Kỳ thật lúc ban đầu giải trừ hôn ước cùng Đường Thời, mỗi đêm cô đều không ngủ được, đáy lòng cảm thấy trống không, cô lại hay nôn oẹ, ăn cái gì nôn cái đó, ngay cả uống nước cũng đều có thể nôn rối tinh rối mù, nhưng mà vì đứa nhỏ trong bụng, cho dù là khó chịu buồn nôn nhưng lại muốn buộc mình ăn.
Thời điểm nôn oẹ, cảm xúc của phụ nữ có thai dễ dàng dao động nhất, một trận kia là thời gian cô bị dày vò nhất, nhìn cái gì cũng cảm thấy phiền, không hiểu ra sao cứ muốn khóc, đôi khi nghĩ đến từng chút từng chút phát sinh cùng Đường Thời trước kia, còn có Cố Chính Nam và Cố phu nhân, sau đó cả người sẽ khóc không dứt.
Mặc dù ở cái thời điểm kia mỗi ngày đều ăn thật nhiều thuốc bổ, nhưng mà ngược lại cân nặng lại vẫn giảm xuống.
May mà ngày cô nôn oẹ không hề dài, vì đứa nhỏ trong bụng nên cô vẫn cố gắng làm cho cảm xúc của mình thoải mái hơn, mấy ngày này gần đây mới dần dần tốt hơn.
Chất lượng giấc ngủ cũng ngày một dễ chịu.
Trong ngày thường lúc này cô đã đi vào giấc ngủ, nhưng mà hôm nay lại không biết làm sao, cô không có một chút buồn ngủ, trong đầu nhớ chuyện một đoạn thời gian gần đây.
Một tháng trước cô từ bệnh viện tỉnh lại, kiểm tra thân thể không có gì đáng ngại xong liền xuất viện.
Cô cũng không có rời khỏi Bắc Kinh mà là tìm một nhà trọ vào ở.
Ngày hôm sau là ngày đính hôn của cô và Đường Thời, nếu Đường Thời không giải thích chuyện giải trừ hôn ước, cho dù cô chạy trốn tới chân trời góc biển anh cũng vẫn sẽ tóm cô trở về như cũ, cho nên cô muốn mượn Trần Mặc Thâm làm cho Đường Thời hủy đi hôn ước kia, nhưng mà thật không ngờ buổi sáng ngày hôm sau cô bắt đầu lo lắng chờ, kết quả chờ đến giữa trưa, trong ti vi nhìn thấy tin tức nói Đường Thời hủy bỏ hôn ước này.
Ngày đó cô nhận được rất nhiều điện thoại, trong đó Tứ Nguyệt là nhiều nhất, cô chờ mãi chờ mãi nhưng không có đợi được cha mẹ mình gọi đến.
Hôn ước hủy bỏ có chút vội vàng, người ngoài đều cảm thấy thúc thủ vô sách ( bó tay), càng đừng nói người Cố Gia.
Thân thể Cố Chính Nam vốn không tốt, cho nên thời điểm nhận được tin tức này trực tiếp tái phát bệnh ở tại bệnh viện.
Tin tức này là ở hai ngày sau đó Cố Khuynh Thành nhìn thấy từ trên tin nhắn Tứ Nguyệt gửi cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn là một đứa bé ngoan cha mẹ nói gì nghe nấy, chưa từng phản kháng bọn họ nửa phần, mà duy nhất phản kháng đó là bây giờ.
Cô nghĩ, từ nhỏ Cố Chính Nam và Cố phu nhân ôm hi vọng rất lớn đối với cô, lần này là thật thất vọng vớ cô đi.
Nếu không làm sao tin tức Cố Chính Nam nằm viện mà cô là con gái ruột cũng không có nói cho cô biết.
Cố Khuynh Thành không phải không khổ sở, nhưng mà sau khi khổ sở, cô vẫn lén lút đi bệnh viện nhìn cha như cũ, sau khi biết được cha thoát khỏi nguy hiểm cô mới triệt để yên tâm.
Cô từ trên báo chí nhìn thấy thân thể Cố Chính Nam không còn như trước, hoàn toàn không có tinh lực phụ trách chuyện công ty, liền đưa ra tin tức bán lại công ty.
Thời điểm nhìn thấy cái tin kia, đáy lòng cô không phải không buồn, cô đã từng một lòng muốn mang theo Cố thị thăng quan tiến chức vùn vụt, nhưng mà cuối cùng bất quá chỉ là một giấc mộng hư vô mờ mịt.
Sau này cô cũng biết xí nghiệp Thịnh Đường thu mua Cố thị, trả lại cho Cố Chính Nam 30% cổ phần công ty để cho ông vẫn là cổ đông lớn thứ hai sau Đường Thời, vẫn giữ lại tên xí nghiệp Cố thị như cũ.