Hôn Sai 55 Lần

Chương 805: Bá đạo tổng tài đụng ngã tiểu kiều thê (5)



Cách ước chừng năm phút đồng hồ, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, còn kèm theo âm điệu thanh thúy và êm tai của Cố Khuynh Thành: "Thời Gian, anh nhìn cái váy này của em có đẹp không?"

"Rất đẹp. " thanh âm người đàn ông mở miệng trả lời, trầm thấp và kiên nhẫn.

"Thời Gian, anh nhìn kiểu tóc này của em đẹp không?"

"Rất đẹp."

"Thời Gian, anh nhìn em lớn lên trông được không?"

"Xinh đẹp."

Ngăn cách bằng cánh cửa, tất cả mọi người nghe thấy Cố Khuynh Thành cao hứng mà "Hì hì " cười, một giây sau đó, lại truyền tới âm điệu hơi mang theo vài phần vô lại: "Thời Gian, làm sao hôm nay anh cứ khen em a, khen đến mức em có chút đỏ mặt."

Theo lời Cố Khuynh Thành nói ra, cửa ghế lô được đẩy ra, bởi vì bị lời của Cố Khuynh Thành chọc cho không nhịn được mà mỉm cười.

"Di, bên trong làm sao tối um như vậy a, không phải nói bảy giờ rưỡi không gặp không về sao? Làm sao lại không có ai?"

Cố Khuynh Thành nghi ngờ vừa nói dứt lời, liền có tiếng pháo ruy băng nổ mạnh vang lên, sau đó vô số ruy băng màu rối rít rơi xuống, rơi lên người Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành, một giây sau đèn sáng lên, những mọi người trăm miệng một lời hô một câu: "Hoan nghênh chú rễ cùng cô dâu!"

Khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, tầm mắt Trần Mặc Thâm thẳng tắp liền rơi vào trên người Cố Khuynh Thành.

Cô gái ở trước lúc đi vào ghế lô, quấn người đàn ông lải nhải hỏi lung tung, sau khi hỏi xong, rồi lại giả vờ nói là người đàn ông đang khen ngợi cô.

Trên mặt của cô, còn treo bộ dáng làm nũng khả ái động lòng người hướng về phía Đường Thời, cộng thêm mọi người đột nhiên chúc phúc khiến cho cô cao hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút hồng, mới sinh động xinh đẹp làm sao.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh cô, vẻ mặt dung túng cùng sủng nịch, giống như cực kỳ hưởng thụ đối với cô nàng vô lại này.

Trần Mặc Thâm trong lúc bất chợt cảm thấy đáy lòng có chút ngẹn, anh thật sự là tới tìm đường chết mà!

Chú rễ cùng cô dâu đến, khiến cho mọi người càng hăng hái, mọi người giơ lên chén rượu, rối rít hướng về phía Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành mời rượu, trong miệng nói đều là chân thành chúc phúc.

"Chúc mừng hai người, trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, tác hợp."

"Chúc hai người bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."

"Thật là hâm mộ hai người a, thanh mai trúc mã, thật lòng nguyện hai người hạnh phúc."

Trần Mặc Thâm vẫn ngồi ở trên ghế, duy trì nụ cười ôn hòa, nhìn mọi người một tên tiếp một tên lên chúc phúc, những lời chúc phúc kia, mỗi một câu đều là từ ngữ tốt đẹp, đáy lòng của anh càng nghẹn thêm, anh xác định, mình chính là tới tìm đường chết.

Trần Mặc Thâm vẫn đợi đến khi mọi người dặn dò xong, mới bưng lên chén rượu trước mặt, đi tới trước mặt Đường Thời cùng Cố Khuynh trước, anh giơ cái ly trong tay, cố gắng làm cho mình vẫn duy trì nụ cười, ngữ điệu bình thản nói hai chữ: "Chúc mừng."

Trong nháy mắt hai chữ này được nói ra, đáy lòng Trần Mặc Thâm, thế nhưng hơi có chút lặng lại.

Thật ra thì anh không muốn nói chúc mừng, anh muốn nói: Khuynh Thành, tôi yêu em.

Trần Mặc Thâm ngóc đầu lên, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó rót thêm cho mình một chén, tiếp tục giơ lên, nói: "Hạnh phúc."

Thật ra thì anh không muốn nói hạnh phúc, anh muốn nói: Khuynh thành, tôi đem căn phòng em ở lúc mang thai mua lại rồi.

Trần Mặc Thâm lần nữa ngóc đầu lên, uống chén rượu thứ hai, đem chua xót nơi cổ họng nuốt xuống.

Sau đó anh rót thêm cho mình chén rượu thứ ba, uống cạn như cũ, cũng là hai chữ: "Vĩnh viễn."