Buổi chiều Cố Miên cùng Trần Cảnh Thiên đến thứ viện, đọc sách rồi mượn thêm vài cuốn khác, lúc ra khỏi đó đã là gần chiều tối, Trần Cảnh Thiên khẽ xoa cái bụng đang biểu tình của cậu ta, ồn ào đòi đi ăn thịt nướng.
Cố Miên cũng có chút đói bụng vì thế cũng không phản đối, hai người cùng nhau đến quán thịt nướng chỗ cũ quen thuộc.
Chọn đồ ăn xong, thừa dịp đợi đồ ăn mang lên, Trần Cảnh Thiên liền tranh thủ đi toilet, lúc trở về liền nhìn thấy Cố Miên đang ôm một tập gì đó xem có vẻ rất chăm chú nghiêm túc, cậu ta tò mò đi qua, mới phát hiện là một bộ lại là một bộ lễ phục trong từng bản giấy, giống như một bộ sưu tập thời trang vậy, cậu ta thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"
"À, là bản thiết kế lễ phục." Lúc trưa, Hạ phu nhân phái người mang đến cho Cố Miên, ngắn ngủi một ngày đã tạo ra nhiều kiểu dáng như vậy, hiệu suất làm việc bên nhà họ Hạ quả nhiên thật cao siêu.
Nghe vậy, Trần Cảnh Thiên thật dài mà thở ra, phiền muộn nói: "Không nghĩ đến nha, chỉ chớp mắt một cái cậu đã phải kết hôn rồi, thật là chán!" Cái ngữ khí này của Trần Cảnh Thiên thật giống như một ông bố già sắp phải gả con gái đi vậy, Cố Miên bị bộ dạng khoa trương của cậu ta chọc cho bật cười, cô thản nhiên đáp: "Này, cậu bị sao thế, hâm mộ à, nếu hâm mộ vậy, thì cậu cũng kết hôn thử xem xem."
"Thôi, tôi mới không cần đâu, tôi còn trẻ như vậy, chơi còn chơi chưa đủ, sao có thể đem chính mình buộc với người khác nhanh như thế, cuộc sống của tôi ấy còn chưa có hưởng thụ đủ đâu." Trần Cảnh Thiên chính là điển hình cho loại cậu ấm hưởng lạc, đối với loại chuyện sớm như vậy đã bị ràng buộc vào hôn nhân, cậu ta thật sự né còn chẳng kịp chứ đừng nói là tự mình muốn kết hôn.
Nghe vậy Cố Miên không tiếng động mà bất giác cười một chút, cũng không nói gì thêm, vừa lúc này điện thoại của cô liền vang lên tiếng chuông, cô cầm điện thoại lên vừa nhìn vào màn hình liền có chút sửng sốt một hồi, Trần Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt của cô như vậy liền tò mò ghé cái đầu của cậu ta qua nhìn một chút, thấy trên màn hình nổi lên ba chữ, "Hạ Tuấn Khiêm" vô cùng rõ ràng, cậu ta cười đẩy tay Cố Miên, "Vị hôn phu gọi kìa, sao không bắt máy nhanh lên?"
Cố Miên nhìn cậu ta một cái, sau đó mới đứng lên, Trần Cảnh Thiên tò mò nhìn theo cô, ngạc nhiên mà phát hiện ra một điều, Cố Miên vốn luôn rất bình tĩnh thế nhưng hai má lúc này lại có chút ửng hồng, bắt máy còn chưa đến ba phút liền tắt nhưng cảm giác như là Cố Miên khác hẳn ngày thường.
Trần Cảnh Thiên nhìn xem vô cùng ngạc nhiên, Cố Miên nắm chặt điện thoại mà lăng lăng phát ngốc giống như là không chút nào nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Trần Cảnh Thiên, ngơ ngác không biết nghĩ đến cái gì, mãi đến lúc Trần Cảnh Thiên đưa tay đẩy cô một cái, Cố Miên mới như phục hồi tinh thần lại, cô hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Lời này là tôi hỏi cậu mới đúng nha!” Trần Cảnh Thiên bất giác mà nhìn Cố Miên một cái, “Hạ Tuấn Khiêm đã nói cái gì với cậu, sao lại khiến cậu như thất hồn lạc phách vậy?”
Cố Miên lắc đầu, “Không có gì, anh ấy chỉ hỏi tôi đã chọn được lễ phục chưa, còn có…” Cô dừng một chút, nhưng đợi nửa ngày vẫn chưa nói được, Trần Cảnh Thiên liền truy hỏi: “Còn có cái gì nữa?”
Bộ dạng Cố Miên có chút thất thần, bâng quơ đáp: “Sáng nay ông nội Hạ mới từ Anh trở về, muốn anh Tuấn Khiêm ngày mai đưa tôi về nhà tổ một chuyến để gặp ông.”
Trần Cảnh Thiên nhảy dựng, “A” một tiếng, lúc này cậu ta mới bừng tỉnh đại ngộ, “Hạ lão gia tử mấy năm nay vẫn luôn định cư ở Anh, lần này cháu đích tôn của ông ấy sắp kết hôn, tất nhiên là ông ấy muốn trở về nhìn mặt cháu dâu rồi nha.
Chuyện này không phải là bình thường sao, cậu đỏ mặt làm cái gì chứ?” Cậu ta buồn bực hỏi, chỉ cho rằng Cố Miên vừa rồi đỏ mặt chắc là do chuyện này, cũng không nghĩ tới Cố Miên bởi vì nghe thấy thanh âm của Hạ Tuấn Khiêm, cô không tự chủ mà nghĩ tới chuyện tối hôm qua nên mặt không tự chủ được mà ửng hồng.
Ngày mai muốn đi ra mắt Hạ lão gia tử đồng nghĩa ngày mai chính là lại cùng Hạ Tuấn Khiêm gặp mặt, trong khoảng thời gian này, bởi vì đủ mọi loại chuyện lớn nhỏ mà cả cô và anh đều cơ hồ có thể gặp nhau mỗi ngày, này cũng chẳng có gì kỳ quái, nhưng mà khi nãy nháy mắt trong lòng cô thấp thoáng một tia chờ mong, chờ mong được gặp anh mỗi ngày.
Rõ ràng là… trước kia mỗi lần gặp mặt Hạ Tuấn Khiêm đều chẳng có cảm giác gì.
Bây giờ thì…
“Tiểu Miên, phản ứng của cậu hơi kỳ kỳ đó nha.” Trần Vũ như vừa phát hiện ra một vùng đất mới, ngạc nhiên mà trừng hai mắt lớn, “Này, cậu không phải thật sự đã thích cậu cả nhà họ Hạ, Hạ Tuấn Khiêm rồi đó chứ?” Lấy điều kiện của nhà họ Hạ, thì có nhiều người thích cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng người thích kiểu người như Hạ Tuấn Khiêm thì tuyệt đối đừng là Cố Miên mới đúng.
Trần Cảnh Thiên và Cố Miên quen biết nhau cũng khá là nhiều năm, đại khái coi như thanh mai trúc mã, đối với Cố Miên, cậu ta không dám cho là mình quá hiểu biết cô bạn học này, thế nhưng năm sáu phần hiểu cô thì cũng không ngoa, những năm gần đây, Cố Miên mà cậu ta biết chính là một kiểu người chẳng màng đến mọi chuyện xung quanh, bị người ghét hay người thích đều cũng như nhau, cho đến bây giờ đều một bộ dạng chẳng thèm để ý, càng nữa là cậu ta chưa bao giờ thấy được cái bộ dạng của Cố Miên để ý đến cái gì, nói chung là không màng thế sự, rất nhiều lúc cậu ta tự hỏi Cố Miên thật sự có trái tim không?
Chính là một con người vô lo vô cảm như vậy, lại có thể đi thích một người khác sao?
Cố Miên chớp mắt mấy cái cũng không có trực tiếp trả lời, ngược lại lại hỏi: “Không phải thích anh ấy là chuyện càng tốt sao, anh ấy là chồng tương lai của tôi.” Cùng người mà mình thích ở chung một chỗ, đây vẫn chẳng phải điều mà bất kỳ một người nào cũng để ý à?
Trần Cảnh Thiên lập tức phát nghẹn, trừng mắt liếc Cố Miên một cái, ngữ điệu cậu ta có chút trẻ con, “Tiểu Miên, cậu quá ngây thơ rồi.”
Nói như vậy rồi, nhưng Cố Miên vẫn một bộ dạng thực thực mê mê chẳng quá rõ ràng, Trần Cảnh Thiên lại nói: “Cậu nếu thật sự thích Hạ Tuấn Khiêm, chẳng lẽ lại không muốn thân cận với anh ta một chút sao, kiểu như muốn ôm một cái, càng về sau sẽ lại càng có những hành động lớn mật khác nữa?”
Cố Miên nhìn Trần Cảnh Thiên bằng loại ánh mắt khinh nhớn giống như cậu ta chính là một tên hèn.
“Ấy, cậu đừng có mà nhìn tôi như vậy.” Trần Cảnh Thiên bị nhìn như vậy có chút chột dạ, vội chống chế bất đắc dĩ mà nói: “Nhìn người mình thích rồi nghĩ muốn thân cận với đối phương hơn là chuyện bình thường mà, là do cậu chưa có trải qua mà thôi.” Trần Vũ thao thao bất tuyệt như một tên từng trải qua tình yêu lớn lao mà vỗ vỗ bờ vai cô bạn học an ủi.
“Tôi biết cậu khó tiếp thu nhưng mà cậu phải tin tôi, tôi tuyệt đối không có lừa cậu đâu.
Nghĩ mà xem, nếu cậu thật sự thích cậu cả nhà họ Hạ, đối phương lại là chồng tương lai hợp pháp của cậu, cậu muốn tiếp xúc với anh ta thì là chuyện thường tình, nhưng mà ấy nếu như anh ta lại phát hiện ra, anh ta không có hứng thú với cậu, chán ghét cậu, xa lánh cậu, nghĩ xem lúc đó cậu nhất định sẽ không chịu nổi!”
Nghe Trần Cảnh Thiên nói xong, Cố Miên tựa như có chút hiểu rõ, lại như không hiểu, một dạng chống cằm suy nghĩ.
Trần Cảnh Thiên nhìn Cố Miên nửa ngày, thở dài, thân phận của Hạ Tuấn Khiêm ở cái thành phố này vẫn luôn chẳng chìm xuống, khi nghe bạn thân sẽ kết hôn cùng cậu cả kia, lấy lập trường là bạn tốt của Cố Miên, cậu ta tự nhiên chẳng tán thành mối hôn nhân này, nhưng nếu Cố Miên kiên trì, cậu ta cũng sẽ thật lòng chúc phúc.
Mong rằng mọi lời đồn đãi về Hạ Tuấn Khiêm chẳng phải thật.
Do dự một lúc, Trần Cảnh Thiên lại hỏi: “Trong thời gian qua, tiếp xúc cùng Hạ Tuấn Khiêm, cậu thấy anh ta thế nào, có nhìn ra được gì không?”
“Ừm.” Cố Miên không nghĩ ngợi mà đáp, “Anh ấy rất tốt.”
“Vậy anh ta đối xử với cậu thế nào?”
Cố Miên nhớ tới chuyện hôm trước Hạ Tuấn Khiêm đã vì cô mà làm, ánh sáng trong mắt không tự giác mà ôn nhu hẳn lên, “Anh ấy rất tốt.”
Trần Cảnh Thiên đem hết thảy mọi biến hoá trên mặt Cố Miên mà thâu lại, nháy mắt khoé miệng cậu ta cong lên, cái con bé Cố Miên này, không ngờ cũng có lúc thật sự để tâm đến một người nha.
Cậu ta đã từng cho rằng, với cái tính của Cố Miên, thì cô tuyệt đối sẽ chẳng cho ai một chút cảm xúc nào, ai mà biết hiện tại chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủn, cái vị cậu cả Hạ gia kia lại chiếm một vị trí không hề nhỏ trong lòng cô rồi.