Huyền Thanh cùng Hàn lão phu nhân còn đích thân ra tới đại sảnh để đón bọn họ, Hàn Lam Vũ một tay ôm eo Doãn Đan Tâm đi từ ngoài vào đại sảnh, gương mặt tươi tỉnh cùng nụ cười mê hoặc nhìn bà và mẹ: "Mẹ và bà nội có phải đã thiên vị Đan Tâm quá không? Có bao giờ con về nhà mà được cả hai vị phu nhân cùng đón tiếp như này đâu chứ?" Doãn Đan Tâm thì lễ phép cúi chào Huyền Thanh và Hàn lão phu nhân: "Con chào bà nội, chào mẹ ạ!" "Ngoan, ngoan!" Huyền Thanh đi tới xoa đầu con bé mỉm cười: "Bao giờ con được ngoan ngoãn, lễ phép, đáng yêu như con bé rồi mẹ cũng sẽ làm thế với con, nhé!"
Hàn Lam Vũ không chịu thua, quay sang nhìn Hàn lão phu nhăn nhúm: "Bà nội, bà không thương cháu sao?"
Hàn lão phu nhân tỏ ra thản nhiên nhìn cháu trai: "Không phải ta không thương cháu mà là ta không dám thương cháu.
Đứa trẻ nhà cháu từ bé đã nghịch ngợm, lớn lên còn ngang bướng hơn.
Cháu chỉ được cái rất biết chọn người, lấy Đan Tâm là việc sáng suốt nhất cuộc đời cháu đó" Hàn lão phu nhân tươi cười đi tới, Hàn.
Lam Vũ cũng bật cười nhìn bà, quả thực hắn là một đứa trẻ nghịch ngợm, người răn dạy hắn nhiều nhất chính là ông nội, ba mẹ hắn cũng không cách nào can thiệp ngoài trừ bà nội vẫn thường nói đỡ giúp hắn.
Hàn Lam Vũ hơi đẩy Đan Tâm về phía trước, mỉm cười: "Cháu mang cháu dâu về cho bà rồi đây, bà vui rồi chứ ạ?" "Vui, vui lắm!" Hàn lão phu nhân đưa tay nắm lấy tay Đan Tâm vui vẻ nói.
Doãn Đan Tâm vẫn luôn nở một nụ cười thường trực, cô thực sự đã xem bọn họ như là
người thân nên rất vui vẻ và thoải mái.
Huyền Thanh cũng bật cười nhẹ nói với Đan Tâm: "Tổi qua con ngủ ngon chứ?
Lam Vũ không bắt nạt con chứ?"
Đan Tâm lén nhìn Hàn Lâm Vũ, hắn cũng nhìn về phía cô, nở một nụ cười nguy hiểm nhìn cô giống như đang đe dọa nếu cô dám nhiều chuyện, rời khỏi đây cô nhất định sẽ chết trong tay hắn.
Đan Tâm liền quay sang nhìn Huyền Thanh cười cười: "Dạ không có, anh ấy rất tốt với con ạ".
"Vậy là tốt rồi!" Huyền Thanh an tâm nhìn con dâu.
"Mẹ, ba đâu rồi ạ?" Hàn Lam Vũ nhìn quanh một lượt rồi lên tiếng.
"Ba con đang ở trong thư phòng đấy, con vào gặp ông ấy đi!" Huyền Thanh trả lời rồi cùng Đan Tâm và Hàn lão phu nhân đi vào trong.
Đan Tâm lên phòng thay một bộ đồ giản dị rồi đi vào bếp sửa soạn, một người làm vừa nhìn thấy cô liền giật mình đi tới giành lấy dụng cụ làm bếp trong tay cô:
"Cô chủ, không được đầu, những việc làm này là của những người làm như chúng tôi, cô chủ thân phận cao quý sao có thể làm những việc nặng nhọc này được, Hàn phu nhân mà thấy sẽ đuổi việc chúng tôi mất.
Hơn nữa hôm nay là ngày đầu cô chủ về nhà chồng, cô rửa tay lên phòng khách ăn một chút điểm tâm đi ạ, chúng tôi sẽ làm xong ngay đây ạ!"
Đan Tầm nhìn mọi người mỉm cười: "Chính vì hôm nay con ngày đầu về nhà chồng nên cũng phải làm cái gì đó chứ ạ? Mong mọi người giúp đỡ ạ!" Đan Tâm cười tít mắt rồi dành lại dụng cụ làm bếp sau đó đi lấy một chiếc tạp dề mặc vào, dù người khác có can ngăn cô vẫn bỏ ngoài tai và bắt đầu vui vẻ làm những món ăn mời ba mẹ chồng còn rất nhiệt tình giúp mọi người nếm thử thức ăn, bọn họ đều kinh ngạc trước tài năng nấu nướng của cô, cứ tưởng một tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô sẽ không biết cái dao, cái thớt là gì, hóa ra lại giỏi như thế, bảo sao cô lại được lòng cả gia đình hắn chứ.
"Cậu...!Cậu chủ..." Một người làm giật mình thốt lên khi nhìn thấy Hàn Lâm Vũ đang khoanh tay tựa người vào cánh cửa ở trước phòng bếp.
Tất cả đều vì tiếng gọi đó mà quay đầu lại nhìn, trong đó có Đan Tâm.
Hàn Lam Vũ nhướng mày nhìn về phía cô, tất cả người làm đều cúi đầu, hai tay
cầm chặt chiếc tạp dề có phần sợ sệt, Đan Tâm bèn chạy tới đưa hai ngón tay chỉ vào mắt hắn nhưng cô chạy quá nhanh nên hai ngón tay chạm vào mắt hắn thật làm hắn giật mình đứng thẳng người dậy, hai tay ôm lấy mắt kêu lên một tiếng.
Doãn Đan Tâm chỉ muốn bảo hắn không được dọa mọi người nhưng lại gây ra họa khác càng khiến mọi người sợ hãi hơn.
"Cô bé...!Cô bé cố tình trả thù tôi đấy à?" Hàn Lam Vũ tay phải che một mắt, tức giận nói.
"Xin lỗi, tôi không cố ý mà!" Doãn Đan Tâm đưa bàn tay lên miệng cắn cắn ngón tay tỏ ra hối lỗi, đúng lúc Huyền Thanh đi tới nhìn bóng dáng Hàn Lam Vũ trước cửa lên tiếng:
"Con ở đấy làm gì thế?" Hàn Lam Vũ lập tức đưa tay xuống ôm lấy eo Đan Tâm xoay ra ngoài nhìn mẹ: "Đi tìm vợ a!" "Đan Tâm cũng ở đây à? Sao con lại ăn mặc như thế?" Huyền Thanh bước lại gần, một người làm lâu năm vội chạy ra nhìn bà: "Hàn phu nhân, vì cô chủ muốn cùng làm món ăn cho mọi người, nên chúng tôi...!Chúng tôi." Đan Tâm vội lên tiếng bênh vực: "Mẹ đừng trách bọn họ, là con muốn vào bếp làm vài món ăn, dù sao cũng là ngày đầu con về nhà chồng a!"
Huyền Thanh mỉm cười dịu dàng nhìn Đan Tâm: "Đứa trẻ hiểu chuyện này, con cũng không cần phải vất vả như thế, có tấm lòng là được rồi! Lam Vũ, đưa con bé lên phòng thay đồ chuẩn bị ăn cơm đi" Huyền Thanh đang vui vẻ nên cũng quay sang nhìn đám người làm cười nhẹ nói: "Mọi người dọn đồ lên được rồi nhé!"
Hàn Lâm Vũ vẫn liếc mắt nhìn Đan Tâm, cô chỉ biết né tránh ánh mắt của hắn, thay xong đồ, Đan Tâm định xuống nhà thì Hàn Lam Vũ đã kéo cô ngồi xuống ghế sofa rồi nhìn cô chằm chằm, Đan Tâm chợt nhớ chuyện gì, liền hỏi: "A phải rồi, lúc nãy chủ tìm tôi sao?"
(D2
"Lát nữa tôi có việc phải đi nên ăn xong tôi sẽ gọi Tử Du tới đón cô!" Hàn Lam Vũ vừa nói vừa dụi mắt làm Đan Tâm cảm thấy có chút tội lỗi, cô cúi đầu xuống nhìn, vẻ mặt ăn năn: "Vẫn còn đau sao? Tôi chỉ muốn trêu chú chút thôi mà, với cả động nhẹ mà !" "Cô là trẻ con à?" Hàn Lam Vũ nhướng mày nhìn cô rồi thở dài, khoác lấy vai cô đứng dậy: "Cô đã có bằng cấp 3 chưa thể?" "Còn chú đã có giấy chứng nhận lên lão chưa thể? Suốt ngày thở dài, mặt chú sẽ xệ xuống như con khỉ đột vậy!" Đan Tâm nhíu mày khoanh tay, hắn đang châm chọc cô là trẻ con mà quả thật cô chưa có bằng cấp 3,vừa kết thúc kỳ thi tháng vừa rồi xong.
"Cái gì lên lão?" Hàn Lam Vũ thở hắt ra, hơi thở mang theo một chút bực dọc, Doãn Đan Tâm đã gỡ tay hắn ra chạy xuống đầu cầu thang rồi ngẩng đầu lên là lưỡi trêu chọc hắn, không quên dặn: "Người chú còn nóng, ăn cơm xong phải uống thuốc đấy!" Rồi chạy mất hút.
"Con nhóc này...!" Hàn Lam Vũ tức giận nhưng không dám đuổi theo vì sợ cô gọi chú này chú nọ mất công chuyện của bọn họ lộ ra thì phiền.
Hàn Lam Vũ chưa phải chịu đựng ai ngoại trừ con nhóc này, nói đúng hơn những người xung quanh hắn đều là người trưởng thành nếu không phải kiểu người trưởng thành cũng chẳng ai ngu mà chọc giận hắn, Hàn Lam Vũ cuối cùng cũng gặp được đối thủ
rồi!
Trong bữa ăn, mọi người đều quây quần vui vẻ, Huyền Thanh có chút buồn bã nhắc đến cậu con trai út: "Bữa tiệc gia đình lại thiếu Tử Lam!" "Gọi thằng bé về đi, cũng phải để thằng bé gặp chị dâu chứ?" Hàn lão phu nhân
chậm rãi nói.
Đan Tâm liền quay lại kéo cổ tay áo của Lam Vũ: "Tử Lam là ai?" Lam Vũ trả lời ngắn gọn xúc tích: "Em trai anh!" Hàn Thanh Triết lúc này mới lên tiếng: "Tử Lam đã hoàn thành việc học ở bên đó
rồi, thằng bé sẽ sớm trở về nước phụ giúp Lam Vũ cùng anh quản lý công ty.
Anh định để Lam Vũ và Đan Tâm qua đó hưởng tuần trăng mật, để anh em bọn nó gặp nhau luôn" "Tuần trăng mật cái gì chứ? Con còn phải tới công ty làm việc, sắp tới có nhiều dự án cần con giám sát, con không thể nghỉ việc được!" Hàn Lam Vũ thẳng thừng từ chối.
"Đâu có được? Phải đi tuần trăng mật chứ? Chúng ta không thể để Đan Tâm thiệt thòi được, con bé vừa thi cử xong, cần không gian thư giãn, đi hưởng tuần trăng mật cùng Lam Vũ, một công đối việc!" Huyền Thanh tán đồng.
Lam Vũ nháy mắt với cô, Đan Tâm vội vàng đỡ lời giúp hắn: "A không cần đâu ạ, vú nuôi còn bị bệnh, con cũng không có lòng dạ đi chơi.
Hơn nữa sau này còn nhiều dịp, anh ấy bận việc công ty nên để anh ấy làm cho xong, sau này đi vẫn chưa muộn ạ!" "Việc công ty ba có thể sắp xếp, đi xong về con có thể làm nốt việc còn lại.
Ba đã mua vé và lên kế hoạch giúp hai đứa, chuyện này không cần bán lại.
Sao hả? Quan hệ hai đứa không tốt sao?" Hàn Thanh Triết đưa mắt dò xét.
"Đương nhiên là không có chuyện đó rồi ạ!" Hàn Lam Vũ cười ôm lấy vai Đan Tâm: "Chúng con nhất định đi ạ!"
Đan Tâm liếc cánh tay hắn, cố gỡ ra cũng không được, chỉ còn biết cười cười cho qua.
Cả nhà lại vui vẻ dùng bữa bên cạnh nhau!