Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 22: Cái Bẫy Hãm Hại





Lam Thần Vũ yên tâm trở lại khi thấy Hạ Hàn đã thả lỏng.

Anh đi đến đặt tay lên vai cô: “Một lát ông ấy có kí tặng fan.”
Đúng như lời anh nói, Robert William quả thật kí tặng fan khi kết thúc buổi diễn.
Hạ Hàn không mang giấy cũng chẳng có poster, Lam Thần Vũ thấy vậy liền lấy chiếc khăn tay trong túi áo vest đưa cho cô.
“Đây là khăn tay của mẹ thêu cho tôi.”
“Sao có thể được, đây là kỷ vật của mẹ anh đấy.”
“Kỷ vật của mẹ cùng với niềm vui của con dâu, rất xứng đáng.”
Hạ Hàn ngây người, đỏ mặt nhìn anh.
Những người hâm mộ khác lên nhận kí tặng đều được rải hoa rất hoành tráng.

Hạ Hàn cũng nôn nao không kém khi đem chiếc khăn tay đưa cho nhạc sĩ.
“Ngài có thể ký lên đây không?”
“Ồ đó là của người yêu cô à? Tôi thấy anh ta đưa nó cho cô.”
Hạ Hàn ngập ngừng gật đầu.

Robert William vừa ký vừa nói: “Anh ta rất quan tâm cô.

Tôi thấy trong mắt anh ta có sao.”
“Ý ngài là tôi đẹp như sao trời?”
“Haha.

Tuy dung mạo cô không đẹp nhưng giọng nói của cô rất hay.

Tôi thích.”
Cầm lấy chiếc khăn tay với nét chữ mềm mại đề R.W, Hạ Hàn vui đến nỗi cúi đầu cảm ơn ông rối rít.
Lúc này ở trong cánh gà, nhân viên chuẩn bị kéo ròng rọc một chậu hoa giấy để rải từ trên cao xuống.

Cảm thấy nặng nặng bất thường, một nhân viên liền nói: “Cậu có cảm thấy nặng hơn bình thường không?”
Người kia lười biếng đáp: “Cứ kéo cho nhanh đi.


Còn cả đám người kìa.”
Hạ Hàn đứng đó bắt tay với Robert William, sau đó cô đi xuống.

Robert William thấy lạ khi tới lượt Hạ Hàn thì không có hoa nên ông bảo cô dừng lại.
Hạ Hàn vừa xoay người lại thì chậu nước từ phía trên đổ ào xuống.
Cả khán phòng giật thót tim.
Quá bất ngờ khi bị dội nước, Hạ Hàn cảm thấy cơ thể cô từ từ nóng lên như lửa đốt, những vết bỏng còn có dấu hiệu xì xèo khói.

Cô đau đến không nói nên lời.
Nước này rõ ràng là nước nóng!
Lam Thần Vũ nhanh như cắt lấy khăn giấy ướt trùm lên mặt cô.

Toàn thân cô run rẩy kịch liệt, nước mắt ứa ra như mưa.
“Tôi ngay lập tức đưa em đến bệnh viện.

Gắng gượng một chút.”
“Đừng chạm vào tôi.

Đau quá!”
Cô hét lên khi anh chạm vào cô rồi bất tỉnh.
Robert William có lòng tốt cử bác sĩ riêng của ông chăm lo cho Hạ Hàn trong khi Lam Thần Vũ lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Lam Thần Vũ lòng như lửa đốt, vừa cầm lái vừa gọi cho Mặc Ninh Duyệt.
“A Duyệt.

Em lập tức đưa Hạ Hàn đến chỗ anh.
Cô ấy bị bỏng rồi.”
“Cái gì? Trong tình trạng như thế còn bị bỏng?”
“Chết tiệt.


Đều do em quá bất cẩn...”
Mặc Ninh Duyệt nghe rõ giọng nói đứt quãng vì quá sức lo lắng đến mức đứng ngồi không yên của em trai.
“Đưa cô ấy đến để anh xem tình trạng thế nào.”
Mặc Ninh Duyệt cấp cứu cho Hạ Hàn.

Trước đó anh còn chất vất Lam Thần Vũ không chăm sóc tốt cho cô, chậm trễ một chút cô liền chết không nhắm mắt!
Qua mấy ngày sau Hạ Hàn vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.

Lam Kỳ Ngôn biết chuyện liền nổi trận lôi đình, anh nghi ngờ Lộ Sơ là chủ mưu nên trực tiếp đi tính sổ cô ta.
Mượn danh nghĩa Lam Thần Vũ, Lam Kỳ Ngôn hẹn Lộ Sơ đến một quán cà phê cổ điển.
Anh đi thẳng vào trong, ngắm đúng chiếc bàn mà Lộ Sơ đang ngồi rồi ngồi xuống.
“Còn uống cà phê với vẻ mặt dửng dưng này được?” Lam Kỳ Ngôn nghiến răng.
Lộ Sơ thong thả khuấy cà phê vài vòng như thể chẳng quan trọng anh nói gì.
Được một lúc, cô biết anh đang mất kiên nhẫn, cũng không muốn đánh mất sự kiên nhẫn cuối cùng của anh, mới lên tiếng đáp: "Nhớ em rồi?”
"Cô là kẻ thay chậu hoa thành chậu nước nóng hãm hại Hạ Hàn?”
Chiếc thìa đang khuấy trên tay Lộ Sơ dừng lại, cô nhướng mày nhìn anh, giọng điệu rất châm chọc: "Anh có vẻ gấp gáp nhỉ? Sợ người tình bé nhỏ của anh ở một mình cô đơn sao?"
"Hạ Hàn ra nông nỗi này còn không nhờ thủ đoạn của loại đàn bà đê tiện như cô? Thức thời nhận tội cho tôi, nếu không tôi khiến cô ngay lập tức cuốn gói khỏi Hollywood.”
Lộ Sơ nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc ghim chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Anh là...!Lam Kỳ Ngôn?”
"Xem như cô chưa mù.

Nếu không phải là tôi, cô nghĩ Lam Thần Vũ sẽ xúc động cùng cô ôn lại chuyện cũ đấy chứ?”
"Tôi không muốn nói chuyện với anh.

Người tôi muốn gặp là Thần Vũ, anh mau hoán đổi lại với anh ấy ngay."
Lam Kỳ Ngôn bất thình lình đập bàn làm Lộ Sơ và các khách hàng khác đều giật mình.
"Người duy nhất có thể ra yêu cầu với tôi, chỉ có Hạ Hàn!"
Lộ Sơ kinh ngạc nhìn Lam Kỳ Ngôn.


Cô ngàn lần vạn lần không thể ngờ được một người cuồng bạo cố chấp như anh lại có thể thốt ra những lời lệ thuộc Hạ Hàn như vậy.
Cô còn cho rằng anh đang lấy Hạ Hàn ra làm cái cớ chọc tức cô vì vốn dĩ cô và Lam Kỳ Ngôn chưa từng một lần hòa thuận.
"Anh có quan hệ gì với Hạ Hàn? Tại sao lại nâng cao giá trị của cô ta như vậy?" Giọng Lộ Sơ trầm xuống khàn khàn nghe rất hung dữ.
Lam Kỳ Ngôn nâng cốc cappuccino uống cái ực chẳng cần khuấy, đoạn nói: "Lam Thần Vũ không nói cho cô biết sao? Mối quan hệ của hai người cũng nhạt nhòa theo năm tháng ha.”
"Lam Kỳ Ngôn!"
"Loại thấp cổ bé họng như cô không xứng quát vào mặt tôi, cẩn thận tôi bóp chết cái miệng chó của cô.”
Lộ Sơ vừa rồi nhất thời tức tối nên quên mất người đang ngồi trước mặt mình là một kẻ bạo ngược điên loạn.

Đến khi chất giọng lạnh lẽo đe dọa thốt lên cô mới hoàn hồn nhìn nhận lại giá trị của mình trong mắt anh chẳng bì được cỏ dại.
"Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
"Cô ấy là vợ của chúng tôi!"
Cô nhếch mép, biểu cảm lạnh tanh: “Vợ? Nếu không phải vì tên khốn như anh, người trở thành vợ của Thần Vũ mới chính là tôi."
"Loại đàn bà tâm cơ như cô mà cũng có tư cách đó sao? Không nói đến Lam Thần Vũ ngu ngốc chịu trách nhiệm thay cho kẻ khác, nếu là tôi, tôi đã bóp chết cô rồi."
Anh nghiến răng, ánh mắt tràn đầy sát khí: "Nữ nhân vô liêm sỉ! Nếu không phải vì Lam Thần Vũ còn niệm tình cô, tôi nhất định đem xác cô quẳng giữa phố.”
Mỗi câu mỗi chữ của Lam Kỳ Ngôn thốt ra như từng nhát dao cứa vào cõi lòng cô, vừa đau đớn lại vừa giá buốt xơ xác.
Cổ họng cô nghẹn lại, lồng ngực tức đến phát đau, cô cắn môi hằn lên tia máu chỉ trực chờ bật ra thành dòng.
Lam Kỳ Ngôn đứng lên, đập hai tay xuống bàn, anh nghiến ra từng chữ: "Tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ động đến Hạ Hàn lần nữa.

Chỉ cần cô ấy mất một sợi tóc, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi nơi này.”
Lộ Sơ cắn môi trừng anh.

Cô biết Lam Kỳ Ngôn là lão đại xã hội đen, nói giết người là giết, hoàn toàn không có tính thiện lương như Lam Thần Vũ.
"Tôi hận anh!" Lộ Sơ vung tay định tát anh thì bị anh nắm trúng cổ tay giữ lại.
"Hận? Cô lại đang muốn diễn phim gì nữa đây?" Lam Kỳ Ngôn cười phá lên, "Lộ Sơ, cô vẫn còn oan ức thay cho đứa con hoang đó à?”
Lộ Sơ nắm chặt tấm khăn trải bàn vón cục trong lòng bàn tay.

Cô nghiến răng: "Năm đó nếu anh không đâm xe trúng Thần Vũ, nếu tôi không chạy ra đỡ cho anh ấy thì con của tôi sẽ không chết, Thần Vũ cũng sẽ không bao giờ chịu sự chi phối của anh mà huỷ hôn với tôi!"
Ban đầu Lam Kỳ Ngôn còn trầm mặc vì nghe mấy câu mắng chửi của Lộ Sơ.
Lúc sau lại cúi mặt xuống, tiếng cười khúc khích của anh lạnh lẽo như tiếng gọi ma quỷ ở âm ty khiến sống lưng Lộ Sơ run lên bần bật.
"Vẫn ngoan cố nói đó là con của cô và Lam Thần Vũ ư, đồ nữ nhân không biết liêm sỉ này?"
"Năm đó tôi vì đỡ cho Thần Vũ mà sảy thai.

Anh sống lại là nhờ vào thân xác của anh ấy, tại sao anh lại không biết ơn chứ? Tại sao anh lại không cưới tôi?" Lộ Sơ mất bình tĩnh đập bàn đứng lên quát lớn.
"Tôi không yêu cô!" Lam Kỳ Ngôn quát lại.
"Nhưng Thần Vũ yêu tôi!”

Những hành khách trong quán đều hướng mắt về đôi nam nữ đang cãi nhau.

Vì anh và cô đang nói bằng tiếng mẹ đẻ nên họ chẳng hiểu gì, trong mắt họ chỉ biết đang có xung đột.
Lam Kỳ Ngôn nhìn sắc mặt tức giận đến phát rồ của Lộ Sơ thì cười lạnh: "Tôi sẽ nói một sự thật cho cô biết.

Người muốn huỷ hôn với cô là Lam Thần Vũ, người không chịu thừa nhận đứa bé trong bụng cô cũng là anh ta! Tôi không hề thao túng hay chiếm hữu ý thức của anh ta.

Người lúc đó kiên quyết ký tên vào tờ giấy hủy hôn là Lam Thần Vũ."
Lam Kỳ Ngôn quát, vừa nói vừa chỉ tay vào lỗ tai như đang mỉa mai: Cô đã nghe thủng tai chưa?!"
Những lời của Lam Kỳ Ngôn thốt ra như sét đánh ngang tai.

Lộ Sơ trợn mắt, cơ mặt cứng đờ lộ ra nét bàng hoàng tột độ.
"Sao có thể chứ..."
"Đứa con năm đó có thật sự là cốt nhục của Lam Thần Vũ không? Cô nghĩ anh ta ngu đến độ làm cha thay hay sao?”
Lam Kỳ Ngôn đưa tay ra bóp lấy cằm Lộ Sơ.
"Nơi này đông người, tôi khuyên anh không nên manh động."
"Người không nên manh động là cô.

Phí cho cô ở bên cạnh Lam Thần Vũ bao nhiêu năm nhưng thật chất cũng chỉ là một thế thân mà thôi.”
"Anh đã biết được chuyện gì rồi?" Lộ Sơ bị nắm ngay thóp nên càng thêm chột dạ.
"Bộ phim này cô diễn đạt quá đấy cô Lộ."
"Đó thật sự là con của tôi và Lam Thần Vũ mà.”
"Câm mồm!”
Lam Kỳ Ngôn hất cằm Lộ Sơ làm cô chao đảo.
Anh móc trong túi áo khoác ra hai tờ 100 đô la Mỹ đặt lên bàn, quay người giơ tay nói vọng vào trong cho phục vụ nghe: “Tính tiền!”
Nam phục vụ tóc vàng vội chạy ra đưa tiền thanh toán cho anh nhưng không kịp vì anh đã đi ra khỏi quán.

Cậu quay lại đưa cho Lộ Sơ: “Tôi gửi tiểu thư tiền thừa.

Cảm ơn cô nhiều nhé.”
Cô cầm lấy mấy tờ tiền lẻ mà vò thành cục như vò giấy, mắt đăm đăm nhìn chiếc Audi trắng đầy hận thù: "Tôi sẽ khiến anh mãi mãi biến mất khỏi thế gian này.

Lam Kỳ Ngôn, tôi không sợ anh đâu!”