Hồn Thuật

Chương 12: Âu Lạc





Hồn Thuật
đọc truyện mới nhất tại .
Chương 12: Âu Lạc

Nguồn: tangthuvien




Chiều muộn mồng chín tháng chín, Văn Lục còn đang ngồi tu luyện hồn thuật thì nhận được tín hiệu xin gặp. Văn Lục bước ra khỏi tiểu dinh trận không khỏi giật mình. “Hơn mười ngàn người, đều là những người trẻ tuổi a”. Na Na thích thú níu lấy tay Văn Lục, con mắt mở to nhìn chăm chú:
- Văn Lục đại ca không ra sớm coi náo nhiệt a. Hầu hết mọi người đã đến đông đủ rồi nè.
- Còn sớm mà sao mọi người ra đứng hết vậy?
Linh thức lướt qua, Văn Lục hít vào một ngụm lương khí. Có ba trăm năm mươi người lục cấp thuật pháp, hơn hai ngàn tám trăm người ngũ cấp, hơn chín ngàn người là tam và tứ cấp thuật pháp. Văn Lục cảm thán: “Đúng là đại thủ bút a, tương lai thuật pháp Việt cũng quá kinh khủng đi”.
Từng tốp chia ra đứng rì rầm bàn tán, ai cũng vẻ mặt ngưng trọng. Khi Văn Lục vừa ra thì mọi ánh mắt ở gần đổ dồn về phía hắn. Nói chính xác hơn là tập trung về cô bé Na Na. Văn Lục cười khổ “muốn yên ổn cũng thật khó khăn”. Khi nhận thấy Văn Lục mới đạt tầng ba thể thuật, thì ánh mắt tò mò chiếu tới chuyển thành khinh bỉ, giống như kiểu “cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga”.
Văn Lục cũng biết trên Văn Lang Thiên cũng cử xuống mấy vị công tử, tiểu thư xuống. Na Na và tên “mặt trắng” hôm trước cũng nằm trong số đó. Mà tính cách Na Na “tiểu thư” thì đúng là người ưa náo nhiệt. Hết chạy đông rồi chạy tây từ sáng tới giờ không biết mệt mỏi. Nếu không phải Văn Lục nói trước rằng chiều sẽ ra thì có lẽ hắn khó lòng yên ổn. Na Na nhí nhảnh dễ thương, lai lịch lại cực kỳ nổi bật, dẫn đến rất nhiều anh chàng con nhà thế gia hâm mộ muốn được làm quen. Nhưng mà điều kỳ lạ là cô bé Na Na này không biết làm cách nào luôn luôn thoát khỏi mấy cái đuôi vô vị kia rồi lại tiếp tục tò mò chạy hết mọi ngõ ngách Cổ Loa thành.
Văn Lục nhận thấy nhiều ánh mắt địch ý, chế nhạo “chiếu” thẳng vào người làm hắn muốn chui vào tu luyện tiếp cho rảnh nợ. Bỗng nhiên Văn Lục phát hiện ra dưới gốc cây gần Ngũ Long Môn có một thân ảnh. Điều kỳ lạ là với cấp sáu hồn thuật của Văn Lục cũng không phát hiện ra chàng trai này tu vi cấp mấy. Chàng trai ôm cây kiếm đứng một mình, khuôn mặt trầm lạnh khiến không ai dám lại gần hắn.
Na Na thấy Văn Lục chăm chú nhìn người nọ thì ngẩn ra, tiếp sau thì thầm vào tai Văn Lục:
- Hắn là Trần Tiêu, người duy nhất không phải từ Văn Lang Thiên xuống những đã đạt tới thất cấp hắc ám thuật. Hắn đáng sợ a, Na Na cũng không dám lại gần hắn.
Văn Lục ngạc nhiên lẩm bẩm: “Hắn ta tu luyện kiểu gì vậy trời?”. Văn Lục nhìn ra giếng ngọc nhận thấy hình ảnh đã cực kỳ rõ nét, linh khí lượn vòng xung quanh tạo nên sắc thái lung linh mà huyền ảo.
- Ai nha! Hóa ra là hai người, chúng ta đang hỏi là ai mà làm mọi người bàn tán không thôi nha.

Thạch đầu vừa bá vai đầu đất đi tới chỗ Văn Lục vừa nói. Đầu đất liên tục gật đầu:
- Đúng đúng!
Văn Lục mỉm cười chưa kịp nói, Na Na bên cạnh đã ríu rít:
- A! Na Na nghe nói hai ngươi bị úp mặt vào tường. Úp mặt vào tường để làm gì a? Chơi có vui không?
Đầu đất và thạch đầu trợn tròn mắt:
- Vui? Vui cái con khỉ. Sư phụ bắt chui xuống đất rồi ở đó cả ngày? Hic hic chúng ta thật khổ…thật là khổ.
Đột nhiên mặt đất chấn động, gió cất lên ào ào thổi tung lá tàn, đẩy xa những người đứng bên cạnh hồ. Linh khí đang lượn hài hòa vòng xung quanh giếng ngọc bỗng nhiên bùng nổ dữ dội. Mọi người thấy dưới đáy giếng phun lên lớp lớp quang hoa bảy sắc tụ tập trên không trung của miệng giếng. Sau một hồi lớp quang hoa mờ mờ ảo ảo vặn vẹo hiển thị hình ảnh rất nhiều người đang nhìn về một phía . Văn Lục nhìn về phía đó thì thấy quang hoa hiện lên bóng một vị trung niên mờ ảo với khuôn mặt cương nghị, khí độ xuất trần. Vị trung niên nọ mở miệng cất tiếng như sấm dậy vang vọng:
- Ta, An Dương Vương! Để hưng an bốn cõi, nay ta đặt tên nước là Âu Lạc, phát triển giang sơn ngày càng cường thịnh.
Ngàn vạn người bên dưới nghe xong lời trung niên, máu huyết sôi trào hô to:
- Âu Lạc! Âu Lạc! Ngày càng cường thịnh!
Hình ảnh huyền ảo lại vặn vẹo rồi hiển thị lên trên một tường thành bằng đất. Người trung niên chỉ tay xuống tầng tầng lớp người đang xông lên từ ngoài xa hét lớn:
- Bắn cho ta! Bắn cho chúng biết Âu Lạc ta không dễ dàng bị xâm phạm.
Hàng loạt nỏ lớn trên thành như gào thét nhả tên xuống. Đoàn người công thành chết thảm hại, la hét chạy trốn. Có người đang chạy thì bị tên bắn xuyên qua đầu, có người bị bắn trúng chân ngã xuống rồi bị người phía sau dẫm đạp đến chết. Quân binh loạn thành một đoàn bỏ chạy ra phía xa.

Người xem còn chưa hết bàng hoàng thì hình ảnh tiếp tục thay đổi.
- Ta sao? Ta thắng còn có ý nghĩa sao? Đánh địch một ngàn tổn thương tám trăm a! Mị Châu ta xuống chuộc lỗi với nàng.
Chàng thanh niên nhảy xuống giếng bỗng nhiên rơi vào một không gian kỳ lạ. Chàng trai lơ lửng trên không, đang phân vân ngạc nhiên thì một tiếng nói vang vọng không gian:
- Ngươi có muốn gặp lại nàng?
Chàng trai sửng sốt một hồi vội vàng quỳ xuống:
- Muốn…muốn, trả bất cứ giá nào ta cũng muốn!
- Ngươi đợi ở đó hoàn thành một sứ mệnh, hoàn thành rồi ta sẽ để ngươi cùng nàng đoàn tụ.
Hình ảnh mờ dần trở về trạng thái linh khí xoay quanh giếng ngọc. Khi mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì trên giếng ngọc không biết lúc nào đã xuất hiện một lão nhân. Lão mặc một bộ quần áo màu nâu đất, đưa ánh mắt hiền từ lướt qua mọi người rồi thì thào: “Đợi lâu rồi…thật là lâu a”.
Lão nhân ngầng đầu lên cất tiếng:
- Chư vị, giang sơn lâm nguy, phụ ấu cũng ra trận. Lão được an bày ở đây đã lâu để mở cửa không gian khảo nghiệm. Cánh cửa chính là miệng giếng. Chư vị bắt đầu thôi: