Các bảo bảo rất không yên tĩnh, lại là ba, liên tiếp ngọa nguậy, từ lòng bàn tay Đường Thời, vẫn theo huyết mạch chui vào trái tim của anh, mang theo một luồng kinh động mà sôi trào, đến cuối cùng, anh giống như không chịu nổi, chợt rút tay của mình từ trên bụng Cố Khuynh Thành về.
Phản ứng của Đường Thời tới không có chút dấu hiệu nào, Cố Khuynh Thành theo bản năng bật thốt lên: "Làm sao..."
Sau đó nghiêng đầu, nhìn Đường Thời, lời trong miệng cô còn chưa nói hết, liền tiếp xúc đến tầm mắt Đường Thời hơi có vẻ trầm thấp, sửng sốt một giây đồng hồ, thanh âm chợt dừng lại.
Đường Thời giống như là không có nghe thấy thanh âm của cô, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm cái bụng của cô.
Trên mặt anh ặt, không có tức giận không vui, cũng không có trầm thấp âm lãnh, thậm chí cùng bình thường cũng không có khác nhau quá lớn, nhưng là Cố Khuynh Thành vẫn nhận ra Đường Thời có cái gì không đúng, nhưng rồi cô lại đoán không ra tới là lạ ở chỗ nào.
Trong phòng, chợt an tĩnh tới cực điểm.
Đường Thời vẫn duy trì một cái tư thái, ánh mắt vẫn luôn là gắt gao nhìn chằm chằm bụng Cố Khuynh Thành, từ đầu đến cuối cũng không có nháy mắt một chút.
Cố Khuynh Thành bị cái loại ánh mắt vô hại kia, làm cho có chút không được tự nhiên, không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng mà che đậy bụng của mình một chút.
Động tác rất nhỏ như vậy, lại thức tỉnh Đường Thời..
Đường Thời lúc này mới phản ứng, chính mình thế nhưng nhất thời không có khống chế được tâm tình, phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đường Thời giương mắt, nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành, muốn mở miệng nói xin lỗi, nhưng là tiếp xúc đến khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, tâm tình của anh lại trở nên hơn phức tạp, Đường Thời nhanh chóng dời đi tầm mắt, bình phục cảm xúc thoáng có chút hỗn loạn của mình một chút, sau đó mới mở miệng, nói: "Ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội."
Vừa nói, Đường Thời liền từ trong túi tiêu độc, rút ra một đôi đũa, đưa cho Cố Khuynh Thành, sau đó lấy cho mình một đôi đũa, phối hợp bắt đầu ăn.
Thức ăn có vị thế nào, Đường Thời căn bản không cảm nhận ra, chẳng qua là máy móc nhét trong miệng, sau đó nhai nhai, nuốt vào.
Cố Khuynh Thành ngồi ở một bên, lặng yên không một tiếng động nhìn Đường Thời nhiều lần, cô nhìn ra được, Đường Thời rất dị thường, cuối cùng không có nhịn xuống, lên tiếng: "Đường Thời, anh làm sao vậy?"
Đường Thời nắm chiếc đũa, lực đạo chợt gia tăng, anh nhìn chằm chằm chén cơm tẻ trong chốc lát, sau đó khóe môi khẽ cong một chút, nghiêng đầu hướng về phía Cố Khuynh Thành mỉm cười: "Không có gì."
Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được, anh rõ ràng là có gì. Cố Khuynh Thành buông xuống cái chén trong tay, vừa mới chuẩn bị tiếp tục mở miệng hỏi, Đường Thời lại cầm lấy chiếc đũa, gắp một rau cải, đặt ở chén của cô: "Ăn cơm đi, ăn xong rồi, tôi đưa em về nhà, xế chiều công ty còn có chút chuyện cần tôi phải làm."
Nói xong, Đường Thời càng hướng về phía Cố Khuynh Thành mỉm cười, sau đó quay đầu, tiếp tục ưu nhã rồi lại chết lặng ăn cơm.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Đường Thời trong chốc lát, nhưng thật là không biết nói gì, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, yên lặng không tiếng động bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, Đường Thời tính tiền, đi ô-tô, đưa Cố Khuynh Thành trở về khu dân cư, anh trước sau như một chờ bóng dáng Cố Khuynh Thành biến mất ở cửa tiểu khu, mới đưa tầm mắt dời trở lại, nhìn chằm chằm ánh nắng ngoài cửa xe, phát ngốc một lát, sau đó phát động ra xe, lên đường.