Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 41: Không Muốn Nhìn Thấy





Trần Khinh mang theo trái cây và sữa đến bệnh viện thăm Bát Giới, vừa rẽ vào hành lang lớn thì thấy hai người Mặc Ninh Duyệt và Chu Lãng mặt mày xám xịt ngồi chờ trước phòng cấp cứu.

Thấy Chu Lãng như thấy người quen, cậu chủ động đi đến hỏi chuyện: "Anh làm gì ở đây vậy?"
Chu Lãng có chút ngạc nhiên khi sau mấy tháng trời mới gặp lại Trần Khinh, trớ trêu thay lại gặp cậu trong tình huống này.
"Này, đần người ra thế?"
"À không...!tôi có việc."
Có chút lạ lẫm với bộ dạng hiện tại của Trần Khinh.

Cậu mặc một bộ âu phục đơn giản, tóc cắt gọn lên chững chạc hơn.
"Ai đang ở trong này vậy?"
Trần Khinh chỉ tay vào phòng cấp cứu, cậu đoán Chu Lãng ngồi đây chắc chắn là đợi người trong đó.

Còn Chu Lãng nghe cậu hỏi thì chột dạ, anh làm sao có thể nói rằng người bên trong là Hạ Hàn mà cậu rất thích.

Chưa kịp đuổi khéo Trần Khinh thì Trần Hạo từ đâu xuất hiện.

Anh dìu Lam Thần Vũ, vừa đi vừa nói: "Tôi đưa Lam thiếu quay lại rồi."
"Chết thật."
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Chu Lãng nhìn đồ trên tay Trần Khinh đều rơi vãi xuống đất, vẻ mặt thất thần của cậu đang chằm chằm hướng vào người đàn ông trước mặt.
"Anh...!tại sao anh lại ở đây?”
Trần Hạo cũng mười phần kinh ngạc, anh không ngờ lại gặp được em trai sau mấy năm từ biệt.
Chu Lãng ôm mặt thở dài, đoạn đứng lên đi về phía Trần Hạo vỗ vai anh: "Để Lam thiếu cho tôi, cậu giải quyết việc nhà trước đi.”
Trần Hạo gật đầu, truyền tay giao Lam Thần Vũ cho Chu Lãng.

Chu Lãng đỡ anh, lo lắng hỏi: "Lam thiếu, cậu thấy sao rồi?"
"Không sao.

Đau đầu một chút."
Chu Lãng nhìn đầu anh được quấn băng gạt trắng muốt cũng thừa biết vết thương trước đó của Lam Kỳ Ngôn nặng đến mức nào.
"Tôi dìu cậu ngồi xuống đây."
“Cảm ơn.” Lam Thần Vũ đờ đẫn đáp.
Về phía Trần Hạo gặp lại em trai cũng như Trần Khinh gặp lại anh trai mà cậu rất vất vả tìm kiếm bấy lâu nay, bao nhiêu cảm xúc bồi hồi, trách cứ dâng lên như từng đợt sóng cuồn cuộn nhưng lại không thốt được thành lời.


Trần Hạo bất động như pho tượng.

Anh thu lấy tất thảy mọi thứ của Trần Khinh vào trí nhớ rồi nở một nụ cười an tâm thoáng qua.

“Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.

Anh sống có tốt không?”
Trần Hạo lạnh lùng nói đúng một câu: "Lâu rồi không gặp" sau đó lướt qua mặt Trần Khinh ngồi xuống ghế với gương mặt vô cảm chưa từng có.
“Anh.

Bao lâu nay anh đã ở đâu vậy? Em tìm anh rất vất vả, ba mẹ đều nhớ thương anh rất nhiều.”
Trái ngược với sự hồi hở của Trần Khinh, Trần Hạo trầm mặc không nói một lời.
“Anh sao vậy?”
“Để sau đi.”
Có chút thất vọng vì thái độ của anh trai không như cậu mong đợi, song cậu thấy có cả Lam Thần Vũ và anh trai đều ở đây, trong lòng tự nhiên dâng lên dự cảm không lành.
Tầm mắt cậu không có một giây rời khỏi căn phòng đang sáng đèn cấp cứu, bất giác hỏi một câu mà ai cũng không muốn trả lời.
"Hạ Hàn đâu?"
"Cô ấy..." Chu Lãng còn định trả lời thì Trần Hạo đã lên tiếng, "Ngồi xuống đi.

Anh kể cậu nghe.”
Mọi việc xảy ra từ lúc Hạ Hàn sang Los Angeles đều được từng người thay phiên nhau kể cho Trần Khinh nghe, ngoại trừ Lam Thần Vũ vẫn cứ chìm trong thế giới cô tịch của riêng mình.
Cả người Trần Khinh run lên sau khi nghe chuyện: "Thì ra là vậy."
Rồi cậu đánh mắt sang Lam Thần Vũ.

Nhìn ánh mắt vô hồn có vẻ đáng thương của anh, cậu không nhịn được đi đến tóm lấy cổ áo anh xách lên.
"Này cậu làm gì vậy?" Cả Mặc Ninh Duyệt và Chu Lãng đều đứng lên ngăn Trần Khinh lại.
"Tôi phải cho anh ta một bài học, tại sao anh ta dám để Hạ Hàn chịu nhiều đau khổ như vậy? Tôi giao cô ấy cho anh ta, nếu anh ta không chăm sóc tốt thì trả cô ấy lại cho tôi."
Lời vừa dứt, Trần Khinh đã tẩn cho Lam Thần Vũ một đấm thật mạnh vào mặt làm anh ngã sóng soài ra đất.
"Tại sao không phản kháng? Tôi đánh anh quá đúng sao?"
Gương mặt Lam Thần Vũ vẫn giữ nguyên một nét vô hồn.

Bàn tay, cánh tay và đầu đều được băng bó nhưng máu vẫn ứa ra thấm một lớp mỏng ưng ửng đỏ đập vào mắt Trần Khinh đau đến nhức nhói.
“Nhìn anh như vậy chẳng khác nào một kẻ nhu nhược” Trần Khinh quát lên.

“Đủ rồi...”
“Anh chỉ có thể nói được như vậy thôi sao?”
"Các người có thể im lặng một chút để tôi cầu nguyện cho vợ con tôi được không?"
Nghe câu này, tất thảy đều chạnh lòng, Trần Khinh sững người, bàn tay bất giác buông ra, bất lực ngồi phịch xuống ghế.
Lam Thần Vũ ngồi luôn dưới sàn, anh kê tay lên đầu gối, đầu gục xuống không nói một lời.
Ca cấp cứu kéo dài đến năm giờ đồng hồ.

Mặc Ninh Duyệt, Chu Lãng, hai anh em Trần Hạo và cả Lam Thần Vũ đã thay quần áo sạch sẽ, năm người cùng ngồi ở hàng ghế chờ tin tức của cô.

Đèn màu đỏ cấp cứu tắt đi, bác sĩ mở cửa ra là cùng lúc năm người đứng lên vây quanh bác sĩ làm ông có chút bất ngờ.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Bốn người đều lùi xuống một bước, chỉ có Lam Thần Vũ đứng yên tại chỗ, anh nói: "Là tôi! Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?"
Bác sĩ nhìn anh một lúc rồi thở dài, Lam Thần Vũ cố giữ bình tĩnh hỏi lại một lần nữa: "Cô ấy vẫn an toàn chứ?"
"Phổi và xương lồng ngực của cô ấy bị tổn thương khá nghiêm trọng nhưng hiện tại đã qua cơn nguy kịch, còn em bé trong bụng...!thì không giữ được nữa.”
“Không thể cứu cả mẹ lẫn con sao bác sĩ?”
“Thai nhi vẫn chưa hoàn toàn thành hình người, nếu không bỏ đứa trẻ e rằng cả người mẹ cũng sẽ chết.

Xin lỗi cậu, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Lam Thần Vũ bàng hoàng đứng không vững.

Chu Lãng ở phía sau từ lúc nào đã trở thành bức bình phong làm điểm tựa cho anh.
“Lam thiếu, anh không sao chứ?”
"Tôi có thể vào thăm cô ấy không?" Lam Thần Vũ ngập ngừng hỏi.
"Một tiếng sau thì có thể."
Đợi cho bản thân bình tĩnh lại, Hạ Hàn cũng dần dần lấy lại ý thức.

Lam Thần Vũ và mọi người mới vào phòng thăm cô.

Bốn người đứng đó, chỉ có anh là ngồi xuống bên mép giường.

Khẽ nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh buốt, anh vuốt ve gương mặt tái nhợt truyền hơi ấm, nhẹ nhàng đặt ngón tay an ủi đôi mày đang nhăn lại đau đớn vì thuốc tê.


“Cô ấy đang rất đau đớn...”
Nhìn hơi thở yếu ớt được duy trì qua ống chụp ô xi, lòng anh quặn đau như ai đó dùng dao lóc từng mảnh tim trên người xuống.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô với chằng chịt thiết bị trợ cứu xung quanh, anh đã suýt không kìm được nước mắt nhưng vẫn cố mỉm cười.

"Hạ Hàn, vất vả cho em rồi."
Sâu trong tiềm thức, Hạ Hàn nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình nên cô mở mắt ra.
Người đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt của Lam Thần Vũ rồi sau đó là mọi người, có cả Trần Khinh khiến cô hơi ngạc nhiên.
"Mọi người sao lại ở đây cả vậy?"
"Chúng tôi rất lo lắng cho cô." Chu Lãng đại diện trả lời.
Hạ Hàn mệt mỏi nhìn một lượt rồi dừng tầm mắt trên gương mặt anh.

"Anh là ai?”
"Anh là Thần Vũ đây."
Hạ Hàn đưa tay sờ vào má anh, kỳ lạ thay sự ấm áp lúc trước đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là cái lạnh đang xâm nhập vào lòng bàn tay cô.
"Anh lạnh quá."
"Anh không sao."
"Em đang ở đâu vậy?"
"Ở bệnh viện."
Nghe hai từ "bệnh viện", cõi lòng Hạ Hàn ngay lập tức bị nỗi sợ hãi bao vây.

Cô nhớ lại vụ tai nạn và cảm giác chết lâm sàng giống như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi trở về khiến cô rợn người.

Cô nhớ ra điều quan trọng, lập tức sờ xuống bụng mình, hướng anh bất an hỏi: "Con của em...!sao rồi?"
Lam Thần Vũ vẫn cố giữ nụ cười trấn an cô: "Không sao."
"Em mơ thấy con bỏ chúng ta mà đi.

Thằng bé cứ chạy, chạy mãi đến một nơi em không bao giờ tìm được.”
"Không sao."
"Anh nói thật cho em biết, con của em đâu, có phải nó vẫn còn ở trong bụng em không?"
"Hạ Hàn, em phải bình tĩnh nghe anh nói."
Hạ Hàn nghe lời anh, bình tĩnh đến nước mắt vô thức lưng tròng.
Nhìn cảnh này, lòng anh thắt lại, anh ôm ghì lấy cô, nghẹn ngào nói: "Con của chúng ta, chắc chắn sẽ hạnh phúc ở một thế giới khác."
Hạ Hàn bàng hoàng buông hai tay xụi lơ.

Cô trợn mắt, nhịp tim trên máy bắt đầu rối loạn, nước mắt chảy dọc thái dương ướt đẫm chiếc gối.
“Ngoan.

Đừng khóc, rồi chúng ta sẽ lại có con.”

Bất chợt Hạ Hàn đẩy mạnh anh ra khiến anh có chút hụt hẫng.

"Em sao vậy?"
"Cút đi."
Tiếng thứ nhất, tiếng thứ hai Hạ Hàn đã gượng ngồi dậy lấy gối và những vật dụng gần đó ném vào người anh.
"Tôi bảo anh cút đi anh không nghe thấy sao? Cút ngay cho tôi.

Tôi không muốn nhìn thấy anh."
Hạ Hàn hoảng loạn ném đồ lung tung, Trần Khinh chịu không nổi chạy đến ôm lấy cô: "Không sao, sẽ không sao đâu Hạ Hàn, bình tĩnh lại nhé."
Hạ Hàn tóm lấy vạt áo của Trần Khinh, vùi mặt vào cổ cậu, vừa khóc thảm thương vừa tức tưởi trong rối loạn: "Đuổi anh ta đi, chị không muốn nhìn thấy anh ta.

Chị không muốn nhìn thấy kẻ hại chết con của chị."
"Được được, em đuổi anh ta đi."
Hạ Hàn không ngừng khóc thét, cô vùng vẫy kịch liệt đến mấy sợi truyền dịch bị đứt ra, máy đo nhịp tim cũng báo động kêu lên liên tục.

Đúng lúc bác sĩ chạy vào tiêm cho cô một liều an thần nhẹ để cô bình tĩnh lại và ngủ thiếp đi.
"Người Hạ Hàn không muốn nhìn thấy nhất lúc này chính là anh.

Anh tạm thời đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."
“Chừng nào khuất mắc giữa lão đại và Hạ Hàn còn chưa được gỡ bỏ, cô ấy sẽ cho rằng bởi vì anh nên cô ấy mới sảy thai.

Cô ấy thấy anh qua lại với Lộ Sơ , bây giờ lại chịu nỗi đau mất con.

Sự căm ghét sẽ tự nhiên trút hết lên người anh, nhất là đối với người thần trí rối loạn như Hạ Hàn lại càng không thể tha thứ cho anh.”
Anh biết Trần Khinh và Trần Hạo nói vậy không phải có ý xấu, chính anh cũng biết bản thân đã tạo nên tội nghiệt gì, anh đã lường trước được việc này nên cũng không quá bàng hoàng với thái độ căm ghét của Hạ Hàn.
"Tinh thần cô ấy phải chịu một cú sốc rất lớn ảnh hưởng đến tim đập không đều và có hiện tượng chậm dần dẫn đến ngừng đập.”
“Vậy phải làm thế nào để cô ấy hồi phục nhanh nhất?” Mặc Ninh Duyệt hỏi.
Trước khi vào phòng, bác sĩ đã kịp chứng kiến tất thảy mọi việc.

Ông nhìn Lam Thần Vũ mà thở dài, đặt tay lên vai vỗ nhẹ cảm thông cho anh: “Người bệnh nhân không muốn gặp thì tốt nhất không nên gặp.

Tránh bệnh nhân lại bị kích động sẽ rất nguy hiểm, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Không bao giờ tỉnh lại là sao?”
“Cô ấy từ bỏ thế giới hiện thực, một lòng buông xuôi đi về cõi vĩnh hằng, khi đó vợ cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại được.”
“Không muốn tỉnh?”
Lam Thần Vũ chết lặng đứng đó, anh ngập ngừng nói "Cảm ơn" với bác sĩ rồi đưa tay ôm mặt.
Từ bàn tay to lớn chảy ra hai dòng nước mắt trong suốt như pha lê, run rẩy chảy trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông, chảy vào khóe miệng đang mở vì hai hàm răng cắn lại, dung mạo nhuốm màu đẹp đẽ nhưng bi thương cùng cực.
“Tôi không xứng là một người chồng, một người cha...”