Trình Tả Ý hao hết tâm tư chia rẽ Cố Khuynh Thành và Đường Thời, nhưng mà cô ta lại thật không ngờ, ngày lành như vậy bất quá mới một tháng Đường Thời liền lại gặp mặt cùng Cố Khuynh Thành rồi.
Đáy lòng cô ta đầy rẫy đủ loại cảm xúc, nếu không phải Cố Khuynh Thành gọi tên cô ta, có lẽ cô ta liền suýt nữa bật cười.
Trình Tả Ý cố gắng ổn định vẻ mặt mình, hướng về phía Cố Khuynh Thành nhợt nhạt cười cười, cường bạo buộc đáy mắt mình lộ ra một tia vui sướng: "Khuynh Thành, thật sự thật khéo, vậy mà gặp được cô ở trong này."
Thời điểm trước kia, Cố Khuynh Thành nhìn vẻ mặt Trình Tả Ý như vậy thật sự sẽ cảm thấy cô ta nhìn thấy mình nên cao hứng, nhưng mà hôm nay cô cảm thấy vẻ mặt này dối trá, cô bất động thanh sắc hướng về phía Trình Tả Ý cong cong môi: " Cô tới nơi này bởi vì công việc sao?"
" Ân, cùng mấy người bạn bè tới." Trình Tả Ý cúi xuống lại hỏi: " Cô a? Cũng là cùng bạn bè tới nơi này chơi sao?"
Ngược lại Cố Khuynh Thành không cảm thấy dọa người, tự nhiên thanh thản lắc lắc đầu với Trình Tả Ý nói: "Không phải, tôi đi làm ở trong này."
Cố Khuynh Thành nhìn ra được đáy mắt Trình Tả Ý nghi hoặc, tiếp tục cười cười bổ sung hai chữ: "Đánh đàn."
"Như vậy a." Trình Tả Ý nuốt nước miếng một chút, còn nói: "Khuynh Thành, gần đây vẫn chưa gặp cô, cô có khỏe không? Tôi biết cô hủy bỏ hôn ước cùng Đường tổng, cô có sao không? Tóc của cô cũng cắt ngắn, có phải bởi vì rất khổ sở chuyện Đường tổng hay không?"
Trình Tả Ý quan tâm Cố Khuynh Thành liên tiếp mấy vấn đề, Cố Khuynh Thành có chút không muốn trả lời, chỉ khách sáo nói một câu: "Tôi rất tốt."
Sau đó không đợi Trình Tả Ý tiếp tục nói chuyện liền nói: "Thời gian không còn sớm tôi phải đi làm, ngày khác lại tán gẫu."
" Ngày khác tán gẫu."
Cố Khuynh Thành khẽ cười cười, không nói gì xoay người đi ra toilet.
Sở dĩ cô cắt tóc ngắn đâu phải là vì cắt đứt tình cảm, bất quá là vì cô mang thai, vì thuận tiện gội đầu cho nên mới cắt ngắn.
Trên mặt Trình Tả Ý cười yếu ớt, vẫn duy trì đến khi bóng dáng Cố Khuynh Thành triệt để biến mất không thấy mới từ từ thu lại, đáy mắt cô ta hiện lên một tia ý lạnh.
Trình Tả Ý sửa trang điểm, dẫm xuống giày cao gót 10cm, tao nhã đi ra toilet, thời điểm đi qua đại sảnh hội sở cô ta nhìn thấy Cố Khuynh Thành mặc một cái váy dịu dàng, tư thế đoan trang tao nhã ngồi trước mặt đàn dương cầm, mặt mỉm cười, đầu ngón tay di chuyển, âm điệu như mây bay nước chảy vờn quanh không gian.
Khó trách ngày đó... Đường Thời đi tới cửa, liền xoay người rời đi, thì ra...Thì ra anh sớm biết, người đánh đàn là Cố Khuynh Thành!
--
Đúng như Trình Tả Ý suy đoán, gần đây Đường Thời thường xuyên ra ngoài hội sở Tô Uyển xác thực bởi vì Cố Khuynh Thành.
Cho dù anh biết Cố Khuynh Thành đã chia tay cùng anh, trong lúc đó anh cùng cô không còn có cái khả năng khác, nhưng mà anh không hề báo trước gặp được cô, ngày đó cô đi làm ở nơi này anh liền khống chế không nổi đến xem cô.
Chẳng qua xem của anh, cho tới bây giờ Cố Khuynh Thành cũng không biết.
Anh biết buổi chiều hai giờ cô đi làm, cho nên hầu như một giờ mỗi ngày anh liền đến hội sở Tô Uyển, anh thường chọn phòng được bao có thể nhìn thấy đại sảnh, đôi khi đàm phán chút sinh ý, đôi khi chính là một mình, ở bên trong chính là mấy giờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô đánh đàn bên ngoài, mãi đến khi cô tan tầm rời khỏi anh mới rời khỏi, sau đó giống như lần đầu tiên gặp nhau, một đường đi theo cô về nhà.