Đã từng, ở tụ hội bạn học, bởi vì trò chơi, anh và cô hôn môi một lần, nhưng là qua lâu như vậy, cô đều nhanh muốn quên mất cảm giác hôn môi lúc ấy rồi, cô chỉ nhớ rõ, cô rất khẩn trương, khẩn trương đến toàn thân đều run rẩy.
Thật ra thì bọn họ sau khi kết hôn đại khái hai tháng, cùng tối nay giống nhau, đêm hôm khuya khoắc, anh say khướt về nhà, đè lấy cô lại bắt đầu làm chuyện vợ chồng, không biết có phải là anh uống rượu say hay không, một ít lần anh không phải là thô lỗ như vậy, đưa cô theo đó tính loạn mê tình, làm cho cô không nhịn được chủ động đi hôn hít anh.
Kết quả, môi của cô còn không có chạm vào môi của anh, anh liền trong lúc bất chợt kéo cánh tay của cô, đem cô vứt đến giường, anh căn bản chẳng quan tâm chính mình còn chưa phát tiết dục vọng, chẳng qua là mắt lạnh nhìn chằm chằm cô, không chút lưu tình giữ một câu: "Đừng làm tôi ghê tởm!"
Sau đó liền sải bước đóng sập cửa rời đi.
Từ đó, cô cũng không dám chủ động đi hôn anh nữa.
Lúc này đêm khuya người lặng, Tô Niên Hoa hô hấp vững vàng, Tứ Nguyệt nhìn anh một lúc lâu, nhẹ nhàng mà mở trừng hai mắt, vươn tay, đụng đụng cánh tay của anh, phát hiện anh không có phản ứng gì, lúc này mới nuốt nuốt nước bọt, sau đó đem thân thể hơi chút di động về phía trước, đem mặt của mình cùng mặt của anh nhắm ngay, kìm lòng không đậu, lén lút hướng về phía môi của anh đưa tới.
Cô không dám hôn anh thật, tối đa chẳng qua là chuồn chuồn lướt nước, nhưng mà, cô có thể tưởng tượng thành, là mình cùng anh chân tâm thật ý hôn môi, như vậy cô liền đủ hài lòng.
Chẳng qua là môi Tứ Nguyệt, còn không có đụng với môi Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa đột nhiên liền mở mắt.
Trong phòng ngủ, chỉ mở đèn ngủ, ánh mắt anh màu nhạt, ở ánh đèn chiếu xuống, chiết xạ ra một tia sáng chói mắt.
Tứ Nguyệt toàn thân cứng đờ, vẻ mặt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phảng phất như là tên trộm đồ bị bắt được tại chỗ hau, vẻ mặt trở nên có chút bối rối.
Tô Niên Hoa chẳng qua là nhìn chằm chằm cô, không có mở miệng nói chuyện, nhưng là Tứ Nguyệt vẫn từ đáy mắt của anh, thấy được vẻ châm chọc.
ánh mắt giễu cợt như vậy, gần như mỗi một lần cô cùng Tô Niên Hoa nhìn nhau, đều có thể nhìn đến, lâu như vậy, theo lý thuyết cô đã thành thói quen, nhưng là mỗi lần bị anh nhìn như vậy, cô vẫn không nhịn được cảm thấy có chút khó chịu.
Tứ Nguyệt rũ mắt xuống, cánh môi giật giật, nhỏ giọng ném một câu "Em chỉ là đắp chăn cho anh ", sau đó lập tức từ trên người Tô Niên Hoa dịch chuyển khỏi, cách Tô Niên Hoa rất xa trên giường, chẳng qua là cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, Tô Niên Hoa lại đột nhiên nắm cổ tay của cô, đem cô hướng bên cạnh anh kéo qua, sau đó người đàn ông liền đặt ở trên người của cô, không có bất kỳ hôn cùng vuốt ve, liền như vậy xông vào thân thể của cô.
Giống như trước đây, anh giống như là một đầu mãnh thú, thô lỗ cưỡng chiếm cô, không chút nào thương tiếc, không có ôn nhu, liền thuần túy là phát tiết.
Cô mặc dù không thoải mái, lại rất đau, nhưng là cô hết sức thừa nhận, bởi vì, đây là anh chịu cho cô một phương thức duy nhất có thể tiếp xúc thân mật.
Cô thật sự thương anh, yêu anh, biết rõ anh đây là đang nhục nhã cô, nhưng cô vẫn cam chiu tiếp nhận như thế.
Qua một thời gian, Tô Niên Hoa rốt cuộc ăn no thoả mãn, hoàn toàn không có muốn để ý tới Tứ Nguyệt, trực tiếp tung mình nằm ở rồi một bên, nhắm hai mắt lại.