Tứ Nguyệt đứng tại chỗ nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt Tô Niên Hoa, có chút nhìn không được vẻ mặt hai người, khoảng cách hơi xa hai người ngồi mặt đối mặt không biết đang nói cái gì.
Phía sau Tứ Nguyệt là sân bay người đến người đi, thanh âm lộn xộn, trước mặt là quán cà phê có vẻ yên tĩnh, bên trong có tiếng Lương Tĩnh Như du dương chậm rãi truyền ra.
Có không ít người đi đường đi qua bên cạnh Tứ Nguyệt, hoặc là tiến vào quán cà phê hoặc là từ trong quán cà phê ra ngoài, cô lại giống như bị người điểm huyệt, ngây ngốc đứng ở cửa quán cà phê, ánh mắt rơi vào trên người hai người làm sao cũng di chuyển không ra.
---
" Tiểu Dĩnh, chúng ta chia tay đi."
Đáy mắt Tôn Dĩnh tại thời điểm nghe bảy chữ này trong nháy mắt trở nên có chút ướt át.
Anh vẫn gọi cô "Tiểu Dĩnh" như cũ, giống như đúc thời điểm bọn họ yêu nhau, nhưng mà rốt cuộc để cho cô không cảm giác được chút nào sủng nịch, có khi là nói không hết khổ sở và đau thương.
Tôn Dĩnh nắm chặt ly thủy tinh nước trái cây để trước mặt, cô muốn cố gắng khống chế tốt cảm xúc chính mình, nhưng mà âm điệu mở miệng run rẩy không kềm chế được: "Niên Hoa, anh vẫn là lựa chọn cô ấy phải không?"
Tô Niên Hoa không nói gì chỉ thật có lỗi hướng về phía Tôn Dĩnh cười cười.
Người đàn ông tươi cười như vậy mang theo vài phần hương vị phong lưu phóng khoáng, nhưng mà lại làm cho Tôn Dĩnh khống chế không nổi nước mắt chảy xuống: "Niên Hoa, tại sao anh không yêu em?"
Đúng vậy a, tại sao anh không yêu cô? Anh cũng không rõ, thời điểm trước kia anh nhìn thấy cô thật là tâm động, cũng kích thích, cái thời điểm kia anh cũng hiểu được, cô gái này chính là tình cảm chân thành cả đời này của mình.
Nhưng mà chuyện trong cuộc sống luôn luôn thất thường như vậy, tình cảm lúc trước rõ ràng nồng nhiệt, anh cũng nói không rõ rốt cuộc là vì cái gì tại thời điểm gặp lại như vậy, trong nháy mắt tình cảm mãnh liệt trong trí nhớ cũng không có.
Tô Niên Hoa nghĩ có lẽ lúc trước anh không đủ thật sự yêu Tôn Dĩnh, chẳng qua cô gái này cho mình một loại rung động đặc biệt, làm cho chính mình cảm giác được hương vị không giống người khác, sau đó bởi vì là lần đầu tiên tâm động trong đời người, như thế rõ ràng trực tiếp đã định đây là thuộc về chính mình.
Có lẽ Tứ Nguyệt không có tự tay chia rẽ anh và cô thì bọn họ liền thuận lý thành chương như thế, sớm liền không có nhiệt tình, cũng đã rơi vào kết cục chia tay.
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào cuối cùng anh vẫn phải xin lỗi cô.
Tình cảm anh và cô, Tiểu Nguyệt hoành đao đoạt ái là anh phản bội lời hứa của anh trước.
Tô Niên Hoa nuốt hai ngụm nước miếng, chỉ có thể tiếp tục nói một câu: "Thực xin lỗi."
Tôn Dĩnh khóc lợi hại hơn, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tô Niên Hoa nhìn cô gái rơi lệ trước mặt, hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó yên lặng đẩy hộp khăn tay trên bàn đến trước mặt Tôn Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, em đừng khóc, em sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn."