Âm nhạc vẫn đang tiếp tục vang lên bên tai, khóe miệng Cố Miên lại không tự giác được mà nhướng lên cao, con ngươi đen tràn đầy vui vẻ xán lạn nhìn thân ảnh của đối phương, cảm động nhiều như vậy, vui sướng nhiều như vậy, cuối cùng lại chỉ chuyển hóa được thành một lời cảm ơn tất nhiên, "Cảm ơn anh."
Khi đối diện với đôi mắt nhộn nhạo phát sáng lại vờ như bình tĩnh của Cố Miên nhìn đến mình, Hạ Tuấn Khiêm cả người liền như bị chấn động, cảm thấy bị hấp dẫn, còn hơi có chút thất thần, mãi đến khi đối phương lên tiếng, anh mới giống như lập tức bừng tỉnh, đôi con ngươi đen láy hơi lóe, dời đi ánh mắt, một câu nói như đang cố gắng biện bạch, "Tôi không thích thất tín với người khác."
Cố Miên lẳng lặng nhìn anh, cô cười đến mặt mày đều cong cong, xinh đẹp.
Trái tim Hạ Tuấn Khiêm nhẹ nhàng mà nhảy dựng lên, cái cảm giác xa lạ vừa rồi lại càng giống như rõ ràng hơn, anh nhìn chằm chằm con ngươi sâu thẳm đen láy của Cố Miên thêm vài lần.
Mà lúc này âm nhạc quanh quẩn tràn ngập khắp căn phòng lại đột nhiên dừng lại, không gian bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, người nọ ngồi bên đàn dương cầm, hai tay vẫn đặt trên thân đàn, đôi mắt nhắm lại như vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng, một hồi lâu sau, mới từ sau đàn dương cầm mà đứng dậy.
Cố Miên quay đầu nhìn vào trong phòng, thân hình người nọ cao gầy, đứng sau tựa hồ còn mang theo một tia tinh tế trẻ tuổi của thiếu niên, dù ánh sáng mờ ảo vô phương nhìn rõ dung mạo của anh ta nhưng Cố Miên chỉ cần liếc một cái, cô liền nhận ra đối phương chính là Tiêu Phiên, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, thần tượng từ lúc tiểu học của cô, cô cơ hồ nghe âm nhạc của Tiêu Phiên mà lớn lên, làm sao có thể không nhận ra được?
Tiêu Phiên từ nhỏ đã thể hiện ra bản lĩnh thiên phú âm nhạc, bốn tuổi bắt đầu tiếp xúc đàn dương cầm, năm tám tuổi kia liền một mình biểu diễn trên sân khấu lớn, từ đó về sau liền nổi danh khắp nước, vài nghệ sĩ cấp bậc đại sư còn khen anh ta không dứt miệng, gọi anh là kỳ tài trăm năm khó tìm.
Mỗi người đều cho rằng tài nghệ của Tiêu Phiên chỉ đến thế, nhưng càng sau đó anh ta lại càng tạo ra kỳ tích mới, tài năng không ngừng vượt trội, trừ anh ta ra, chẳng có một ai ở Vân Hải này có thể vượt qua.
Từ nhỏ Cố Miên cũng từng học đàn dương cầm, đương nhiên học chỉ do bản thân cô yêu thích, không phải có thiên phú gì, nhưng điều đó lại chẳng chút ảnh hưởng gì đến niềm hâm mộ yêu thích thần tượng của cô đối với Tiêu Phiên.
Cô biết để thành công như Tiêu Phiên chẳng phải chuyện dễ dàng gì, ngoài thiên phú còn cần nghị lực, và chăm chỉ luyện tập mới có được.
Tiêu Phiên lúc này mỉm cười hướng hai người họ đi tới, khuôn mặt thanh tú, tươi cười ôn hòa, thật dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm với anh ta, anh đứng cách hai bước trước mặt Cố Miên liền dừng lại, khẽ cười rồi nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Tiêu Phiên, chào cô!"
Ở khoảng cách gần đến độ có thể chạm đến thần tượng của mình nhiều năm, Cố Miên ngược lại có chút ngốc, hai mắt cô tròn xoe mà nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt của Tiêu Phiên rất nhu hòa, có thể nói là rất đẹp, tuy là có một chút không sắc sảo bằng Hạ Tuấn Khiêm, cô lẩm bẩm nói: "Chào anh, tôi là Cố Miên, không phải buổi hòa nhạc đã kết thúc rồi sao?" Lúc này đáng lẽ ra Tiêu Phiên nên đến trình diễn ở thành phố H mới đúng.
Tiêu Phiên bị phản ứng của Cố Miên chọc cười, ý cười trong mắt anh ta lại càng thêm sâu vài phần, anh nói: "Buổi biểu diễn ở thành phố H bên kia ngày mai qua cũng được, nhưng nghe Hạ Tuấn Khiêm nói, cô rất thích nghe tôi diễn tấu nên đương nhiên không thể làm cô thất vọng rồi." Nói đoạn Tiêu Phiên liếc nhìn Hạ Tuấn Khiêm một cái, cười khẽ lại nói với Cố Miên, "Vẫn là nhờ cô mà tôi lần đầu tiên mới được đặt chân vào nhà riêng của cậu ta đấy."
"Hả?" Cố Miên có chút khó hiểu nhìn anh ta, Tiêu Phiên lại cười cười, nhưng không có nói thêm gì, Cố Miên trong lòng lại ẩn ẩn có đáp án nhưng chẳng dám xác định, nghĩ rồi lại hỏi: "Các anh quen biết sao?" Nhìn thái độ của Tiêu Phiên đối với Hạ Tuấn Khiêm cũng chẳng giống như người xa lạ, ngược lại còn như là bạn thân rất lâu năm.
Quả nhiên Tiêu Phiên cười nói: "Là bạn thời đại học." Hai người Tiêu Phiên và Hạ Tuấn Khiêm du học nước ngoài tại Mỹ nên cơ duyên mà trở thành bạn thân.
Lần này cũng là trùng hợp, sau khi Cố Miên tự nhủ phải đi nghe Tiêu Phiên diễn tấu, Hạ Tuấn Khiêm liền nghĩ anh và Tiêu Phiên cũng lâu rồi chẳng gặp, nhân dịp này mang Cố Miên giới thiệu cho Tiêu Phiên biết một chút.
Dù sao về sau còn gặp mặt nhiều lần, nên anh chủ động đem Cố Miên đi nghe hòa nhạc của Tiêu Phiên, ai biết vì bận việc nên bị trì hoãn nửa ngày, thất tín với người khác vốn chẳng phải tác phong của anh, vậy nên anh trực tiếp gọi điện thoại bắt Tiêu Phiên sang nhà anh.
Đối với vị hôn thê của Hạ Tuấn Khiêm, Tiêu Phiên cũng vô cùng tò mò, ngay khi nhận được điện thoại của Hạ Tuấn Khiêm liền không hề chần chờ mà đáp ứng, lúc còn học đại học, cả trường thứ mà bọn sinh viên họ tò mò nhất chính là người cùng Hạ Tuấn Khiêm đi hết đời sau này, Tiêu Phiên cũng không ngoại lệ, vì thế liền mới có chuyện anh ta xuất hiện ở đây.
Đối với Cố Miên mà nói, lần này Hạ Tuấn Khiêm thật sự đã cho cô một kinh hỷ thật lớn.
Cô nhìn Tiêu Phiên, lại nhìn đến Hạ Tuấn Khiêm, trong lòng liền không tự chủ mà sinh ra một loại cảm giác như lạc vào mộng, đêm nay chẳng ngờ được lại nghe được Tiêu Phiên diễn tấu, có thể cùng Tiêu Phiên chào hỏi như vậy, càng làm cho cô khó tin chính là thần tượng nhiều năm của cô lại là bạn thân của Hạ Tuấn Khiêm, như vậy về sau, có phải hay không cô rất có nhiều cơ hội đến ngắm thần tượng?
Chuyện như vậy, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hạn phúc rồi, thật thích!
Nghĩ vậy, khóe miệng cô liền bất giác cong lên thành một độ cùng khiến chẳng ai biết cô đang nghĩ gì trong đầu, Hạ Tuấn Khiêm nhìn cô nửa ngày, con ngươi lại càng sâu u, mặt không đổi sắc mà nhìn Tiêu Phiên một cái, mới thản nhiên nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi, tôi đưa cô về."
Thật ra Cố Miên còn muốn nói chuyện với Tiêu Phiên nhiều một chút nữa, nhưng nghe Hạ Tuấn Khiêm nói, cô mới nhận ra là trời quá khuya rồi, vì vậy chỉ có thể áp chờ mong xuống, cùng Hạ Tuấn Khiêm trở về Cố gia.
Khách sạn mà Tiêu Phiên ở cách nhà riêng của Hạ Tuấn Khiêm ở một khoảng không xa, là Hạ Tuấn Khiêm mang anh ta đến đây, tự nhiên sẽ đưa bạn thân về, ba người đi xuống lầu lên xe ra khỏi biệt thự, Hạ Tuấn Khiêm lái xe, Cố Miên ngồi cùng ghế trước với anh, Tiêu Phiên ngồi băng ghế sau.
Trước lúc tạm biệt Cố Miên, Hạ Tuấn Khiêm dặn dò: "Tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya." Sau đó anh mới lái xe đi.
Tiêu Phiên lúc này đã ngồi sang ghế phó lái, từ sau cửa kính nhìn thấy Cố Miên vẫn đứng tại xa xa mà nhìn theo phương hướng xe chạy đi, mãi cho đến khi xe chạy qua chỗ ngoặt không thấy thân ảnh cô nữa, Tiêu Phiên mới thu hồi tầm mắt.
Anh ta nói: "Lớn lên quả rất xinh đẹp, thanh thuần, khó trách cậu đối với cô ấy khác biệt so với những người khác."
Thanh âm Tiêu Phiên vẫn luôn ôn hòa như vậy, còn mang ý cười, nhưng may là như vậy nên chẳng thể che giấu được một chút chế nhạo trong câu từ, một tay anh ra chống lên cửa sổ xe, một tay khác xoa cằm xoay người mà nhìn Hạ Tuấn Khiêm.
Hạ Tuấn Khiêm lại chẳng chớp mắt, anh nhìn thẳng đường phía trước, chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của Tiêu Phiên, nhàn nhạt nói: "Cô ấy là vợ tương lai của mình."
"Chỉ vậy thôi hả?" Tiêu Phiên nhướng mày, "Ý cậu cô ấy chỉ là vợ tương lai, chẳng cần biết đối phương thế nào? Cậu vẫn sẽ đối xử giống như nhau?"
Hạ Tuấn Khiêm trầm mặc không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định.
Tiêu Phiên lắc đầu cười khẽ: "Hạ Tuấn Khiêm, cậu nói xem, chơi thân với cậu bao năm như vậy, mình còn chưa được bước chân vào nhà riêng của cậu nửa bước, chứ đừng nói là đụng tay vào đàn dương cầm của cậu mà đàn, cậu nói mình nghe đó là thế nào?" Lấy hiểu biết của Tiêu Phiên đối với Hạ Tuấn Khiêm, Hạ Tuấn Khiêm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào đặt chân vào chốn riêng tư của anh, vậy mà lần này chỉ vì một câu nói của cô gái tên Cố Miên kia, Hạ Tuấn Khiêm lại cho bạn thân của anh là Tiêu Phiên anh ta đặt chân vào, còn cho phép anh ta sử dụng đàn dương cầm quý báu kia, nếu là Hạ Tuấn Khiêm, rất có thể lúc nữa mà về nhà, cậu ta lại đem tẩy trùng cả cái biệt thự luôn ấy chứ?
Mày Hạ Tuấn Khiêm chẳng nhăn lại một chút, anh nói: "Mình không muốn thất tín với người khác, huống hồ đó còn là vợ tương lai của mình."
Tiêu Phiên nhún vai: " Đúng rồi, đúng rồi, cậu thật sự là một tổng tài vừa giữ chữ tín, vừa sủng vợ trên trời." Tiêu Phiên nhìn cảnh đêm ngoài xe, "Mình từng nghĩ cậu sẽ lẻ loi cả đời ấy." Dù gì với cái loại tính cách như Hạ Tuấn Khiêm, tìm được người dung hòa với cậu ta rất khó.
"Như bây giờ cũng tốt, ít nhất mình cũng chẳng lo cậu sẽ cô đơn cả quãng đời còn lại."
Hạ Tuấn Khiêm nói: "Thay vì lo lắng cho người khác, cậu tự lo cho mình đi, ngày mai có lẽ Tô Tuyết cũng lên máy bay đến thành phố H đó."
Nghe vậy Tiêu Phiên liền cứng đờ, chẳng còn tâm tư nào mà trêu ghẹo bạn anh ta nữa, khóe miệng mới vừa rồi còn hơi nhếch lên lập tức mím lại, còn pha chút tức giận, "Khi không nhắc đến nữ nhân như cọp đó làm gì? Mất hứng!"
Hạ Tuấn Khiêm quét mắt nhìn Tiêu Phiên một cái, chẳng nói thêm gì, một đường lái xe rời khỏi, trở về Hạ trạch...