Đường Thời đành phải cất bước đi trở về bên giường, cầm điện thoại di động lên, quả nhiên như anh dự cảm, là "Khuynh Khuynh" gọi tới.
Tay Đường Thời cầm di động, không nhịn được dùng thêm lực, anh nhìn chằm chằm màn hình lúc sáng lúc tối, cánh môi mím chặt, nhiều lần anh giơ ngón tay lên muốn nghe, sau cùng đều đến khi màn vào màn hình, đột nhiên rụt ngón tay lại, thẳng đến khi chuông điện thoại di động dừng lại, anh vẫn không có nhấn nút trả lời.
Cố Khuynh Thành bên kia điện thoại, tại liên tục gọi hai cuộc điện thoại, đều không có thấy Đường Thời nghe, lòng cô phẫn nộ, trong nháy mắt bành trướng tới cực điểm, không nhịn được cầm điện thoại trong tay quẳng lên mặt đất!
Đường Thời là có ý gì? Là cô gái đêm này anh xem mắt làm chothần hồn điên đảo, nên không tiếp điện thoại của cô sao?
Vậy những gì lúc trước anh nói với cô là sao? Xem cô như thằng hề đùa nghịch sao?
Cố Khuynh Thành nghĩ đi nghĩ lại, lồng ngực trở nên chập trùng không yên, cô biết, phụ nữ mang thai, kiêng kỵ nhất là tâm tình không ổn định, thế nhưng cô thật sự không khống chế nổi tâm tình của mình, lửa giận của cô lên cao, nhặn điện thoại lên, nâng cao bụng lớn, trực tiếp đá cửa phòng xuống lâu.
Cố Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp vọt ra khỏi tiểu khu, ở ven đường cản một chiếc xe taxi, dứt khoát báo địa chỉ nhà Đường Thời.
Không phải anh đi xem mắt, nên không nhận điện của cô sao? Vậy thì tốt, cô liền đi tới cửa nhà anh chặn lấy, cô cũng không tin anh xem mắt được cả đời mà không trở lại!
Cô phải ngay mặt hỏi rõ ràng anh, anh đến cùng là có ý gì, tại sao phải đối với cô như thế!
Bắc Kinh vào hơn chín giờ, đường xá thông thuận, Taxi lái xe rất nhanh, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại vẫn cảm thấy chậm như cũ, thật vất vả đến được cửa khu nhà Đường Thời, Cố Khuynh Thành cũng không hỏi người lái Taxi giá tiền, trực tiếp móc một tờ tiền, đưa cho tài xế Taxi, đến trả tiền thừa cũng không muốn lấy, ngay lập tức xuống xe, đi về phía căn hộ Đường Thời.
Cửa thang máy vừa mở ra, Cố Khuynh Thành liền vọt tới trước cửa nhà Đường Thời, cô mặc kệ Đường Thời có ở nhà không, thậm chí cũng quên chính mình biết được mật mã nhà Đường Thời, trực tiếp giơ tay lên, dùng hết toàn lực gõ cửa.
Cố Khuynh Thành gõ đến tay mình đau, lúc này mới liên tục chuyển sang nhấn chuông cửa, sau đó lại có chút tức giận đạp về phía cửa nhà Đường Thời.
Đường Thời vốn mang tâm tình rất nặng nề, sau khi Cố Khuynh Thành liên tục gọi tới hai cuộc điện thoại, trở nên càng nặng hơn.
Anh biết, chính mình trốn tránh Cố Khuynh Thành, có chút nhu nhược, thế nhưng so ra chính tai nghe Cố Khuynh Thành chính miệng nói cắt đứt với anh, anh thà rằng chính mình cứ nhu nhược như vậy.
Anh biết, anh như vậy chẳng qua chỉ là lừa mình dối người.
Đường Thời cũng không biết mình cầm di động, cứng ngắc đứng cạnh giường bao lâu, thẳng đến khi anh nghe được dưới lầu truyền đến tiếng bùm bụp, giống như đập cửa, anh mới hồi phục tinh thần.
Đường Thời cau mày, cẩn thận nghe một hồi, mới nhận ra là có người đang đập cửa, biết chỗ anh ở cũng không có nhiều người, sẽ là ai?
Đường Thời cầm điện thoại di động, đi ra phòng ngủ, vừa mới dọc theo cầu thang đi xuống, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Thời sải bước đi tới, anh còn chưa đi đến trước cửa, cũng cảm giác được của nhà mình, bị người đạp mấy cái.