Mối phiền toái đã được giải quyết, Eira vừa định đi tìm Tôn Dung thì đã thấy một mình Adam trở về, chờ đến khi hắn đến gần mình, Eira mới hỏi:
"Cô ấy đâu rồi?"
"Cô ấy bảo tôi chuyển lời xin lỗi đến cô và sau đó đã ra về." Adam nhún vai.
Hắn trước kia chỉ một lòng hướng về Trần An Di nên chưa từng yêu đương với ai khác, những tin đồn từ thời đi học hoàn toàn dựa trên gương mặt đậm chất lãng tử và sự hãm hại ác ý của Lâm Giao.
Vậy nên, dù đã từng tiếp xúc không ít nữ giới, trong một vài trường hợp, Adam không biết phải nói thế nào để an ủi Tôn Dung.
Eira không mong có thể thăm dò được thông tin nào từ Adam, vừa lúc thức ăn đã được dọn lên, đống đổ vỡ mà Phượng Cẩm gây ra cũng không còn nữa, đúng là tác phong làm việc của khách sạn năm sao.
"Cô Stewart, nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép đi trước. Chúc mọi người ăn ngon miệng."
Hoàng Tử Minh đã làm xong vai trò của mình, không muốn làm phiền tới thời gian dùng bữa của Eira. Vừa lúc, ông cũng cần phải báo cáo vài thứ cho một người quan trọng.
"Cảm ơn." Eira gật đầu, chờ Hoảng Tử Minh rời đi mới ngồi lại vị trí của mình.
Trong nhà hàng bình thường náo nhiệt nhưng lúc này lại rất yên tĩnh, trải qua tình huống vừa rồi khiến Lily cũng bớt cười nói hơn trước, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong và đi về phòng.
Sự yên tĩnh này rất hợp ý của Eira. Adam vừa ăn thi thoảng lại quan sát người con gái bên cạnh, trong đầu nảy ra rất nhiều câu hỏi.
Adam cảm thấy thân phận của Eira không đơn giản như những gì báo chí đưa tin.
Một cô gái mất cha mẹ từ nhỏ, làm sao lại học được cách dùng dao nĩa quy củ và đẹp mắt như thế?
Mọi hành động, cử chỉ hay khí chất đều nói lên cô gái hẳn sinh ra trong một gia đình giàu có, lớn lên trong sự yêu thương và chiều chuộng hết mình, tựa một nàng công chúa kiêu kỳ bước ra từ truyện cổ tích.
Chưa hết, dường như đối phương còn rất hiểu rõ về quá khứ của hắn, ngay cả những bí mật bản thân luôn cất giấu trong lòng chưa từng nói với ai.
Cô gái này, liệu có phải là người bình thường không? Hay thuộc về một thế lực thần bí không tưởng nào đó.
Adam rất muốn hỏi Eira, nhưng thật ra càng muốn biết liệu cô có thể hoàn thành tâm nguyện thật sự của hắn hay không.
"Đừng tự dằn vặt nữa. Mọi nghi vấn đều sẽ dần đưa ra câu trả lời chính xác nhất."
Adam giật mình, còn tưởng hắn vừa thốt ra những lời trong lòng ra ngoài. Nhưng khi thấy bộ dạng mù mịt của Lily và Miranda, Adam mới biết mình nghĩ sai. Vậy nên, cô ấy còn có thể hiểu được hắn đang nghĩ gì sao?
"Mọi người ăn xong chưa?" Eira đặt dao nĩa trên tay xuống, dùng khăn ăn chấm nhẹ lên miệng rồi hướng mắt về hai cô gái hỏi.
"Xong rồi ạ." Lily gật gật đầu. Miranda không nói gì, nhưng thao tác của cô đủ thấy mình không muốn ăn thêm nữa.
"Vậy tôi về phòng đây." Eira đứng dậy, cúi đầu chào mọi người rồi rời đi trước. Trong khi đó, Adam do mải suy nghĩ linh tinh nên chẳng ăn được bao nhiêu, chẳng qua nếu bảo hắn ở lại một mình để ăn nốt thì quá mất mặt.
Không còn cách nào khác, hắn đành dặn phục vụ chờ lát nữa mang lên phòng mình một phần ăn nhẹ.
Lily nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc thì bắt đầu cảm thấy buồn chán. Đây là lần đầu tiên cô được ra nước ngoài, không thể uổng phí khoảng thời gian rỗi quý báu này được. Lily đã hứa sẽ mua quà cho gia đình khi có cơ hội, chi bằng hiện tại đi dạo một chút xem sao.
Cô theo thói quen muốn rủ Miranda đi cùng, nhưng nhớ tới mình còn chưa hết giận bạn thân, vì vậy mặc kệ đối phương đang bận rộn trong nhà tắm, Lily dự định chuyển mục tiêu sang Eira ở phòng đối diện.
Eira ngồi một mình trong phòng cũng không nhàn rỗi. Cô vừa nhận được thông báo cốt truyện tác phẩm mới của mình đã được nhà xuất bản phê duyệt, hiện tại cũng nên bắt tay vào những dòng chữ đầu tiên, trước khi bị biên tập của mình hối thúc.
Eira thích cảm giác an tĩnh khi thả hồn vào câu chuyện của mình, giống như bản thân cũng là một nhân vật trong đó, trải qua mỗi đắng cay mặn ngọt của nhân vật chính, để cuối cùng kết thúc bằng một cái kết viên mãn.
Thế nhưng, câu chuyện lần này sẽ chấm dứt bởi cái chết, một cái chết đầy cô độc và đau khổ.
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa cắt ngang cảm hứng sáng tác của Eira. Tiếng lách tách trên bàn phím thoáng dừng lại, Eira nhìn lướt qua đoạn mình vừa viết, không hiểu sao lại bộc phát xóa hết tất cả đi.
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nhưng lần này Eira đã đứng lên. Cô biết được người đứng bên ngoài là ai.
"Chị Eira, em hiện tại định ra ngoài đi dạo và mua sắm một chút, chị có muốn đi với em không?"
Lily chắp hai tay kèm theo đôi mắt mở to đáng thương trưng cầu ý kiến của Eira. Lily đối với thành phố này còn nhiều lạ lẫm, nghe nói Eira từng sống ở đây một thời gian, nên cô càng mong Eira sẽ đi với mình.
"Chị rất muốn đi cùng em, Lily. Nhưng hiện tại chị không khỏe lắm, em có thể đề nghị với Adam hoặc Miranda, nhất định họ sẽ đồng ý thôi."
Eira chưa từng thích cảm giác đi lại chốn đông người, nhất là khi bọn họ còn dùng đủ loại ánh mắt để nhìn cô. Hơn nữa, phần truyện dở dang vẫn chưa được hoàn thành, Eira không thích bỏ ngang công việc của mình.
"Nhưng em chỉ muốn đi cùng chị..." - Lily nhỏ giọng lầm bầm, ánh mắt tỏ rõ thất vọng.
"Chúng ta có thể đi vào một dịp khác." - Cuối cùng Eira vẫn không đành lòng với cô gái đáng yêu này - "Cách nơi này một dãy phố có một cửa hàng bánh ngọt rất ngon, chủ quán có quen biết với chị, chị sẽ dẫn em đi ăn."
Cô bé dặn dò Eira nghỉ ngơi cho tốt, chờ đối phương đóng cửa cũng không trở về phòng mình mà chạy về một hướng khác, giữa đường thì tình cờ đụng phải Seven.
"Lily, cô đi đâu thế?"
Seven thấy Lily chỉ có một mình, người mà anh luôn thầm chú ý không ở đây, trong lòng không rõ tư vị gì, nhưng vẫn dùng thái độ ôn hòa hỏi thăm cô.
"Gặp anh ở đây thật đúng lúc quá! Seven, ở gần đây có khu mua sắm nào không?"
"Có đấy, đi về phía đông khoảng ba trăm mét, nơi đó không chỉ có những cửa hàng trang phục đẹp đẽ mà còn có nhiều quán ăn phong phú hương vị nữa. Cô muốn tới đó sao? Có cần tôi đi cùng không?"
Seven đã được Hoàng Tử Minh dặn dò phải chú ý mọi yêu cầu của mấy người Eira, không được bỏ qua một ai. Công việc ban đầu của anh đã được tạm thời phân chia cho người khác, Seven chỉ cần chuyên tâm hỗ trợ Eira là được.
"Không cần đâu." - Lily vội vàng xua tay - "Tôi chỉ đi một lát thôi, rất nhanh sẽ quay lại."
Seven còn muốn nói thêm vài câu nhưng Lily lại lách qua người anh chạy đi mất. Anh vừa định đuổi theo thì có một nhân viên đi tới để hỏi về một số vấn đề, chờ anh ngẩng đầu lên đã không còn thấy người rồi, cũng bỏ lỡ mất cơ hội nhắc nhở một điều vô cùng quan trọng.
Chẳng mấy chốc mặt trời đã ngả về tây, cũng là báo hiệu cho hoàng hôn buông xuống, Eira cũng hoàn thành phần bản thảo của mình và gửi cho biên tập, đồng thời nhớ ra bản thân đã quên mất chuyện gọi điện cho Hoàng Hiếu Phong, vì thế mở chiếc điện thoại bị cô tùy tiện vứt trên bàn lên, quả nhiên phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh.
Eira rất ít khi liên lạc với người khác, nên dường như đã quên cảm giác có người gọi cho mình. Ngay lúc cô đang định bấm gọi lại, thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
"Có chuyện gì thế?" Eira vừa mở cửa thì thấy Adam và Miranda đứng bên ngoài với gương mặt lo lắng.
"Cô có nhìn thấy Lily đâu không?"
"Con bé không ở trong phòng sao?" Eira kinh ngạc.
"Miranda nói rằng đã không thấy Lily từ buổi chiều." - Adam nhăn chặt mày - "Điện thoại của con bé không liên lạc được, cô có biết con bé đã đi đâu không?"
"Lily rủ tôi đi dạo nhưng tôi đã từ chối." - Trái ngược với sự sốt ruột của hai người Adam, Eira lại rất bình tĩnh - "Ra vậy, con bé đã tự đi một mình."
"Mọi người đứng đây làm gì thế?" Seven từ xa đi tới, thấy ba người Eira tập trung ở trước cửa phòng thì tò mò hỏi.
Không chờ Adam đáp lời, Eira đã nhìn thẳng về phía Seven, ngữ điệu cực kỳ chắc chắn:
"Buổi chiều hôm nay, anh từng gặp Lily, đúng chứ?"
"Hả, là cô gái tóc vàng phải không?" - Seven gật đầu - "Cô ấy hỏi tôi khu mua sắm ở đâu, tôi có chỉ đường cho cô ấy. Cô ấy chưa quay về sao?"
"Đúng vậy. Khu mua sắm đó ở đâu?" Adam lo lắng Lily một thân một mình ở nơi xa lạ sẽ gặp chuyện không hay, điện thoại còn không thể liên lạc, bản thân đã chịu trách nhiệm để ý con bé, hắn nhất định phải đi tìm người.
Seven nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn anh tưởng, lại nhớ đến một vài tin tức gần đây, không nhịn được nên đã nói ra:
"Gần đây thường xuyên có những cô gái trẻ bị mất tích, cảnh sát huy động mọi lực lượng nhưng chưa tìm ra chút manh mối nào, có khi nào cô Lily cũng bị..." - Adam lập tức cắt ngang lời nói của Seven - "Chuyện nghiêm trọng như thế sao bây giờ cậu mới nói? Miranda, Eira, đi thôi! Chúng ta hiện tại chia ra tìm người."
Adam thậm chí còn có ý định gọi điện báo cảnh sát, nhưng Eira đã ngăn cản việc đó.
"Hiện tại anh có báo cũng vô ích, thời gian mất tích chưa đủ, cảnh sát không thể lập án. Hơn nữa, tôi có cách nhanh hơn để tìm ra Lily."
Xét thấy sự việc lần này cũng có một phần trách nhiệm của mình, Eira sẽ dùng phương pháp truy vết đặc biệt để tìm ta Lily.
"Cô có cách gì?" Adam sốt sắng hỏi.
Eira không vội trả lời, mà kéo Miranda vào trong phòng của mình, bỏ mặc Seven và Adam không hiểu ra sao bị chặn bên ngoài.