Cố Khuynh Thành trong lúc bất chợt nghĩ tới một câu nói, người đã chia tay rồi, còn có thể tiếp tục làm bạn, không phải là không yêu, mà chính là còn yêu lẫn nhau.
Cho nên, sau khi tách ra, cô không cách nào cùng anh nhất đao lưỡng đoạn, cả đời không qua lại với nhau, là bởi vì, đáy lòng cô và anh, cũng không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy kết thúc.
Anh nói, nếu như em yêu thích tôi, tôi liền sẽ cho em biết, tôi cũng thích em. Nếu như, em không thích tôi, đánh chết tôi, tôi cũng không cho em biết tôi thích em. Này chẳng qua chỉ là lòng tự ái nho nhỏ của tôi.
Thật ra thì anh như vậy, cô lại cảm giác không phải là như vậy.
Cô không đi xác nhận anh có thích mình không, thật ra thì, cũng không là bởi cô không xác định có phải anh thích chính mình hay không, cho nên, mới có thể vẫn trốn tránh như vậy sao?
Cố Khuynh Thành kể từ khi mang thai, bất kể phát sinh chuyện gì, luôn là sẽ bảo đảm mình nghỉ ngơi, nhưng là tối nay cô mất ngủ.
Cô nằm ở giường, một mình lẳng lặng suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Mãi cho đến tiểu bảo mẫu gian phòng cách vách rời giường, bắt đầu làm bữa ăn sáng, truyền đến thanh âm nhỏ vụn, Cố Khuynh Thành mới nhìn ngoài cửa sổ một cái.
Mặt trời đã lên, như cũ vẫn là mây trắng, gió nhẹ.
Cố Khuynh Thành cầm lên điện thoại di động của mình, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động trong chốc lát, sau đó giống như là đã quyết định cái gì, gọi cho Trần Mặc Thâm một cú điện thoại.
Điện thoại tút tút tút vang lên vài tiếng, mới bị người đón nghe, Trần Mặc Thâm đã tỉnh lại, đang đánh răng, thanh âm hơi có vẻ mơ hồ không rõ: "Khuynh Khuynh? Chuyện gì thế?"
Cố Khuynh Thành cầm di động, hít sâu một hơi, sau đó mới lên tiếng nói: "Anh đang đánh răng?"
"Ừ. " âm điệu Trần Mặc Thâm vẫn mơ mơ hồ hồ, mang theo vài phần ý tứ thương lượng: "Đợi, tôi gọi lại cho em?"
Cố Khuynh Thành trầm mặc chốc lát, mở miệng: "Không cần, em có chút chuyện muốn nói với anh, anh trực tiếp nghe là tốt rồi."
Quả nhiên, tay Trần Mặc Thâm nắm bàn chãi đánh răng hơi dừng một chút, giống như là dự cảm được cái gì, lập tức đem bàn chãi đánh răng từ trong miệng lấy ra, hướng về phía bồn rửa mặt phun ra kem đánh răng trong miệng, chẳng quan tâm việc súc miệng, liền trực tiếp hướng về phía điện thoại di động, ngữ điệu rõ ràng mà hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Thật ra thì rõ ràng, đã nói rồi đấy, cô cùng Trần Mặc Thâm chẳng qua là diễn một tuồng kịch mà thôi, hơn nữa, Trần Mặc Thâm lúc trước đã nói với cô, anh là giúp cô, không phải là tạo thành khốn nhiễu cho cô, nhưng là đợi đến thời điểm Cố Khuynh Thành mở miệng thật, cô phát hiện, chính mình hình như có chút tàn nhẫn, cô hít sâu một hơi, trước nói một câu: "Trần Mặc Thâm, đoạn thời gian này, cám ơn trợ giúp của anh." Trần Mặc Thâm cũng không có đáp, thật ra thì anh biết, Cố Khuynh Thành muốn nói cái gì, anh cũng biết, mình và Cố Khuynh Thành, chẳng qua chỉ là một bên tình nguyện, anh chẳng bao giờ nghĩ tới muốn tạo thành khốn nhiễu cho cô, có lẽ là bởi vì không đủ yêu, mới không có muốn cường đại chiếm lấy, nhưng mà cũng không có nghĩa là, anh sẽ không khổ sở cùng mất mác.
Cố Khuynh Thành chờ giây lát, thấy Trần Mặc Thâm thủy chung không có ý tứ mở miệng nói chuyện, sau đó nuốt xuống nước miếng, trực tiếp cắn răng một cái, đem lời chính mình muốn đưa nói, một hơi toàn bộ nói ra: "Trần Mặc Thâm, em chuẩn bị không rời Bắc Kinh sanh con."
Đáp lại Cố Khuynh Thành, vẫn là một mảnh im lặng như cũ.