Cái vấn đề này, gợi lên thương tâm của Cố Khuynh Thành bốn năm trước lúc sinh nhật cô, ánh mắt của cô hơi trở nên cô đơn, trầm mặc một lát, mới buông thỏng mi mắt, dán vào lồng ngực ấm áp của Đường Thời, âm điệu nhẹ nhàng mềm nhũn mở miệng nói: "Hôm em cùng Trần Mặc Thâm đi tuần trang, vừa vặn là sinh nhật của em, anh đi công tác, nhưng mà vẫn để người tới đưa quà sinh nhật cho em, lúc ấy mẹ em đã ở..."
Cố Khuynh Thành nói tới đây, liền nhớ lại chính mình từng bị Cố Gia nhồi nhét cái tư tưởng nhất định phải gả cho Đường Thời kia, tiếng nói của cô, hơi có chút căng thẳng: "Anh cũng biết, người Cố Gia từ khi em vừa ra đời, đều trông cậy vào em có thể gả cho anh, cho nên mẹ em thấy lễ vật anh tặng cho em, liền bảo em điện thoại cho anh nói cám ơn."
Cố Khuynh Thành nói tới đây, giương mắt nhìn Đường Thời một cái: "Nhưng là anh không có đón điện thoại."
Chuyện bốn năm trước, không chỉ một mình Cố Khuynh Thành nhớ rõ, Đường Thời cũng là rõ mồn một, anh ở thời điểm Cố Khuynh Thành nói tới đây, lập tức nhớ tới Cố Khuynh Thành đúng là gọi nhiệu cuộc điện thoại cho anh, chẳng qua là khi đó, anh mới vừa tiếp quản xí nghiệp Thịnh Đường, cánh chim không gió, nghĩ thầm muốn làm cho người ta thấy thành tựu của mình, cho nên thời điểm khai hội, cũng không mang điện thoại di động, ai ngờ hội nghị hết lần này tới lần khác cũng rất dài.
Đường Thời nghĩ tới đây, nuốt xuống rồi hai ngụm nước miếng, hướng về phía Cố Khuynh Thành mở miệng giải thích: "Lúc ấy tôi đang họp, cho nên không có nhận được điện thoại của em."
Từ đó, bất kể anh có nhiều chuyện khẩn cấp, cho tới bây giờ anh đều tùy thân mang theo điện thoại di động, đong họp cũng vẫn để rung.
Cho dù trong ba năm cô rời đi kia, anh biết rõ cô sẽ không chủ động gọi điện thoại liên lạc anh, nhưng là anh vẫn như cũ có cái thói quen kia.
Cố Khuynh Thành đối với giải thích của Đường Thời, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói tiếp: "Mẹ em thấy anh chậm chạp không tiếp điện thoại, nghĩ anh đối với em có ý kiến, thật ra thì em biết, anhkhông nghe điện thoại, nhất định sẽ gọi lại cho em, nhưng là mẹ em không nghe giải thích của em, không muốn để anh gọi lại, vẫn thúc dục em gọi cho anh..."
Mặc dù chuyện đã qua thời gian dài như vậy, Cố Khuynh Thành nhớ tới, vẫn cảm thấy đáy lòng có chút khó chịu: "Hôm đó là sinh nhật của em, em thật hi vọng bọn họ có thể quan tâm em nhiều hơn một chút, không muốn bọn họ bắt em đi làm cái gì vì anh... Thật ra thì em rất ít khi theo chân bọn họ già mồm, bọn họ để cho em làm, em cũng sẽ đem hết toàn lực làm đến tốt nhất, nhưng mà tâm tình em thật không tốt, em liền cùng mẹ cãi lại, em nói bà thiên vị anh... Sau đó, mẹ em dưới cơn nóng giận..."
Cố Khuynh Thành nói tới đây, có chút nói không được nữa.
Bên trong phòng hơi có chút an tĩnh.
Lúc sau, Cố Khuynh Thành nuốt xuống một chút nước bọt, mới nhẹ giọng nói: "Cho em một cái tát."
Đường Thời ôm Cố Khuynh Thành, ở thời điểm nghe được câu này, toàn thân chợt căng thẳng, một loại đau lòng không nói ra, ở đáy lòng của anh, dồn dập lan tràn, lăn lộn.
Cố Khuynh Thành buông thỏng mi mắt, cắn chặc môi dưới, một lát sau, mới đã mở miệng: "Em cảm giác mình rất ủy khuất, em dưới sự phẫn nộ trở về trường học, sau đó em liền nhận được quà tặng sinh nhật của Trần Mặc Thâm, anh ta hẹn em đi tuần trang... Anh cũng biết, Đường Thời, em từ nhỏ đến lớn cũng chưa vì mình làm gì, em rất hâm mộ cảm giác của những cô bé khác khi cùng nhuwnhx chàng trai khác hẹn hò..."