Cố Khuynh Thành thấy sắc mặt Đường Thời tư thế tao nhã ngồi ở đối diện cô đặc biệt trang trọng, giống như một câu kia "Thực xin lỗi" trong miệng anh là một câu thần thánh cỡ nào.
Đôi mắt Cố Khuynh Thành đen nhánh nhìn chằm chằm Đường Thời, một đoạn thời gian thật lâu sau cô mới nháy ánh mắt một cái, đại khái thật lâu sau cô lại di chuyển ánh mắt, sau đó mới xác định đây là Đường Thời giải thích với cô.
Trong trí nhớ của cô, từ nhỏ đến lớn Đường Thời đều là người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo, đừng nói là giải thích, ngay cả uyển chuyển êm tai cô cũng rất ít nghe được từ trong miệng anh.
Nhưng mà hiện tại vậy mà anh giải thích với cô.
Cố Khuynh Thành cảm giác tốc độ tim mình đập không hiểu ra sao trở nên nhanh hơn, cô mơ hồ cảm giác được ngăn cách đáy lòng mình chỗ nào đó chậm rãi vỡ vụn.
Cánh môi Cố Khuynh Thành trở nên có chút run run, cô cũng không phải không có nhận người khác giải thích qua, nhưng mà Đường Thời giải thích lại có chút làm cho cô không biết trả lời, thật lâu sau cảm xúc cô mới bình tĩnh, môi dương lên một nét nhàn nhạt cười, sau đó chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: "Không sao... Những cái chuyện này đều đã qua... Nếu anh thật sự thích ăn cơm em làm, sau này em có thể làm cho anh ăn."
Cố Khuynh Thành nói xong cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng đậu hủ đặt ở trong bát Đường Thời: "Chúng ta không cần nhắc chuyện không thoải mái trước kia, đồ ăn sắp lạnh, nhanh ăn cơm đi."
Cố Khuynh Thành nói xong còn hướng về phía Đường Thời nở nụ cười một phen.
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành tươi cười, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó cúi đầu cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.
Cho tới bây giờ Cố Khuynh Thành cũng không biết, Đường Thời giải thích một cái có thể làm cho tâm mình đều đã tung bay.
Ngay cả chính cô cũng không rõ rốt cuộc mình cao hứng cái gì, thế cho nên thời điểm cô ăn cơm thường thường mặt mày cong cong hướng về phía Đường Thời cười một phen.
Không biết có phải do câu "Thực xin lỗi" kia hay không, Cố Khuynh Thành nhìn thấy cháo trong chén Đường Thời ăn xong thì thôi, vậy mà thoải mái chủ động đứng lên đem cháo còn lại trong nồi mình toàn bộ đều cấp cho Đường Thời.
Kỳ thật trước khi Đường Thời tìm đến Cố Khuynh Thành đã ăn xong cơm chiều, vốn là không đói bụng, nếu không phải đồ ăn này là Cố Khuynh Thành làm, từ đầu anh liền không ăn, hiện tại ăn một bát cháo, một chút món ăn thanh đạm anh vốn là có chút ăn không vô, nhưng mà thời điểm Cố Khuynh Thành tự mình thêm cháo cho anh, anh lại không có cự tuyệt như cũ.
Cố Khuynh Thành một mình ở, vì tránh cho cơm thừa, nấu cơm cũng không nhiều, hôm nay thời điểm giữa trưa cô ra ngoài có chút gấp, nước tăng thêm, nên cháo nhiều gấp đôi so với bình thường.
Kỳ thật hiện tại cô ăn gì đó bỗng nhiên nhiều hơn so với trước, nhưng mà không biết có phải do tâm tình tốt hay không, khẩu vị cũng tốt theo, vậy mà sau khi cô ăn xong cháo trong chén mình không có no.
Vốn nấu đồ ăn một mình, lúc này hai người ăn chỉ còn lại một chút canh rau, Cố Khuynh Thành có chút chưa thỏa mãn cầm cầm gạo dính trong bát để ở trong miệng, sau đó giương mắt lên nhìn thấy Đường Thời ngồi ở đối diện mình tư thế tao nhã không nhanh không chậm ăn xong cháo trong chén anh.
Nhất thời đáy lòng cô hiện lên một tia ảo não, vừa rồi cô không nên hào phóng như vậy đều cấp cháo cho anh, hẳn là cho mình một nửa mới đúng.