Mấy người Eira vừa trở về thì thấy Adam đang đứng nói chuyện với hai viên cảnh sát trước cổng khách sạn. Một trong hai người cảnh sát phát hiện ra bọn cô rồi báo cáo lại cho đồng nghiệp của mình, sau đó cả ba cùng chạy về hướng của Eira, Miranda và Lily.
"Mọi người đã đi đâu thế? Tìm được Lily rồi ư? Con bé làm sao vậy?" Adam nhìn thấy Lily được Miranda cõng đằng sau lưng, tảng đá đè trong lòng được gỡ xuống, nhưng phần lo lắng vẫn chưa vơi đi.
"Không sao ạ. Cô ấy chỉ ngủ thiếp đi thôi." Miranda lắc đầu.
Adam thấy dáng người Miranda nhỏ nhắn lại cõng thêm một Lily không khác cô là bao, liền vội đón Lily rồi ôm theo kiểu công chúa để đi vào trong.
Hai viên cảnh sát xác nhận người đã được tìm thấy thì hơi nhìn nhau, ai cũng thấy được sự nhẹ nhõm trong mắt đối phương.
Gần đây những người mất tích ngày càng nhiều, bọn họ chưa tìm được một ai trở về, mỗi ngày người nhà bị hại đều hận không thể đạp đổ cửa sở cảnh sát để hỏi về tiến độ điều tra.
Hi vọng mong manh dần biến thành tuyệt vọng, sự tuyệt vọng đó rất nhanh sẽ bị căm hận thay thế, hung thủ chưa được được tìm ra, người gánh chịu phẫn nộ sẽ là thành viên của sở cảnh sát.
"Cô Eira, cô Miranda, chúng tôi có thể xin chút thời gian của các cô không?"
Thời điểm Miranda thấy mấy viên cảnh sát liền cảm thấy hơi lo lắng. Dẫu sao phương thức tìm kiếm Lily của bọn họ không thể giải thích bằng lẽ thường. Cô theo bản năng nhìn về phía Eira, phát hiện đối phương không chỉ giữ thái độ bình tĩnh mà còn tỏ ra rất hợp tác nữa.
Miranda tự nhủ trong lòng, chắc Eira đã có cách để xử lý rồi, cô cứ lựa lời mà nói theo là được.
Eira và Miranda được đưa đến sở cảnh sát. Vì cả hai chỉ là nhân chứng, nên cảnh sát không xếp họ ngồi trong phòng thẩm vấn mà tìm một căn phòng thật thoải mái và yên tĩnh để nói chuyện.
Miranda cứ nghĩ người hỏi bọn họ sẽ là hai viên cảnh sát đưa mình đến đây, ai ngờ đối tượng bước vào lại là một cô gái có mái tóc đỏ quyến rũ và cá tính.
"Xin chào hai vị, tôi tên Elena - đội trưởng đội hình sự số 3 của sở cảnh sát thành phố Leslie. Cảm ơn hai vị đã hợp tác giúp chúng tôi điều tra. Bây giờ chúng ta bắt đầu được chứ?"
Miranda thoáng kinh ngạc, cô gái tên Elena này nhìn thoáng cũng chỉ mới hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã trở thành đội trưởng đội hình sự rồi, đúng là không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ ngoài.
"Được." Eira và Miranda đồng thanh đáp.
"Tôi sẽ hỏi cô Eira trước nhé. Cô Miranda có thể ra ngoài đợi một lát không?" Dù không phải đang điều tra, bọn họ vẫn cần tách người để hỏi riêng.
Miranda dù lo lắng xong không thể làm gì, đúng lúc này trong đầu cô lại vang lên tiếng nói, nhưng có một điều đáng kinh ngạc ở đây chính là chủ nhân của giọng nói.
"Cô cứ đi ra ngoài đi."
Miranda vừa định quay đầu thắc mắc thì giọng nói lại truyền tới:
"Đừng quay đầu, cứ tỏ ra bình thường là được. Cô có thể nói chuyện bằng các truyền ý nghĩ với tôi. Vậy nên, trước khi bị nữ cảnh sát chú ý, cô đi ra trước đi."
Ngày hôm nay liên tiếp xảy ra những chuyện không ngừng đổi mới tam quan của Miranda, tình huống trước mắt khiến cô không thể tiếp nhận sự thật này một cách chậm rãi. Cô cố gắng bình tĩnh đứng dậy, gật đầu chào với Elena rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Elena và Eira. Elena thầm quan sát Eira, cảm thán trạng thái của đối phương quá đỗi bình thản. Cô hơi tò mò, cô gái được sống trong môi trường nào mới hình thành ra con người như vậy?
Để có được buổi tra hỏi này, Elena đã cho người điều tra qua thông tin của Adam, Eira và Miranda. Ngoài Adam và Miranda có mối quan hệ mật thiết với Lily, thân phận của Eira khiến Elena chú ý nhất. Thiếu phu nhân tương lai của Hoàng Gia, với vị thế như vậy, dù Eira từ chối hợp tác sở cảnh sát cũng không thể làm gì.
"Chúng ta bắt đầu những thông tin cơ bản nhé? Họ và tên?"
"Eira Stewart."
"Tuổi?"
"27."
"Nghề nghiệp?"
"Tôi có kinh doanh một quán cà phê nhỏ cùng anh trai."
Elena kết thúc sau khi đã điền đủ hết những thông tin mình cần theo thủ tục, cô đưa cho Eira để xác nhận một lần nữa, chờ đối phương không còn thắc mắc gì mới vào chủ đề chính.
"Cô Eira, có phải cô Lily đến tìm cô để rủ đi dạo, nhưng cô đã từ chối?"
"Phải." Eira gật đầu.
"Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?"
"Tôi không được khỏe nên muốn nghỉ ngơi một chút." Đương nhiên đây không phải thực sự là nguyên nhân chính mà Eira từ chối, nhưng đó là câu cô từng nói với Lily, nên cần phải dùng lí do này để khớp với lời khai của nạn nhân phòng trường hợp bị hỏi tới.
"Cô không hề biết chuyện cô Lily đi ra ngoài một mình?"
"Đúng vậy."
"Sau đó, thẳng đến khi anh Adam và cô Miranda đến tìm, cô không gặp cô Lily lần nào nữa?"
"Đúng thế. Thời gian đó tôi vẫn luôn ở trong phòng mình."
"Vậy lúc Adam có ý định báo cảnh sát, tại sao cô lại ngăn cản anh ấy?"
Eira khoanh tay ngả người ra ghế dựa, ánh mắt khẽ hạ xuống, khóe môi hơi nhếch nhẹ. Sở cảnh sát ban đầu nói chỉ là tra hỏi thông thường đối với cô và Miranda, nhưng từ câu hỏi này của Elena, sợ rằng không chỉ đơn giản như thế.
"Thời gian mất tích của Lily quá ngắn để có thể lập án. Chắc cô Elena cũng biết điều này nhỉ? Vì thế chúng tôi muốn tự đi tìm người trước."
Elena thừa biết bản thân không thể chỉ nhờ câu hỏi kia mà lấy được thông tin có ích gì, nhưng cô còn nhiều sự chuẩn bị khác.
"Theo lời tường thuật của anh Adam và quản lý khách sạn, cô Eira đã kéo cô Miranda vào phòng làm gì đó, mười lăm phút sau hai người chạy ra ngoài và mất tích, đến khi trở về lại đi cùng cô Lily. Chúng tôi có thể biết thêm thông tin về chuyện này không?"
"Có thể." Dù sao đây cũng là điều họ muốn biết nhất mà, không phải sao?
Miranda ngồi chờ ở bên ngoài, một viên cảnh sát tốt bụng đem một tách trà ấm đến cho cô, nhưng cô sốt ruột tới mức chỉ ôm nó trong tay mà không uống được ngụm nào, thẳng đến khi thấy được Eira đi ra.
"Cô Miranda, mời cô vào trong."
Eira nháy mắt ra hiệu với Miranda, sau đó ngồi xuống đợi. Quá trình tra hỏi của Miranda nhanh hơn Eira một chút, hai người không còn lý do nào để ở lại nữa nên định bắt xe ra về.
Có điều, cả Eira và Miranda đều không ngờ tới Adam cùng Seven sẽ đích thân đến đón bọn họ.
"Eira, Miranda, hai người không sao chứ? Bọn họ có làm khó hai người không?"
Miranda hiện tại rất mệt mỏi, nhưng nhớ đến Lily ở khách sạn không biết đã tỉnh hay chưa, vì thế liền hỏi Adam.
"Con bé chưa tỉnh, giám đốc Hoàng đã gọi bác sĩ tư đến xem. Con bé không sao đâu, sáng mai sẽ tỉnh thôi. Em cũng cần phải nghỉ ngơi đấy, cả cô Eira cũng vậy."
Adam đau lòng xoa đầu Miranda, dù bị cô tránh né như mọi lần nhưng không tức giận.
"Không còn sớm nữa, mọi người còn chưa ăn tối nên hẳn là đói lắm rồi. Chúng ta về thôi."
Ở một góc khuất trên tầng hai Elena quan sát hết tất cả sự việc diễn ra bên ngoài, đứng cạnh là một người đàn ông điển trai tóc vàng, huy hiệu gắn trên áo họ giống nhau, cho thấy cả hai có chức vị tương đồng.
"Elena, cô có suy nghĩ nào với vụ bắt cóc lần này?" Người đàn ông theo thói quen rút bao thuốc ở túi quần ra để lấy một điếu đưa lên miệng hút, kết quả lại nhận về cái lườm cháy mắt của Elena, động tác hơi khựng lại giữa chừng rồi quyết định cất bao thuốc vào chỗ cũ.
"Trong lời khai của nhân chứng vẫn còn nhiều lỗ hổng, nhưng không thể không nói lần này là vụ mất tích đầu tiên không thành. Lily hoàn toàn phù hợp với đối tượng bắt cóc của hung thủ theo phân tích của chuyên gia tâm lý. Chỉ là tôi không biết hai nhân chứng làm cách nào có thể ngăn cản được hung thủ ra tay, có lẽ chúng ta cần cho người theo dõi cả Eira và Miranda."
"Có phải cô hoài nghi bọn họ có liên quan đến hung thủ?" Simon vò vò mái tóc của mình, vô cùng khẳng định với suy nghĩ của mình.
Elena trước giờ một khi đã nghi ngờ là sẽ tìm hiểu cho bằng được, đặc biệt với một vụ nghiêm trọng như thế, thậm chí dùng cả phòng thẩm vấn không chính thức, cho dù biết bản thân làm thế có khả năng bị cấp trên trách pháạt, nhưng hắn hiểu cô đã quá tuyệt vọng khi không tra được chút manh mối nào rồi.
"Không hẳn, nhưng bọn họ cho tôi cảm giác chỉ cần đi theo sẽ có manh mối. Đặc biệt là cô gái tên Eira, thái độ quá bình tĩnh, tôi học tâm lý mấy năm mà không thể nhìn ra được gì cả. Còn Miranda, cô ấy là người duy nhất đã gặp hung thủ, vì thế càng phải chú trọng để mắt và bảo vệ an toàn."
"Được. Cứ giao việc bảo vệ cho bọn tôi." Sở cảnh sát rất coi trọng vụ án này, thậm chí điều hai trên ba đội hình sự của sở cùng tham gia. Simon là đội trưởng đội hai, đội một do vướng phải một vụ khác nên không thể tham dự được.
Simon vừa nghĩ đến tên đội trưởng đội một liền cảm thấy đau đầu. Không biết tên kia lại mất tích đằng nào rồi, nếu có hắn ở đây, có lẽ vụ án đã chẳng bế tắc đến vậy.