Tốc độ Đường Thời cực nhanh, lại vẫn không có nhanh hơn xe máy như cũ, mắt thấy xe máy lập tức va vào anh và Cố Khuynh Thành, trong tích tắc đấy Đường Thời lại ôm chặt Cố Khuynh Thành vào trong ngực, không hề do dự chuyển đổi thân thể chắn giữa Cố Khuynh Thành và xe máy.
May mà Đường Thời phản ứng nhanh nhẹn, trong tích tắc đấy anh kéo Cố Khuynh Thành vào lòng né tránh bên cạnh một khoảng cách cho nên xe máy chỉ hung hăng va vào trên chân trái anh, sau đó liền cong vẹo ngã xuống trên mặt đất.
Chân trái Đường Thời mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất, anh nghĩ đến Cố Khuynh Thành trong ngực, sợ thời điểm quỳ xuống liên luỵ cô, vì thế liền cường bạo chống đỡ, sau đó liền cảm giác được đau đớn bén nhọn từ phần chân mình nhanh chóng lan tràn đến đáy lòng.
Đường Thời chịu đựng đau đớn, theo bản năng cúi đầu muốn kiểm tra Cố Khuynh Thành có chịu thương tổn gì hay không một chút, tay anh vừa mới tóm lấy bả vai Cố Khuynh Thành cả người liền ý thức được cục diện mình cùng Cố Khuynh Thành hiện giờ, ngón tay hơi dừng một chút, sau đó ngay lập tức đẩy Cố Khuynh Thành ra, nhìn cũng không nhìn cô một cái, liền trực tiếp xoay người rời khỏi.
Chỗ Cố Khuynh Thành ở là ở giữa thành phố, cho dù lúc này là mười giờ buổi tối lại vẫn không ít người đi đường đi ngang qua như cũ, nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra có không ít người xúm lại.
Trong đó có người nhiệt tâm nhìn thấy Đường Thời rời khỏi liền tốt bụng hỏi một câu: "Tiên sinh, ngài có bị thương hay không?"
Đường Thời một câu cũng chưa nói, chỉ nện bước cực nhanh lắc mình đi vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Biến cố xảy ra không hề báo trước như vậy, thời điểm Cố Khuynh Thành nhìn thấy xe máy hướng về phía mình xông đi tới, phản xạ có điều kiện sợ tới mức trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Ngay tại lúc cô cho rằng đứa nhỏ trong bụng mình nhất định muốn xong đời, người liền bị một vòng tay ấm áp ôm vào, mùi thanh nhã quen thuộc chui vào hơi thở của cô.
Nháy mắt Cố Khuynh Thành giống như là bị người điểm huyệt, trong đầu gần như trống rỗng, mãi cho đến khi cô đột nhiên rời khỏi cái ôm ấm áp Cố Khuynh Thành mới giật mình hoàn hồn, cô hướng về bốn phía nhìn lại, lại căn bản không có nhìn thấy bóng dáng Đường Thời.
" Tiểu thư, vị tiểu thư này, cô có chỗ nào bị thương sao?" Một vị nữ trung niên quan tâm hướng về phía Cố Khuynh Thành hỏi một câu.
Cố Khuynh Thành thu hồi tầm mắt tìm kiếm khắp nơi, theo bản năng sờ sờ bụng mình, phát hiện không có gì khác thường, lúc này mới hướng về phía cái nữ trung niên kia lắc lắc đầu, tầm mắt không thể khống chế nhìn quanh bốn phía một lần nữa: "Tôi không sao, cám ơn."
Người gây ra họa uống rượu đi ngược chiều đã bị cảnh sát giao thông lân cận mang đi, thời điểm Đường Thời lôi kéo Cố Khuynh Thành né tránh, Cố Khuynh Thành mua gì đó ở trong siêu thị phân tán đầy đất đã có người nhiệt tình nhặt lên giúp cô.
Cố Khuynh Thành nói một tiếng "Cảm ơn", nhận lấy.
Người khác nhìn cô không có gì trở ngại cũng tản ra.
Cố Khuynh Thành mang theo túi mua hàng đứng tại chỗ, nhưng không có di chuyển, qua một lát cô liền hướng về phía ngõ nhỏ cách đó không xa đi đến.
Ngọn đèn ngõ nhỏ có chút mờ nhạt, trừ bỏ hai chiếc xe ngừng ở lối vào, bên trong trống không, không có bóng dáng bất kỳ người nào.