Hồn Thuật

Chương 167: Kỳ Phùng Địch Thủ(1)





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 167: Kỳ Phùng Địch Thủ(1)

Nguồn: Tàng Thư Viện







Trên khán đài, đám đệ tử của Đại Đôn Cát Tiên môn đang hồi hộp muốn đứng tim, lo cho thần tượng của mình đang loay hoay trong Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án. Bất quá khi thấy Trần Đông rút từ trong Mầm Thế Giới ra một chiếc “chuông cổ” thì đều thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí còn có người đắc ý quay sang khoe khoang với đám đệ tử môn phái khác ngồi cạnh:

- Ha ha… Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án mặc dù cũng có chút lợi hại. Nhưng gặp Ngự Bảo Chung của môn phái ta cũng “tắt điện” mà thôi.
Có người không phục:

- Gì mà vênh váo chứ? Chẳng lẽ pháp bảo kia lại tạo ra lực lượng mạnh hơn cấp độ của hai người như Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án sao?

- Ngươi không tin? Đúng là “mắt chó không nhìn ra tiên nữ”. Ngự Bảo Chung là pháp bảo đắc ý của thập tam trưởng lão Đại Đôn Cát Tiên môn ta. Tùy theo cấp độ người thi triển mà tạo thành uy lực khó dò. Nhất là điểm lợi hại của nó không hẳn chỉ để phòng ngự, mà nó còn công năng cực kỳ kinh khủng nữa kìa…

- Công năng gì?

- Công năng… A! Lý gì ta phải nói cho ngươi nghe! Hừ… cứ chống mắt lên mà coi Trần Đông sư huynh của môn phái ta trổ tài… ha ha…

Mọi người đang đang chăm chú nghe cuộc nói chuyện của hai tên đệ tử kia thì một giọng nữ nhân nói xen vào:
- Hừm! Phải dụng đến vật ngoại thân của trưởng lão, có gì mà đắc ý chứ? Người ta còn chưa hiện ra cái bóng kìa…

Cả đám người liền quay lại thì đã thấy một nữ tử mặc một bộ đồ trắng. Trên đầu nàng đội một chiếc nón quai thao với làn rèm chạy vòng xung quanh rìa nón khiến cho không ai đoán ra khuôn mặt giấu sau lớp mành đó xinh đẹp nhường nào. Bất quá chỉ cần nhìn thân hình lồi, lõm, căng tròn, kiều mị của nàng cũng khiến đám nam đệ tử không rời được con mắt của mình đi chỗ khác.

Kẻ vừa khoe khoang về Ngự Bảo Chung đang đắc ý, nghe thấy có người phản bác thì cáu tiết quay lại tính “dạy” cho tên “hỗn láo” đó một bài học. Nhưng là khi nhìn thấy cô nàng trang phục màu trắng tinh khiết, đội chiếc nón quai thao kia thì liền im bặt không dám ho he một lời. Bởi vì người ta là đệ tử nòng cốt của Ngọc Linh phái đó, ngươi lấy tư cách gì mà dám so sánh với nàng ta đây. Chưa kể tới sức mạnh tuyệt đối mà nàng ta thể hiện trên võ đài, chỉ tính riêng mấy trăm cái “vệ tinh” đang muốn tiếp cận nàng ta kia cũng đủ tiễn hắn về với đất cả ngàn vạn lần. Hắn liền ngẩn ngơ nhìn quanh quẩn rồi phun ra một câu khiến mọi người phì cười:

- A! trời hôm nay thật là trong xanh a! Thế mà tiết khí sư dám báo là có mưa! Láo thế chứ lại…

Ở trên võ đài, Trần Đông sau khi rút ra Ngự Bảo Chung liền giơ ngón trỏ, nhanh thoăn thoắt điểm lên hai mươi mốt điểm giao nhau của các đường hoa văn. Lập tức chiếc chuông phóng lớn lên, trong chớp mắt đã to như chiếc chuông đồng chùa Bãi Đính, bao phủ lấy Trần Đông ở phía trong.


Mọi người trên võ đài liền ngạc nhiên khi thấy Trần Đông lúc này cũng đã “long sinh, hoạt hổ” như trước khi bị Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án bao vây. Hơn nữa làm cho người ta trợn mắt há mồm là không những lực lượng của Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án đang bị yếu dần đi mà sức mạnh của Trần Đông dường như cũng được bổ sung. Nếu cứ theo đà này thì không đầy mười lăm phút sau, có lẽ Trần Đông lại mạnh khỏe như lúc đầu tham gia trận đấu, thật “bất khả tư nghị”.

Bên dưới cạnh võ đài, Văn Lục nheo nheo đôi mắt chăm chú nhìn vào những hoa văn trên Ngự Bảo Chung. Sắc mặt Văn Lục lúc này cũng cực kỳ cổ quái, bởi vì hắn phát hiện ra những hoa văn trên chiếc chuông kia không ngờ cũng tạo nên một… đồ án. Không biết lão bất tử nào đem họa tiết của nhất cấp đồ án họa lên chiếc chuông, nhưng hiệu quả phòng ngự của đồ án này quả là kinh người, lại vừa vặn khắc chế sức ép của Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án. Nó không những chống lại lực lượng của Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án mà còn liên tiếp hấp thu lực lượng của Hắc Sát Đồ Án để bổ sung cho Trần Đông. Mà Ngự Bảo Chung càng hấp thu càng lâu thì sức phòng ngự càng mạnh, người bên trong lại càng hồi phục với tốc độ kinh người… Vật này…quả là lợi hại

Trên khán đài, một vị trưởng lão mặc đồ đen, đeo một chiếc mặt nạ thăm thẳm tối đen khẽ liếc sang phía hàng ngế của Đại Đôn Cát Tiên môn lắc đầu, lẩm bẩm:

- Đám lão già này đúng là chết vì dĩ diện… Vật tùy thân như vậy cũng mang ra cho đệ tử dùng. Không sợ bọn chúng không đủ cấp độ sử dụng dẫn tới phản thệ sao?
Một vị trang phục dạ hành đang đứng bên nghe vậy cũng cúi người xuống nói nhỏ:

- Trưởng lão yên tâm. Ta nghe nói Ngân Diện trong khảo nghiệm hồn thuật vừa rồi cũng thu được một món pháp bảo uy lực không kém. Hẳn là tới lúc nàng dùng rồi.

- Ồ! Có chuyện này sao? Hà hà… con bé này thật khiến người ta tò mò a.

Vừa lúc này trên võ đài dị biến phát sinh, chỉ thấy Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án đang bao vây Ngự Bảo Chung thì liền mờ dần rồi tan rã ra bốn phía. Ở bên trong Trần Đông khẽ nhếch khóe môi lẩm bẩm:
(.
“Hừ! Làm ta phải lộ ra con át chủ bài! Thật là mất mặt a! Bất quá Bạch Ngân Diện Tiên Tử cũng chỉ có thế mà thôi. Giờ tới lượt ta tung hoành… ha ha…”

Trần Đông đắc ý cười lớn, mặc dù hắn biết rõ ràng cái gì có lợi thì đương nhiên đi đôi với có hại, Ngự Bảo Chung cũng không ngoại lệ. Đối với các cao thủ cùng cấp bậc với trưởng lão tạo ra cái chuông này thì món pháp bảo kia thực tế tác dụng cực kỳ ít ỏi. Nhưng nếu đem nó cho các tinh anh trẻ tuổi thì quả là có chút “miễn cưỡng”. Tác dụng phụ của Ngự Bảo Chung chính là đối với người được bảo vệ trong chuông nếu tu vi thấp hơn, nếu Ngự Bảo Chung cứ tiếp tục hấp thu lực lượng mà truyền cho người đó… dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết hậu quả sau khi lực lượng mà quả chuông này vượt qua sức chịu đựng của kẻ trong chuông.

Tác dụng phụ thứ hai chính là sau trận đánh này, Trần Đông ắt hẳn sẽ suy yếu cùng cực, bởi thực tế lực lượng truyền từ Ngự Bảo Chung vào trong người kia không phải của hắn, nói cách khác thì đó là lực lượng đi vay mượn, dù kiểu gì đi chăng nữa nó cũng không thể “khế hợp” được với bản thân Trần Đông. Cho nên sau khi lực lượng này rút đi, hắn sẽ nằm liệt giường một thời gian. Tuy nhiên với kỹ thuật đan dược tiến bộ thần tốc như bây giờ của tu thuật giả, việc đó… chỉ là chuyện nhỏ đối với Đại Đôn Cát Tiên môn. Cho nên tác dụng phụ này kể ra cũng không cần nhắc tới.
Lúc này Trần Đông sau khi cười lớn liền chỉ đạo con linh thú hệ phong của hắn bay đi về góc võ đài đối diện. Mọi người trên khán đài đểu ngẩn ra, tiếp đó đều trầm trồ khen ngợi Trần Đông sáng suốt.

Nếu Trần Đông và con linh thú Tỏa Phong phối hợp với nhau thì khả năng phát hiện ra tung tích của Hương càng cao nhưng đi kèm với đó là phạm vi dò tìm tự nhiên nhỏ đi rất nhiều dẫn tới việc Trần Đông rơi vào tình huống bị động vừa rồi.
Hiện tại Trần Đông “biết khôn” cử con linh thú chạy loăng quăng xunh quanh mình, kết hợp với phương pháp dò tìm hệ phong của hắn thì phạm vi hoạt động của Hương nhỏ lại thảm thương, cơ hồ một chủ một thú hệ phong này đang muốn thực hiện một cuộc càn quét từ đầu võ đài này tới đầu kia võ đài.


Trần Đông mang danh tự thiên tài cũng không phải là hư danh, sau giây phút bị động vừa rồi hắn đã hoàn toàn bình tĩnh, lấy lại sự tự tin vốn có. Hắn cũng tin tưởng Bạch Ngân Diện Tiên Tử sau việc bố trí chín cái phân thân bằng hắc ám lực lượng thì cũng suy yếu cùng cực rồi. Việc của Trần Đông lúc này chỉ đơn giản là tìm cho ra vị trí bản thể của Hương, coi như trận đấu kết thúc. Mặc dù bên ngoài hắn vẫn bao phủ bởi Ngự Bảo Chung nhưng đối với tu thuật giả có linh thức thì điều này không quan trọng cho lắm.
Dưới võ đài, Na Na lo lắng nhìn chằm chằm lên võ đài, cất tiếng hỏi:

- Hắn đổi chiến thuật a! Mà còn tràn ngập lực lượng như ban đầu nữa, liệu chị Hương có gặp nguy hiểm không đại ca?

Văn Lục lắc lắc đầu:

- Hươu chết về tay ai… còn khó nói lắm.

Mọi người nghe vậy đều bớt căng thẳng tiếp tục quan sát.
Trên khán đài, các đệ tử ngồi ở góc phía tây “thuần” một màu đen từ mặt nạ cho tới trang phục cũng đều khẩn trương, trong khi ở góc phía nam, đám đệ tử phiêu vũ, thoát trần như tiên trên trời thì bừng bừng hưng phấn hò hét inh ỏi, cổ vũ cho Trần Đông. Mà ngay cả đám đệ tử các môn phái khác cũng bị kịch tính của trận đấu làm cho kích động đỏ bừng hai má, hò hét trợ uy cho người mình cổ vũ.

Vừa lúc này dị biến lại phát sinh, Trần Đông đang đắc ý sóng vai cùng linh thú ở giữa võ đài, tỏa ra những “sóng” phong lực lượng hòng dò tìm vị trí của Hương thì bỗng nhiên hắn cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cái cảm giác nguy hiểm lạnh gáy này Trần Đông chỉ gặp khi đối mặt với nguy cơ sinh tử, mà trong trận đấu này, ít nhất Trần Đông cũng gặp được tới ba lần nhưng không có lần nào cảm giác mạnh mẽ này lại khiến cho hắn run sợ bằng hiện tại.

Chỉ thấy hơn ba chục mũi nhọn màu đen kịt như thôn phệ toàn bộ ánh sáng trên võ đài lao tới Ngự Bảo Chung đang vây bao bọc Trần Đông với tốc độ gần như thuấn di. Dù nhanh như những viên phong đạn của Trần Đông bất quá cũng chỉ có tốc độ đó mà thôi.
Tuy nhiên không hổ là thiên tài phong hệ, linh thức Trần Đông rất nhanh đã nhìn ra đối tượng mà những mũi nhọn hình trùy thủ đó muốn công kích là Ngự Bảo Chung của mình. Trần Đông nhếc khóe môi khinh thường lẩm bẩm.

- Muốn phá vỡ sao pháp bảo này ư? Nằm mơ đi…

Trần Đông không nói hết câu, bởi vì hắn há hốc mồm kinh hoảng phát hiện ra chiếc pháp bảo đang bao quanh mình từ từ mất tác dụng, vỡ vụn rơi xuống đất.