Anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành khoảng một phút đồng hồ, thời gian dần qua phục hồi tinh thần lại.
Lộn xộn cái gì! Tiểu kiều thê... Tiểu yêu tinh... Đây là từ hình dung anh sao?
Đường Thời cảm giác máu toàn thân mình cũng bắt đầu nghịch lưu, anh không chút suy nghĩ vươn tay, phản xạ có điều kiện đem Cố Khuynh Thành từ trên người của mình đẩy ra.
Cố Khuynh Thành không phòng bị chút nào, cả người thoáng cái chợt ngã lên giường mềm mại, không khí biến chuyển có chút mau, Cố Khuynh Thành có chút thẫn thờ, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn về Đường Thời, chỉ thấy bộ ngực người đàn ông phập phồng phập phồng, cực kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm cô, giống như hận không được đem cả người cô xé nát.
Cố Khuynh Thành có chút không rõ Đường Thời làm sao trong lúc bất chợt trở nên như vậy, mở trừng hai mắt, có chút vô tội lên tiếng: "Đường Thời, anh làm sao vậy?"
Cố Khuynh Thành nói, tựa như quả đấm, hung hăng mà nện ở trái tim của anh, để cho anh nội thương hết sức nghiêm trọng, suýt nữa cứ như vậy tức muốn sặc khí.
Đường Thời giơ tay lên, chỉ vào Cố Khuynh Thành, nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, mới làm cho hô hấp mình thông thuận đi một tí, sau đó mới gằn từng chữ đối với Cố Khuynh Thành mở miệng nói: "Cố Khuynh Thành, tôi thu hồi lời tôi nói lúc trước, em không đơn thuần là phải bồi bổ EQ cấp bách, ngay cả IQ cũng phải bồi bổ thêm!"
Hôm qua anh nói cô EQ chưa đầy, nay lại mắng cô IQ thấp... Cố Khuynh Thành vẻ mặt ủy khuất hướng về phía Đường Thời mở trừng hai mắt: "Đường Thời, em với anh mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai ngày, anh đã bắt đầu ghét bỏ em sao?"
Đường Thời cảm giác cả người mình cũng không tốt, nếu là anh không phát tiết, anh cảm giác mình nhất định sẽ nội thương bỏ mình, Đường Thời hít sâu một hơi, sau đó chợt vươn tay, đem Cố Khuynh Thành kéo qua, đè ở dưới thân thể của mình, hung hăng mà giằng co.
...
Tứ Nguyệt dùng điện thoại thư ký nói chuyện xong, ngồi ở trong phòng làm việc, liền vẫn ở vào trạng thái hoảng hốt.
Rõ ràng công ty sáu giờ là tan việc, nhưng là cô ngồi ngốc đến ba giờ rưỡi, liền từ trong công ty rời đi trước.
Tứ Nguyệt giơ lên túi của mình, thời điểm đi ra phòng làm việc, Tô Niên Hoa vừa vặn kết thúc một hội nghị, cước bộ vội vã vừa hướng phòng làm việc của mình đi vào, vừa hướng về phía phụ tá của mình phân phó cái gì.
phòng làm việc Tô Niên Hoa cùng phòng làm việc Tứ Nguyệt sát nhau, ở thời điểm anh đẩy ra cửa phòng làm việc của mình, dư quang khóe mắt vừa vặn quét đến Tứ Nguyệt giơ túi lên đi qua bàn làm việc thư ký.
Không biết cô suy nghĩ cái gì,vẻ mặt có chút mất hồn, trước mặt có nhân viên ôm giấy tờ vội vội vàng vàng đi tới, cô cũng không có thấy, thế nhưng thẳng tắp đụng phải.
Đụng vào Tứ Nguyệt chính là cái nhân viên kia, bị làm cho sợ đến lập tức cúi đầu, nói xin lỗi: "Tứ tiểu thư, thật xin lỗi, Tứ tiểu thư, không phải tôi cố ý."
Tứ Nguyệt tựa như không có nghe thấy lời của nhân viên kia, ánh mắt hơi có chút hoảng hốt vòng qua nhân viên kia, hướng về phía thang máy nện bước chân như đi vào cõi thần tiên.
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt tiến vào trong thang máy, ấn đường khẽ chau lên.
"Tô tổng, anh xem tôi an bài như thế thích hợp sao? " phụ tá đứng ở một bên Tô Niên Hoa không có chú ý tới Tô Niên Hoa xuất thần, hỏi một câu.
Sau khi hỏi xong, cũng không có được câu trả lời, liền ngẩng đầu nhìn về Tô Niên Hoa, thấy người đàn ông nhìn chằm chằm một hướng.