Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 55: 55





Tiểu Vũ nhiều thế sao? Triệu Y Trân phải mất một thời gian để các vết thương trên cơ thể cô bình phục trở lại, hơn nữa cô cũng phải chuẩn bị tốt để không bị Hàn Lam Vũ phát hiện ra điều gì bất thường.

Hàn Lam Vũ không gọi được cho cô cũng chẳng màng đến cô nữa.

Dù cô biết hiện tại công ty của hắn đang gặp vấn đề nhưng điêu này cũng khiến cô vô cùng tức giận và có chút hoang mang, lo sợ.

Những điều mà Vương Khải Lâm nói chưa chắc sẽ không xảy ra, cô không thể ngồi yên như vậy được.

Doãn Đan Tâm hôm nay được nghỉ học nên quay về nhà ba mẹ và bà nội chơi một ngày, Hàn Lam Vũ chỉ đưa cô tới trước cổng rồi lại phải quay về công ty, hắn đi xuống mở cửa cho Đan Tâm, cô ôm cả Henry đi xuống, thân hình to lớn của Henry chắn ngay trước cửa làm cô chật vật mãi không ra được.

Khó quá bỏ qua, Doãn Đan Tâm lại kêu hẳn: “Hàn Lam Vũ, cứu tôi…
“Em buông tay ra là nó có thể ra được rồi”
Hàn Lam Vũ thở dài chui người vào gỡ tay cô ra: “Đã bảo để nó ở nhà rôi cứ mè nheo sợ nó ở nhà một mình buồn, em có được tư duy của con chó từ bao giờ thế?”
“Hứ, con người hay con vật mà không có cảm xúc cơ chứ? Con người biết buôn, con vật cũng biết vậy”
Doãn Đan Tâm liếc hắn: “Mà ý chú là tôi cũng giống như con chó sao?”

Hàn Lam Vũ nhún vai: “Đây là em tự nhận”
Hắn cúi người bế cô lên rồi ném ra bên ngoài: “Mất thời gian!”
Doãn Đan Tâm xỉa mặt cúi người ngồi xuống ôm cổ Henry, sáng nào Doãn Đan Tâm trước khi đi học cũng làm hành động này với Henry.

Hàn Lam Vũ đóng cửa lại rồi quay sang dang tay ra nhìn Đan Tâm: “Em không định ôm tôi sao? Hôm nay em sẽ ở nhà ba mẹ cả ngày đấy”
Doãn Đan Tâm câng mặt nhìn hẳn: “Vậy thì sao?”
Hàn Lam Vũ nhếch mép: “Em không nhớ tôi sao?”
Doãn Đan Tâm làm hành động giả nhổ nước bọt làm Hàn Lam Vũ tức đến tím mặt, hắn đá nhẹ cô một cái vào mông làm Đan Tâm ngã về phía trước nhưng thân hình Henry to lớn lại mềm mại, có thể che chắn cho cô khỏi ngã, thế mới biết tại sao Doãn Đan Tâm luôn yêu thương Henry mà lại thường chọc tức Hàn Lam Vũ rồi.

“Đi thôi Henry”
Doãn Đan Tâm làm lơ hắn đứng dậy định dắt Henry vào trong thì bị cánh tay to lớn của Hàn Lam Vũ nằm lấy tay cô kéo lại, Doãn Đan Tâm xoay một vòng bổ nhào về phía người hẳn, cô trừng trừng mắt nhìn: “Chú…chú…
Hàn Lam Vũ nhếch môi cúi đầu xuống trao cho cô một nụ hôn, sau đó nhếch mép nói: “Doãn Đan Tâm, chọc tức tôi em biết hậu quả rôi chứ?”
Doãn Đan Tâm giẫm mạnh chân vào chân hắn một cái làm Hàn Lam Vũ không phản ứng kịp bị gót giày của Đan Tâm dẫm lên đau điếng, hẳn buông cô ra ôm lấy chân nhăn mặt: “Doãn Đan Tâm, em…”
Doãn Đan Tâm lè lưỡi rồi nhìn hắn đe dọa ngược lại: “Chú coi chừng tôi đó!”
Vừa mạnh miệng xong thấy Hàn Lam Vũ giả bộ đuổi theo cô liên hét lên: “Henry chạy thôi!”
Hàn Lam Vũ mỉm cười bất lực, hãn lấy trong túi ra chiếc khăn mùi xoa rồi lau đi vết bẩn trên giày rồi dựa người vào thành xe nhìn theo Doãn Đan Tâm đang chạy về phía cửa.

Người làm mau chóng chạy lại mở cửa cho cô, Đan Tâm chạy trước, Henry chạy sau, tung tăng vào nhà.

Đợi đến khi cô khuất dạng hẳn mới lên xe phóng đi.

Hàn Thanh Triết ở bên trong quan sát bọn hắn ở ngoài cổng qua camera, tuy không nghe được âm thanh, nhưng ông biết quan hệ của hai đứa rất tốt, Hàn Thanh Triết mỉm cười, từ bây giờ ông hoàn toàn tin tưởng vào Hàn Lam Vũ rồi.

“Anh à, Đan Tâm về rồi nè!”
Giọng nói của Huyền Thanh có vài tia vui vẻ gọi vọng vào phòng, Hàn Thanh Triết mỉm cười bước ra, Đan Tâm bước đến ôm lấy ông rôi mỉm cười ngọt ngào: “Con chào bat”
“Ngoan, ngoan”
Hàn Thanh Triết mỉm cười vỗ vào tay Đan Tâm rồi nói: “Tiểu Vũ tới công ty rồi à?”
“Vâng ạ, bà nội đi đâu rồi ạ?”

Doãn Đan Tâm cười tươi nhìn ba mẹ rồi quay qua quay lại thắc mắc, ngày thường bà nội đều dậy rất sớm nhưng hôm nay chẳng thấy bóng dáng của bà đâu.

Huyền Thanh thở dài nói: “Thời gian này bà nội ngủ không được ngon, bà bảo cứ bồn chồn lo lắng trong người nên sáng sớm nay đã lên chùa rồi”
“Bà nội bị õm hả mẹ?”
Doãn Đan Tâm lo lắng hỏi.

Huyền Thanh chỉ mỉm cười lắc đầu: “Bà nội không sao, người già thường hay nghĩ ngợi rồi lo lắng mà.

Để mẹ đi chuẩn bị điểm tâm cho con và ba nhé?”
“Con cũng muốn làm ạ”
Doãn Đan Tâm cười tít mắt rồi chào ba sau đó ôm lấy cánh tay Huyền Thanh đi xuống phòng bếp.

Mỗi lần hai mẹ con ở cùng nhau thường sẽ kể về Hàn Lam Vũ rất nhiều, Doãn Đan Tâm cũng tò mò về Hàn Lam Vũ lúc nhỏ, vậy mà từ nhỏ hẳn đã biết kiếm ra tiên rồi, Doãn Đan Tâm nghe xong lại có chút chạnh lòng, Hàn Lam Vũ từ nhỏ đã được cả bà nội và ba mẹ yêu thương còn có em trai để chơi cùng còn Đan Tâm từ đầu đến cuối chỉ có vú nuôi ở bên cạnh, ông nội cũng rất bận nên không thường xuyên chơi cùng cô.

Cho nên khi có được gia đình này, Doãn Đan Tâm vô cùng trân quý, cô thực sự xem bọn họ như gia đình của mình.

Cô rất thích gặp Huyền Thanh và Hàn Thanh Triết vì mỗi lần gặp bọn họ cô đều thoải mái gọi hai tiếng ba mẹ mà tuổi ấu thơ cô không được gọi.

Doãn Đan Tâm mỉm cười nhìn Huyền Thanh: “Tại sao con lại không được gặp ba mẹ sớm nhỉ?”
Huyền Thanh bật cười: “Con muốn lấy Tiểu Vũ sớm hơn à? Con yêu Tiểu Vũ nhiều thể sao?”

Khụ! Đan Tâm ho khan mấy cái, tự nhiên nghe Huyền Thanh nói như vậy cô đột nhiên cảm thấy chột dạ, trong lòng có chút là lạ.

Cô ôm lấy Huyền Thanh cười tít mắt: “Không ạ, con yêu ba mẹ nhiều hơn!”
Huyền Thanh mỉm cười, Đan Tâm thiếu hơi ấm của ba mẹ từ nhỏ, bà lại mong muốn có một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu như Đan Tâm, ông trời đúng là rất biết sắp đặt!Vì là ngày cuối tuần nên công ty không có đông người, Hàn Lam Vũ đỗ xe vào tầng hầm rồi đi vào trong, bảo vệ vội chạy tới mở cửa cho hắn, Hàn Lam Vũ định đi thẳng về phía thang máy thì người nào đó đã đợi hẳn ở ghế từ sáng sớm cuối cùng cũng có thế đợi được hắn, cô đứng dậy nhìn vê phía hắn.

Hàn Lam Vũ cũng quay đầu lại nhìn cô, Triệu Y Trân đeo một chiếc mắt kính đen sang trọng, chiếc váy trắng ôm body thanh thoát bước đến phía hắn: “Tiếu Vũ, anh có phải nên thay đổi cơ cấu nhân viên ở trong công ty một chút không? Người ta chỉ muốn lên phòng đợi anh, dù sao hôm nay ba của anh cũng không tới công ty, vậy mà cô ta cứ muốn làm khó em!”
Hàn Lam Vũ hơi nhìn về hướng quầy lễ tân, cô nhân viên có chút xanh mặt cúi đầu xuống, dù có bị hắn đuổi việc thì cô cũng chịu, đây là lệnh của Hàn Thanh Triết, cô càng không dám trái lại.

“Em đừng làm khó bọn họ, đó là lệnh của ba anh.

Thời gian qua em đi đâu? Tại sao anh không liên lạc được với em?”
“Người ta đương nhiên là có công chuyện, là vì anh đó.

Em nghe nói công ty của anh có gián? Em đã giúp anh điều tra làm rõ rồi!”
Hàn Lam Vũ nhíu mày nhìn cô, sau đó dẫn cô đi về văn phòng mình, hắn thực sự muốn biết kẻ nào muốn đâm sau lưng hắn!