Nữ y tá nhìn thấy Tô Niên Hoa cười cho rằng anh cảm thấy hứng thú lời của mình, liền tiếp tục nói: "Tô tiên sinh, ngài cấp cứu xong, đưa đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt vẫn không tỉnh lại, mê man suốt cả hai ngày hai đêm, hai ngày hai đêm kia đều là vợ ngài canh giữ ở bên cạnh ngài, quần áo trên người cô ấy rách tung toé còn dính rất nhiều máu của ngài, bạn của ngài đều đã khuyên cô ấy đi tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi, kết quả cô ấy chết sống không đi nhất định phải canh giữ ởở bên cạnh giường bệnh ngài, hai ngày hai đêm kia cô ấy cũng không ăn cái gì, ngay cả nước cũng là thời điểm chủ nhiệm chúng tôi tới phòng bệnh tự mình rót một chén cho cô ấy, cô ấy mới miễn cưỡng uống vào hai ngụm, trong hai ngày kia tôi trực một lần, buổi tối kiểm tra phòng bệnh nhìn thấy cô ấy ngồi ở trước giường bệnh một mình khóc, nhất định là cô ấy sợ ngài vẫn chưa tỉnh lại cho nên mới buổi tối vụng trộm khóc một mình.
Tô Niên Hoa tiếp tục kéo khóe môi, động tác ăn cơm trở nên có chút cứng ngắc.
" Cho dù là hiện tại ngài tốt rất nhiều, buổi tối vợ ngài vẫn cẩn thận canh giữ ở bên cạnh ngài, cả một đêm rất ít chợp mắt nghỉ ngơi, bởi vì quá độ mệt nhọc mà hai ngày trước cô ấy còn té xỉu tại phòng bếp một lần, cuối cùng bệnh viện tiêm cho cô ấy một mũi dinh dưỡng, cô ấy ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, sau đó một cái ý niệm trong đầu đầu tiên chính là tới phòng bệnh thăm ngài, Tô tiên sinh, ngài có thể lấy được vợ tốt như vậy thật sự là có phúc."
Khó trách tại hai ngày trước suốt cả một ngày anh cũng không có nhìn thấy Tứ Nguyệt, thì ra là quá độ mệt nhọc té xỉu... Còn có đồ ăn này, khó trách anh cảm thấy hợp khẩu vị như vậy, anh còn tưởng rằng đây là đầu bếp bệnh viện chăm sóc đặc biệt phòng bệnh VIP, thì ra Tứ Nguyệt hiểu anh rõ như lòng bàn tay, dựa theo khẩu vị từ trước đến nay của anh tự mình làm.
Trong cổ họng Tô Niên Hoa như là thứ gì chặn lại, có chút nuối không trôi đồ ăn trong miệng, anh miễn cưỡng buộc chính mình ăn một chút liền để cho y tá mang xuống.
Trước khi y tá đi còn tự mình rót nước cho anh, thay thuốc.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có một mình Tô Niên Hoa có vẻ có chút yên tĩnh, anh dựa vào gối dựa mềm mại, nhìn trời ngoài cửa sổ đã đen như mực, nhìn rất lâu, mãi cho đến khi nước y tá rót cho anh biến thành nước lạnh anh mới quay đầu cầm lấy thuốc ném lung tung ở trong miệng, sau đó bưng cốc nước lên uống một hơi cạn sạch.
Uống thuốc xong Tô Niên Hoa cảm thấy đáy lòng có chút nặng trịch, áp lực có chút khó chịu, anh xốc chăn lên xuống giường đi ra phòng bệnh đứng ở phía trước cửa sổ đứng ở hành lang, đúng lúc có thể thấy cổng vào bệnh viện.
Phòng bệnh anh ở tầng bốn không hề cao so với tầng trệt, từ trước đến nay thị lực của anh rất tốt, anh nhìn chằm chằm cổng vào một hồi liền thấy Tứ Nguyệt lái xe tiến vào, vừa lúc đứng ở bãi đỗ xe dưới lầu anh, sau đó Tứ Nguyệt xuống xe, sau khi mở cửa xe ra xách hai cái túi ni lông lớn xuống.
Đồ bên trong túi ni lông có chút lộ ra, anh thấy là màu xanh, chắc là rau xanh, chắc là mua có chút nhiều cũng có chút nặng, cô xách có chút khó khăn, luôn luôn đổi tay, sau đố giơ tay bị túi mua hàng siết lên trên bờ môi thổi hai hơi.
Tứ Nguyệt hướng về phía tây đi, Tô Niên Hoa tạm dừng một hồi liền xuống lầu cũng hướng về phía tây đi đến, cuối cùng nhìn thấy căn tin bệnh viện.
Lúc này đã qua cơm chiều, người ở bên trong căn tin rất thưa thớt, bên trong đèn mờ nhạt, anh không có đi vào chỉ đứng phía sau cửa sổ căn tin nhìn Tứ Nguyệt sắp xếp đồ ăn bên trong.