Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 67: 67





Thẩm Duệ Dung sau khi gặp mặt Hàn Lam Vũ xong thì quay lại căn phòng mà cô đặt dành cho hai người.

Vừa về tới phòng, nhân viên cũng đã dẫn tới một người.

Thẩm Duệ Dung liên đứng dậy, mỉm cười chào đón người đàn ông nọ.

“Duật Hạo, anh đến rồi”
Trình Duật Hạo khẽ gật đầu với cô một cái rồi tiến đến, nở nụ cười xã giao rồi đưa tay ra dịu dàng bắt tay cô.

“Anh ngồi đi!”
Thẩm Duệ Dung mỉm cười rồi ngồi xuống.

Trình Duật Hạo cũng ngồi xuống đối diện cô.

“Tư liệu mà em đưa, anh đã nghiên cứu rồi, Lục tổng không để lại di chúc, con trai ông ta lại phá phách lêu lổng, còn dính đến chất cấm, từ trước đến nay đều là em cùng Lục tổng quản lý công ty, em có thêm tín nhiệm từ các cổ đông, vụ tranh chấp này em có lợi thế rất nhiều”
Trình Duật Hạo lấy một tập hồ sơ màu đỏ ra đẩy về phía cô: “Anh đã khoanh tròn những điểm cần lưu ý, em đọc lại một lần nữa, sau đó sẽ làm hồ sơ gửi lên tòa án, đến phiên tòa chính thức, anh sẽ bay qua đó.


Thẩm Duệ Dung mở tập tài liệu, liếc mắt nhìn qua rồi đóng lại, cô nở một nụ cười gượng gạo rồi nhìn anh: “Chúng ta dùng bữa trước đi”
“Em sao vậy?”

Trình Duật Hạo thấy cô thần sắc sa sút, vẻ mặt cũng không mấy vui vẻ khi nghe anh nói, khác hẳn bộ dạng của cô ở lần gặp trước kia.

“Không có gì, mà sao tự nhiên anh lại chạy về đây thế? Ở Mỹ không phải tốt hơn sao?”
Thẩm Duệ Dung mỉm cười chủ động đổi chủ đề.

Trình Duật Hạo hiểu ý liền mỉm cười nhìn cô: “Con người càng già đi sẽ có xu hướng muốn quay về quê hương mài”
“Hả? Già đi?”
Thẩm Duệ Dung bật cười: “Nhìn anh chẳng giống một ông chú đã bước sang tuổi ba mươi một chút nào, em đoán anh chỉ mới hai mươi tuổi thôi”
Trình Duật Hạo cũng bật cười nhìn cô: “Phải, phải, là hai mươi tuổi của lần thứ en nờ rồi!”
Hắn cười sau đó nhìn cô: “Ba của anh vẫn khỏe chứ?”
“Dạ, thời gian rảnh em vẫn thường xuyên tới thăm thầy ấy, bây giờ thầy đã về hưu rồi nhưng mỗi ngày đều có từng đoàn người tới xin thầy làm cố vấn và giải đáp các thắc mắc, thầy vốn là một người niềm nở, vui vẻ lại đối với công việc rất nghiêm khắc và quyết đoán nên được mọi người kính trọng.

Không lo thầy ấy về già buồn bã chỉ lo thây ấy tham công yêu nghề mà không chịu giữ gìn sức khỏe thôi.


Thấm Duệ Dung nâng ly rượu về phía Trình Duật Hạo, hản vừa cắt xong miếng bít tết liên đẩy về phía cô rồi đặt gọn dao nĩa xuống, sau đó cầm ly rượu nâng lên chạm vào ly của cô, mỉm cười: “Ông ấy đã gắn bó với cái nghề luật sư bao nhiêu năm rồi, bây giờ nói bỏ làm sao mà bỏ được.

Chỉ tiếc là ông ấy đời này vì muốn lo lắng, chăm sóc cho anh mà không tìm bạn đời để về già có người cùng bầu bạn”
Trình Duật Hạo có chút buồn rầu nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt không nóng không lạnh của hẳn: “Xong việc, anh sẽ đón ông ấy qua đây để cùng chăm sóc”
Thẩm Duệ Dung quen biết giáo sư Trình đã lâu, ông ấy cùng Lục tổng là đôi bạn kết giao từ rất lâu rồi, hai nhà Lục gia và Trình gia có giao tình với nhau.

Thẩm Duệ Dung rất ngưỡng mộ trí tuệ uyên bác cũng như con người của giáo sư Trình, cô luôn luôn kính trọng gọi ông một tiếng thầy.

Tuy ông đã về hưu rồi nhưng lại có một người con rất xuất sắc, danh tiếng của Trình Duật Hạo cũng không kém cạnh ba mình.

Mặc dù đã quen biết hắn một thời gian nhưng Thẩm Duệ Dung cũng không biết được tâm tình của hắn như thế nào.

Trình Duật Hạo lúc nào cũng kín kẽ, ít khi thấy hắn có biếu tình quá mạnh đối với bất cứ một việc gì nhưng Thẩm Duệ Dung vẫn cảm nhận hắn luôn có tâm sự trong lòng.

“Còn em thì sao? Tương lai em còn dài như vậy, em đã có kế hoạch gì chưa?”
Trình Duật Hạo nhớ lại có chút buồn cười: “Ngày đầu tiên gặp em, anh thực lòng không biết phải gọi một tiếng Dì hay không nữa!”
Tuy Thẩm Duệ Dung phản bội lại tình yêu với Dư Cảnh Nam, đến với Lục tổng là vì quyền lợi nhưng trong suốt thời gian trở thành Lục phu nhân, cô đã không phụ lại Lục tổng, không làm bất cứ việc gì hố thẹn với ông, cho nên tất cả những người bạn của ông mới đối xử tốt và tôn trọng người vợ trẻ này của ông như vậy, chỉ là trái tim của cô không nằm ở Lục gia.

Ngoài ra cũng chỉ có Trình Duật Hạo và ba hắn biết được lí do về mối lương duyên giữa Lục tổng và Thẩm Duệ Dung là một sự trao đổi, cho nên hắn cũng biết, trong trái tim Thẩm Duệ Dung có một người.

Thẩm Duệ Dung nắm lấy chiếc khăn được xếp hình dáng bắt mắt, mỉm cười tự nhiên nhưng đầy vẻ tự tin của một doanh nhân trẻ nhìn Duật Hạo: “Thẩm Duệ Dung em muốn gì sẽ phải có bằng được, Duật Hạo, đến lúc đó em mong anh sẽ chúc phúc cho em”
Hàn Lam Vũ quay lại căn phòng của bọn họ, Đan Tâm và Hàn Tử Lam đang chuyện trò gì đó rất vui vẻ, hắn liền tiến đến ngồi xuống bên cạnh Đan Tâm.


Đúng lúc nhân viên mang đồ ăn tới, Hàn Lam Vũ liên kéo chiếc ghế Đan Tâm đang ngồi lại gần phía mình.

Đan Tâm đang nói chuyện vui vẻ với Tử Lam liền bị hắn làm phiền nên nhíu mày liếc hắn rồi lại di chuyển ghế sang gần Tử Lam rồi tiếp tục nói chuyện, xem hản như không khí.

“Doãn Đan Tâm, tới bữa ăn không được nói chuyện!”
Hàn Lam Vũ nghiêm giọng nói.

Doãn Đan Tâm liên quay người lại nhìn hắn, hậm hực: “Ở nhà em vẫn thường nói chuyện mài”
“Quả nhiên là như thế!”
Hàn Tử Lam mỉm cười.

Lúc trước hẳn từng nấu cháo cho cô, đúng là cô rất phiền, chỉ ăn có một bát cháo mà đã kể không biết bao nhiêu chuyện.

“Ủa? lẽ nào Hàn gia ăn cơm không nói chuyện?”
Doãn Đan Tâm giống như được thức tỉnh, mặt ngây ra hỏi lại.

“Không hẳn, những bữa tiệc như thế này thường là để giao lưu và trò chuyện, còn những bữa ăn bình thường ở nhà, hâu như là không nói chuyện!”
Hàn Tử Lam giải thích.

Doãn Đan Tâm ngơ ngác: “Vì sao thế?”
Rõ ràng là trong các bữa ăn với ba mẹ và bà nội, mọi người vẫn nói chuyện bình thường mà, đúng là có chút kiệm lời nhưng không hẳn là không nói chuyện cùng nhau.

“Không biết nữa, thói quen rồi!”
Hàn Tử Lam mỉm cười.


Doãn Đan Tâm chẹp miệng: “Mọi người có phải vô vị quá rồi không? Bữa ăn chính là thời điểm thích hợp để mọi người nói chuyện và hiểu nhau hơn mà?”
Hàn Lam Vũ gắp thức ăn vào bát cho cô rồi nghiêm nghị nói: “Được rồi, dùng bữa đi!”
Doãn Đan Tâm bĩu môi câm lấy đũa và bát lên khuấy khuấy mấy vòng bất mãn.

“Thói quen này có lẽ xuất phát từ ông nội, ông rất ít nói lại nghiêm khắc, mỗi bữa ăn ông đều không bao giờ nói chuyện do đó cả nhà cũng có thói quen không bao giờ nói chuyện trong bữa ăn!”
Hàn Tử Lam nhớ lại.

“Ông nội á? Em thực tò mò về ông!”
Đan Tâm chưa từng được gặp ông nội, ông đã mất được hơn một năm, vì thế Đan Tâm chưa có cơ hội gặp ông.

Hàn Tử Lam nhớ ra trong điện thoại hắn có ảnh của ông, hắn liền cúi người lấy điện thoại ra bấm cái gì đó trong điện thoại rồi đưa về phía cô.

Cặp mắt Đan Tâm bỗng sáng lên sau đó xen lần một chút hoang mang: “Đây là ông Hàn mà…
Ông Hàn?”
Chẳng lẽ lại là ông nội của Lam Vũ? “Sao vậy? Em từng gặp ông?”
Tử Lam khó hiểu hỏi lại.

“Chính ông là người đã nuôi sống em cho đến lúc em gả vào nhà họ Hàn!”
Doãn Đan Tâm thở ra, hiện tại cũng chính là Hàn gia cưu mang cô mà? Chủ nợ cũng là ân nhân? Mối quan hệ của bọn họ tại sao lại phức tạp như thế?