Cô và Tô Niên Hoa có thể cùng một chỗ, là cô không từ thủ đoạn, dùng ưu thế của mình, từ trong tay cô gái Tôn Dĩnh cướp được.
Cướp được, chung quy là cướp được... Vĩnh viễn cũng không sánh nổi việc mình cam tâm tình nguyện.
Tứ Nguyệt biết rất rõ ràng Tô Niên Hoa muốn đi quán Bar tìm Tôn Dĩnh, cô cũng biết rất rõ ràng khi mình nhìn thấy Tô Niên Hoa cùng Tôn Dĩnh ở chung một chỗ sẽ rất khó chịu, thế nhưng cô vẫn đợi sau khi Tô Niên Hoa rời đi năm phút đồng hồ, cũng vén chăn xuống giường, mặc đơn giản, sau đó cầm chìa khóa xe và túi, đi theo Tô Niên Hoa ra ngoài.
Tứ Nguyệt cũng không có đi theo Tô Niên Hoa tiến mê vào quán, cô chỉ dừng xe ở đối diện, cô ngồi ở trong xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa quán bar.
Lúc này đã 2 giờ khuya, là lúc quán bar náo nhiệt nhất, đèn đuốc sáng trưng, ôn ào một mảnh.
Tứ Nguyệt đợi chừng mười phút đồng hồ, nhìn thấy Tô Niên Hoa đỡ lấy một cô gái, từ quán bar đi ra, cô gái bời vì uống nhiều rượu, đầu thoáng có chút không nhấc lên nổi, mái tóc dài che nửa gương mặt, nhưng mà, Tứ Nguyệt lại liếc một chút có thể phân biệt ra được, đó là Tôn Dĩnh người mà cô cảm thấy có lỗi nhất.
Từ cửa quán bar đi ra, tốc độ bước đi Tôn Dĩnh thoáng có chút bất ổn, người ngã trái ngã phải, cô mang giày cao gót, suýt bị trẹo chân, Tô Niên Hoa kịp thời vươn tay, kéo cô vào trong ngực, sau đó cúi xuống kiểm tra cô chân cô, sau đó liền vươn tay ôm Tôn DĨnh vào trong ngực, phong lưu phóng khoáng cất bước đi tới trước xe của mình, đưa một tay ra mở cửa, nhét Tôn Dĩnh vào, sau đó cũng lên xe theo, lái xe rời đi.
Tay Tứ Nguyệt dùng lực nắm chặt tay lái, khi Tô Niên Hoa khởi động xe, cũng nhấn ga đuổi theo xe Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa lái xe đi ước trừng một kây số thì dừng ở trước khách sạn Bốn Mùa.
Khi Tô Niên Hoa dừng ở đó, anh xuống xe trước, đi qua tiệm thuốc ở bên khách sạn, mua một lọ dầu hồng hoa, sau đó mới đi đến xe của mình, ôm Tôn Dĩnh ra, đi vào khách sạn.
Ánh mắt Tứ Nguyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa khách sạn Bốn Mùa, ánh mắt của cô cũng không có chớp.
Tuy nhiên lúc này đã khuya, cửa khách sạn, vẫn không ngừng có xe ra vào, sau đó có lẽ một nam một nữ tiến vào.
Đến bốn giờ, cửa khách sạn có vẻ vắng, Tứ Nguyệt không có tắt máy, cô cứng ngắc ngồi ở trong xe, nghĩ đến Tô Niên Hoa mang theo Tôn Dĩnh vào trong khách sạn thuê phòng, bọn họ ở chung một phòng sẽ làm gì đó?
Có phải hai người đã từng yêu nhau, cuối cùng tình cũ nỗi dậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Tứ Nguyệt liền cảm thấy tâm mình bắt đầu hơi choáng, phảng phất cảm giác không thấy đau đớn.
Tô Niên Hoa là chồng cô... Chồng cô ôm cô gái khác vào quán rưouj, thế nhưng cô lại không có dũng khí đi vào ngăn cản... Đúng vậy, không có dũng khí, nếu Tôn Dĩnh là cô giá xã giao vui vẻ của Tô Niên Hoa, cô sẽ không chút do dự xông vào, giống như lúc trước, không lưu tình cho cô gái đó hai cái tát... Thế nhưng là Tôn Dĩnh, cô không làm được.