Cửa kính xe Cố Khuynh Thành vừa lúc đối diện quảng trường cửa hàng Thời Đại, lúc này hoàng hôn thật sâu, trên quảng trường người đến người đi, thu hút ánh nhìn nhất là một người đàn ông ôm một bó hoa hồng lớn, đứng trước mặt cô gái mặc váy đỏ ở trước suối phun chính giữa quảng trường.
Người đàn ông dường như ước lượng thời gian xong, thời điểm anh bước đến trước mặt cô gái vừa lúc tiếng chuông đồng hồ bảy giờ tối vang lên, sau lưng cô gái suối phun nháy mắt phun ra trăm ngàn cái cột nước thật nhỏ, cùng với âm nhạc êm tai vang lên.
Ở dưới một mảnh đèn nê ông rực rỡ phụ trợ, cột nước chiết xạ ra đủ mọi màu sắc rực rỡ, tất cả cảnh tượng xinh đẹp giống như đồng thoại (truyện cổ tích).
Cái người đàn ông kia ôm hoa hồng trước mắt bao người hướng về phía cái cô gái váy đỏ kia quỳ một gối xuống, đưa bó hoa hồng lên.
Người qua đường nhìn thấy một màn như vậy nhịn không được xoay quanh.
Xe Đường Thời cách quảng trường có chút xa, bên ngoài tiếng ồn hỗn loạn, Cố Khuynh Thành nghe không rõ người đàn ông kia rốt cuộc nói cái gì, nhưng mà cô lại nhìn ra được vẻ mặt cái người đàn ông quỳ kia nhìn cô gái rất nghiêm túc, giống như là lại nói một đoạn lời thề rất dài.
Sau khi nói xong người đàn ông hít sâu một hơi giống như là dùng toàn bộ khí lực, lớn tiếng hô một câu: "Cho nên, Tôn Tiểu Diễm, gả cho anh đi!"
Người đàn ông nói một câu cuối cùng Cố Khuynh Thành nghe được cực kỳ rõ ràng.
Người đàn ông kia nói xong, người vây xem xung quanh nhịn không được đi theo reo hò: "Gả cho anh, gả cho anh!"
Người đàn ông cầu hôn ngẩng đầu nhìn cô gái váy đỏ duyên dáng yêu kiều trước mặt, ánh mắt thoáng mang theo vài phần khẩn trương.
Ngay cả tâm Cố Khuynh Thành bên trong xe cũng nhịn không được căng thẳng, sợ cô gái kia cự tuyệt.
Khoảng chừng nửa phút sau, cô gái kia rốt cục vươn tay nhận một bó hoa tươi to trong tay người đàn ông kia, trên mặt người đàn ông cầu hôn nở rộ tươi cười mừng rỡ như điên, anh ta có chút luống cuống tay chân lấy hộp nhẫn chuẩn bị tốt từ bên trong túi mình ra, thời điểm đưa nhẫn ra bởi vì quá mức kích động dẫn đến nhẫn rơi ở trên mặt đất, người đàn ông vội vàng quỳ rạp trên mặt đất nhặt lên, dẫn tới người xung quanh buồn cười ồn ào cười to, trên mặt cô gái mặc váy đỏ cũng mỉm cười, một giây sau ngón tay cô ấy liền bị người đàn ông quỳ cẩn thận mà lại thành kính đeo lên một cái nhẫn.
Tiếng người vây xem càng phát ra vang dậy, mọi người lấy di động không ngừng mà chụp ảnh, huýt sáo, la lên, thậm chí mọi người còn nhao nhao vỗ tay.
Giữa một mảnh vỗ tay, người đàn ông quỳ bị cô gái kéo đứng lên, người đàn ông vươn tay ôm cô gái vào lòng, giữa mọi người chúc phúc cúi đầu hôn lên môi cô gái kia.
Hoa hồng trong tay cô gái kia rơi trên mặt đất, cô ấy vươn tay vòng lên cổ người đàn ông nhiệt tình mà lại hạnh phúc đáp lại.
Mặc dù cách một khoảng nhưng mà Cố Khuynh Thành lại vẫn thấy rõ ràng cô gái kia mang theo nhẫn không phải nhẫn kim cương bồ câu trứng tròn lớn như vậy, thậm chí ngay cả kim cương nhỏ cũng không có, chỉ là một cái vòng tròn vàng ròng tinh tế, cái loại nhẫn này giá trị tối đa hơn một ngàn đồng tiền.
Nhưng mà cho dù nhẫn cầu hôn giá rẻ mà lại phổ thông và cảnh tượng cầu hôn như vậy vẫn xúc động đến trong lòng Cố Khuynh Thành như cũ.