Trên đường phố xe không nhiều, cũng không ít, xiếc xe của anh từ trước đến nay rất tốt, cho dù một chiếc xe taxi phía trước thường thường cũng đi nhanh, ngược lại từ đầu đến cuối anh chưa thất lạc, hai chiếc xe, một trước một sau, nhất định bảo trì ước chừng mười mét.
Xe taxi chạy khoảng bảy tám km liền ngừng ở cửa tiểu khu giá cả trung bình, Đường Thời giẫm lên phanh xe, dừng lại cách một khoảng cách rất lớn, không đầy một lát anh nhìn thấy Cố Khuynh Thành từ trong xe taxi xuống, mang theo túi hướng về phía cửa tiểu khu đi đến.
Anh nghiêng đầu đánh giá cái tiểu khu kia một chút, là tiểu khu mới xây dựng vài năm nay, chủ yếu lấy giá cả thích hợp là chính, không gian bên trong không lớn, không bằng biệt thự Tây Giao và khu nhà ở trong thành phố của anh.
Cố Khuynh Thành cũng không có tiến vào tiểu khu mà là đi phía trước cửa hàng thịt bò bên cạnh.
Đường Thời hơi hơi tiến xe lên trước một đoạn mới có thể thấy rõ ràng bóng dáng Cố Khuynh Thành, cô ngồi ở trên vị trí cạnh cửa sổ phía trước cửa hàng, trước mặt đặt một chén lớn, vén tóc ra sau tai, quy củ ngồi ở trước bàn ăn, cầm chiếc đũa cùng thìa chậm rì rì ăn mì.
Một chén mì mà Cố Khuynh Thành ăn ước chừng hai mươi phút, mới cầm lấy giấy ăn lau miệng, sau đó giơ tay lên gọi người phục vụ tính tiền.
Có thể là tiền cô đưa mệnh giá lớn, thời điểm người phục vụ đi tìm tiền lẻ, một mình cô nhàm chán ngồi ở trước bàn ăn, cầm chiếc đũa quấy nước canh còn lại trong bát ăn.
Qua một lúc lâu sau cô liền dừng động tác, sau đó khom người tìm kiếm trong túi của mình một hồi, lấy điện thoại di động ra, hẳn là có người gọi cho cô, ngón tay cô ở trên màn hình trượt một cái, sau đó liền đưa tới bên tai.
Mặc dù không biết cô nói điện thoại với ai, cũng không biết rốt cuộc cô nói cái gì, nhưng mà anh có thể nhìn ra được cô dường như cực kỳ vui vẻ, mặt mày đều là cong cong, nở rộ tươi cười đẹp ngọt ngào mà lại xinh đẹp.
Lúc đang gọi điện thoại thì người phục vụ đưa tiền lẻ tới, cô không có đứng dậy từ trong tiệm ra ngoài, mà là tiếp tục nói mấy câu đối với trong điện thoại xong mới tắt điện thoại, vẫn ngồi ở trước bàn ăn không có nhúc nhích như cũ.
Xe Đường Thời không có tắt, anh ngồi ở trong xe không nhúc nhích, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm cô.
Đại khái qua năm phút đồng hồ, anh nhìn thấy cô hướng về phía phương hướng xe anh nở rộ nụ cười rực rỡ, sau đó đứng lên, khoát tay áo.
Từ góc độ Đường Thời nhìn lại, cô giống như là chào hỏi anh, tâm của anh đột nhiên lỡ mất một nhịp.
Chẳng lẽ cô phát hiện anh?
Đường Thời theo bản năng muốn hạ cửa kính xe xuống, phất phất tay đối với cô, nhưng mà lại nhìn thấy cô đứng dậy, mang theo túi, từ trong tiệm mì đi ra, hướng về phía cách đó không xa trước xe anh đi qua.
Đường Thời theo phương hướng cô đi đến nhìn lại, lúc này mới chú ý tới chẳng biết lúc nào vậy mà Trần Mặc Thâm tới đây rồi.
Thì ra cô không phải phát hiện anh, mà là chào hỏi với Trần Mặc Thâm.
Cô nhìn thấy Trần Mặc Thâm giống như thật cao hứng, hai người mặt đối mặt nói mấy câu, liền cùng hướng về phía tiệm trái cây cách đó không xa đi đến, cô đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm đủ loại hoa quả, sau đó chỉ chỉ mấy thứ, Trần Mặc Thâm khom người, tỉ mỉ chọn lựa một chút mấy thứ hoa quả cô chỉ kia đưa cho người bán hàng.