Hôn Sai 55 Lần

Chương 487: Tôi đối với em mà nói là gì? (17)



Cô gái theo bản năng lắc đầu, ấn đường Đường Thời, lại đột nhiên hung hăng mà chau lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên có chút trầm thấp, cầm tóc cô gái có chút dùng sức, cô gái đau đến sắc mặt tái nhợt, toàn thân cũng đi theo căng thẳng lên, vội vội vàng vàng đem lắc đầu đổi thành gật đầu...

Đường Thời lúc này mới hòa hoãn xuống, vẻ mặt, lại khôi phục thành ôn nhu như nước, một đôi mắt thâm tình chân thành ngó chừng cô ta, rất là nghiêm túc mở miệng hỏi: "Có cái gì cần, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp em làm."

Anh và cô ta chẳng qua là một cuộc giao dịch hai bên thoả thuận, bình thủy tương phùng, một đêm hoan hảo, mỗi người đi một ngả, mặc dù có khó khăn, cũng không có đạo lý tìm anh trợ giúp, cho nên cô gái kia lập tức cười nói: "Đường tiên sinh, em thật không có gì..."

"Nói, em để cho ta giúp em làm cái gì? " Đường Thời không đợi cô gái kia nói cho hết lời, âm điệu liền có chút lạnh cắt đứt lời của cô ta.

Cô gái bị dọa đến khẽ run rẩy, cô nháy mắt, ngó chừng Đường Thời trong chốc lát, sau đó nói: "Em cần tiền."

"Tốt. " Đường Thời giống như nghe được lời làm cho mình động lòng, mặt mày cũng đi theo hiện lên một nụ cười thản nhiên, anh nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, từ túi của mình, lấy ra ví tiền, sau đó nhìn cũng không nhìn từ bên trong rút hai tấm thẻ, nhét vào trong tay người đàn bà kia, dùng giọng nói ôn nhu có chút kỳ cục, nói: "Đủ sao?"

Đường Thời sau khi hỏi xong, không để cô ta trả lời, lại từ bên trong rút một tấm thẻ, nhét vào kia tay của cô ta, nói: "Nếu không đủ, tôi lại đưa thêm cho em."

Cô nàng kia không giải thích được nhìn mình thẻ ngân hàng trong lòng bàn tay, cả người bị chấn có chút phát mộng.

Nhưng là Đường Thời nhưng giống như cảm thấy còn chưa đủ, suy nghĩ một chút, liền trực tiếp từ trong túi tiền lấy ra giấy căn cước, sau đó đem trọn cái ví tiền bỏ vào trong tay người đàn bà kia: "Đều cho em."

Ví tiền là tinh phẩm Hermes bản số lượng có hạn, bên trong là một chồng tiền mặt thật dầy, cô nàng kia cầm, chẳng qua là cảm thấy trong lòng bàn tay có chút nóng.

Nhưng là Đường Thời ngó chừng ngón tay cô cầm lấy ví tiền cùng thẻ, uốn môi lên, thoáng có chút thỏa mãn nở nụ cười.

Nụ cười của anh, rất sạch sẽ, rất chân thành, phảng phất như là trẻ con khi còn bé, nhận được phần thưởng cùng kẹo.

Nhiều như vậy tốt, Khuynh Khuynh, em nói nhiều như vậy, em có chuyện gì, trực tiếp hướng về phía tôi mở miệng, tôi không chút lựa chọn vì em mà làm, nhiều như vậy... Nhưng là, tại sao em hết lần này tới lần khác lại không cần tôi?

Đường Thời nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt mỉm cười, trở nên có chút bi thương.

Cô gái bị Đường Thời mang đến, ngồi ở bên cạnh anh, không dám nói lời nào, không dám động, chẳng qua là cứng ngắc cầm lấy ví tiền cùng thẻ ngân hàng.

Qua hồi lâu, cô nàng kia thấy Đường Thời cũng không có phản ứng, không nhịn được lên tiếng, hô một câu: "Đường tiên sinh."

Nụ cười trên mặt Đường Thời, theo ba chữ kia, trong nháy mắt ngưng trệ.

Cái giấc mộng anh tự biên tự diễn lừa mình dối người, đúng là vẫn phải tỉnh.

Đường Thời ngó chừng đèn thủy tinh trên trần nhà, trừng mắt nhìn, cũng không có liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh mình, âm điệu có chút lạnh nói: "Cô có thể đi rồi."

Anh móc một khoản tiền lớn, đưa cho cô, chỉ là vì làm cho cô nói hai câu nói như vậy? Cô gái có chút ngẩn ngơ ngồi ở trên ghế sa lon, không có đứng dậy.

Đường Thời có chút không nhịn được tiếp tục lập lại một lần: "Đi!”

Cô gái bị làm cho sợ đến vội vàng đứng dậy, suy nghĩ một chút, đem ví tiền cùng thẻ của Đường Thời ném vào trên ghế sa lon, sau đó sẽ cầm đồ của mình, vội vã rời đi.

Trong phòng, rất nhanh liền an tĩnh chỉ còn lại có một mình Đường Thời, anh như cũ vẫn duy trì tư thái, cũng không nhúc nhích, chẳng qua khóe mắt là ngó chừng đèn thủy tinh, nổi lên một tia trong suốt.