Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời như vậy, đáy lòng cũng không còn muốn thử lòng như lúc ban đầu nữa, thay vào đó là cảm động.
Cô nghĩ, nếu là lúc trước Đường Thời tỏ tình đối với cô, cô không xác định Đường Thời có phải thật sự yêu cô hay không, như vậy hiện tại, cô có thể rõ ràng tự nói với mình, Đường Thời thật sự rất yêu cô.
Chỉ có thời điểm một người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ, mới có thể nguyện ý chấp nhận khuyết điểm của người đàn bà kia.
Mặc dù đứa bé trong bụng cô, thật sự là của Đường Thời, nhưng là đối với anh mà nói, anh cũng không biết, anh cho rằng con cô, là của Trần Mặc Thâm.
Nhưng là, coi như là vậy, anh vẫn nguyện ý tiếp nhận cô, thậm chí khi cô sinh ra tới ka ba đứa bé, cũng nguyện ý bao dung chấp nhận.
đáy mắt Cố Khuynh Thành, nổi lên một tầng ướt át, cô biết rõ, đây bất quá là tâm huyết của mình dâng lên, thử dò xét Đường Thời một cái, nhưng là cô vẫn là không nhịn được lên tiếng, chỉ trích Đường Thời, thay anh cảm thấy ủy khuất: "Đường Thời, anh đần à, em đều đã có ba đứa bé, anh làm gì còn muốn em? Anh phải biết rằng, anh đón nhận em như vậy, anh sẽ bị rất nhiều người nhạo báng, người Đường gia cũng sẽ không đồng ý, chẳng may, anh sẽ bị chúng bạn xa lánh đấy!"
Đường Thời ôm Cố Khuynh Thành thật chặt, nhìn chằm chằm đáy mắt của cô, rồi thoáng hiện một tầng ánh mắt kiên quyết, giọng hơi mang theo vài phần chắc chắc nói: "Coi như là vậy, thì thế nào? Người khác muốn nghị bàn tán thì cứ việc bàn tán, thích xa lánh thì cứ việc xa lánh, Khuynh Khuynh, so với những thứ kia, mất đi em, mới là chuyện tôi thống khổ nhất."
Anh biết, anh sẽ bị rất nhiều người ở sau lưng chỉ chỏ, anh chẳng những tiếp nhận người phụ nữ người khác không cần, còn tiếp nhận con người khác không cần.
Thậm chí, anh còn biết, người Đường gia nhất định sẽ cảm thấy thất vọng cùng tức giận đối với quyết định này của anh.
Nhưng là vậy thì sao?
So với những thứ kia, anh chẳng qua, chỉ muốn có cô.
Đường Thời nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Khuynh Thành, mắt cũng không dám nháy một chút, sợ hết thảy phát sinh lúc này, đều là một giấc mộng, đáy mắt của anh, lóe ra mong đợi nồng đậm, ngữ điệu hơi mang theo vài phần bất an cùng không xác định tiếp tục hỏi: "Khuynh Khuynh, em thật muốn cùng anh ở một chỗ sao?"
Nước mắt Cố Khuynh Thành, trong lúc bất chợt tuôn ra như sông, nhanh chóng chảy xuôi xuống, cô có thiên ngôn vạn ngữ, muốn hướng về phía anh nói, nhưng là cô không biết làm như thế nào, cô chỉ có thể vươn tay, ôm cổ của anh, sau đó kiễng mũi chân, hôn lên môi của anh.
Cô rõ ràng cảm giác được toàn thân của anh cứng đờ, môi của cô có chút run run, chậm rãi cọ lên môi của anh, sau đó nhẹ nhàng mà đem đầu lưỡi dò vào trong miệng của anh.
Đường Thời sửng sốt ước chừng có ba mươi giây, mới hoàn toàn phục hồi thần, anh chợt buộc chặc hông của cô, sau đó kích động hôn trả lại thật sâu.
Nụ hôn kéo dài hồi lâu, mãi cho đến khi Đường Thời cảm giác toàn thân mình đều muốn nổ tung, tiếp tục nữa, nhất định sẽ cướp cò, mà bây giờ Cố Khuynh Thành, mới vừa sinh con, không thể thân mật, cho nên liền bức bách chính mình đem môi dịch ra.
Cố Khuynh Thành hô hấp có chút không yên, tựa tại trong ngực của anh, dồn dập thở hào hển, mặt của cô, phiếm một tầng hồng, qua một lát, cô mới ngẩng đầu, nhìn khuôn cằm hoàn mỹ của Đường Thời, nhẹ giọng mở miệng, nói: "Đường Thời, thật ra thì em vẫn không nghĩ tới muốn gả cho Trần Mặc Thâm?"
Đường Thời bị Cố Khuynh Thành đột nhiên nói ra những lời này, làm cho sửng sốt, anh cúi đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm Cố Khuynh Thành, lại một lần nữa thật yên lặng vứt tới: "Còn có một việc, em vẫn không nói cho anh biết, đó chính là, Thủy Quả Đường không phải là con Trần Mặc Thâm, chúng là con của anh."