Cô rất vững tin, cô rất muốn cái hạnh phúc và nhẹ nhõm này, một mực kéo dài tiếp...?
Cô là thật, thật sự rất tham luyến thời gian tốt đẹp như vậy.
Đã từng là những hình ảnh cô không dám suy nghĩ, ở trong não cô, cũng bắt đầu hiện lên.
Cô và anh ở cùng một chỗ, còn muốn bọn nhỏ của họ.
Chờ đến khi bọn nhỏ hai ba tuổi, bọn họ có thể nuôi một con chó nhỏ xinh đẹp, chạy ở trong sân vườn Đường gia và Cố gia rộng lớn.
Cố Khuynh Thành vô ý thức nghiêng đầu, liếc mắt Đường Thời một cái.
Chỉ là, người đàn ông này, lúc trước làm sao lại nhẫn tâm để cho cô một mực ăn thuốc tránh thai dài như vậy, không cho cô có đứa bé của anh!
Cô và Trần Mặc Thâm, lúc trước hẹn xong, Trần Mặc Thâm chỉ giúp cô che giấu, giữa bọn họ gặp nhau, trên thực tế ít càng thêm ít.
Cố Chính Nam và Cố phu nhân một mực thúc giục Trần Mặc Thâm đến nhà gặp bọn họ, sau đó đợi khi cô sinh xong, cô và Trần Mặc Thâm sẽ kết hôn.
Nhưng mà, việc gặp mặt này, bị cô một mực tìm các loại lý do lấy cớ đẩy về sau.
Cô mang thai, đã tám tháng, rất có thể tháng sau liền sinh, con cô sinh vào trăng tròn, nhưng là ở trong quan niệm Cố Chính Nam và Cố phu nhân, lại là sinh non, mà lại là sinh non gần hai tháng.
Như thế sinh con ra, là phải ở phòng giữ nhiệt.
Cho nên cô vì che giấu bị Cố Chính Nam và Cố phu nhân nhìn thấu, đứa bé không phải của Trần Mặc Thâm, lúc đầu Trần Mặc Thâm cũng dự định, chờ đến tháng sau, liền tạm thời rời đi Bắc Kinh, chờ đến sinh xong đứa bé, làm xong đầy tháng, sau đó trở về.
Những cái dự định kia, vốn đã sắp xếp không có khe hở.
Nhưng mà bây giờ, cô và Đường Thời tiếp xúc càng nhiều, cô liền trở nên càng ngày càng dao động.
Cố Khuynh Thành nghĩ đến, lại nghiêng đầu liếc mắt Đường Thời lái xe một cái.
Bằng tâm mà nói, lúc trước cô ở trong bệnh viện kiểm tra, biết Vitamin là thuốc tránh thai thời gian dài, cô thật sự có chút không dám nói cho Đường Thời chính mình mang thai.
Một là cô sợ anh không muốn, hai là cô cũng có tôn nghiêm của mình.
Lúc đó cô thật sự là có dũng khí thật lâu, mới đi hỏi Đường Thời, có muốn có đứa bé hay không, thế nhưng anh lại nói, không muốn, không hứng thú.
Cho tới bây giờ, đừng nói cô đi nói cho Đường Thời, đứa bé trong bụng cô là của anh, cho dù dò xét, cô đều căn bản không dám hỏi lần thứ hai.
Nhưng mà bây giờ, cô có nên cho mình dũng khí hay không, thử nghiệm dò xét Đường Thời một chút?
Cố Khuynh Thành bị cái ý niệm chính mình đột nhiên phát sinh, làm cho có chút khẩn trương, cô ngồi ở cạnh ghế lái, nhìn xuyên qua kính chiếu vào Đường Thời, khi cô lần thứ mười nhìn tới Đường Thời, cô dùng lực nắm chắt tay, sau đó hít sâu một hơi, trong lòng, quyết định hay là đi thử một lần đi.
Cố Khuynh Thành nhìn qua ngoài cửa sổ, sắp tiếp cận tiểu khu của mình, mới mở miệng: "Đường Thời?"
Trong đầu Đường Thời còn nghĩ tới lời Cố Khuynh Thành lúc ăn cơm, tự nhủ những lời kia, khi anh nghe cô gọi mình, qua một hồi thật lâu, mới nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái.
Cố Khuynh Thành cũng không có gấp nói tiếp, cô đợi Đường Thời vững vàng dừng xe ở cửa tiểu khu, mới đưa quyết định của mình, chuẩn bị kỹ càng nghĩ trong đầu, nói ra: "Đường Thời, anh thấy con của em còn chỉ có mấy tháng là đã sinh rồi, em nhỏ hơn anh ba tuổi, anh thì sao? Có cân nhắc muốn đứa bé hay không?"