth, đeo vào lỗ tai, mở ghi âm ra.
Cố Khuynh Thành gọi điện thoại tới, dài khoảng hơn một phút đồng hồ, nhưng mà bên trong cũng chỉ có ba câu.
"Alo?"
"Ngài tìm Đường thiếu gia sao?"
"Chẳng qua, ta khuyên ngài vẫn nên đế sáng hẵng tìm Đường thiếu gia, tối nay Đường thiếu gia vô cùng bận rộn..."
Ba câu này, đều là giọng nữ, nhưng lại không phải là Cố Khuynh Thành nói.
Nói cách khác, có người nhận điện thoại của anh?
Đêm hôm khuya khoắt, Cố Khuynh Thành ngàn năm một thuở gọi cho anh một cú điện thoại, lạo bị người đàn bà khác nghe máy?
Trong đầu Đường Thời thứ nhất thoáng hiện ý niệm, chính là Cố Khuynh Thành hiểu lầm anh...
Sắc mặt anh, trong nháy mắt trầm xuống, nhất nhất quét qua những cô ả say khướt mị thái mười phần trong ghế lô, hỏi: "Ai nhận điện thoại của tôi?"
Giọng Đường Thời có chút lạnh, mặc dù không lớn, nhưng là lại mang theo mười phần quyết đoán, để cho những người này cũng theo đó thanh tỉnh lại.