Hồn Thuật

Chương 176: Sử Thi Hào Hùng





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 176: Sử Thi Hào Hùng

Nguồn: Tàng Thư Viện


Trong lúc Văn Lục vắng mặt, mọi đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi ở đỉnh núi trung tâm cũng được “mãn nhãn” với một trận thư hùng giữa một đối thủ “chủ nhà” Trung An môn và một người tới từ cao nguyên Gia Lai… An Khê Phái.

Vào tới vòng này, ngoại trừ con số một hai người may mắn ra thì hầu hết đều là những đối thủ sừng sỏ. Và đương nhiên những trận đấu từ vòng một trăm này trở đi đều khiến khán giả sôi trào máu nóng. Sau trận đấu “hài ước” toát mồ hôi giữa Văn Lục và cô bé Lệ Lệ tới từ Văn Lang Thiên thì khán giả lại phát hiện thêm hai tinh anh trẻ tuổi cũng có bản lĩnh không kém các thành viên trong tổ đội quái vật số mười chút nào.
Với tư cách là chủ nhà, Trung An môn tới từ Nghệ An lần này có thể nói là “dốc” hết “vốn liếng”, số đệ tử tham gia nhiều hơn rất nhiều so với các môn phái khác. Bất quá các trưởng bối của Trung An môn chuyến này cũng bất đắc dĩ nhận ra, không phải lúc nào cũng lấy thịt đè người được… Đệ tử trẻ tuổi miền trung vốn dĩ kiên trì, dũng cảm, tuy nhiên để bước chân đi vững vàng trên con đường tu luyện thì kiên trì, cần cù chưa phải là toàn bộ những yếu tố cần thiết mà còn có cơ may, tố chất Mầm Thế Giới…
Hơn nữa tinh anh trên khắp ba miền bắc trung nam của Đại Việt cũng không phải là để làm cảnh. Điều này khiến cho đội quân “hùng hậu” của Trung An môn lọt vào vòng thi đấu bách cường này không tới mười người.

Tuy nhiên chỉ nhìn tám người còn trụ vững của Trung An môn này cũng khiến cho các đệ tử không chút nào dám khinh thường… Không hổ là trọng điểm của môn phái, tất cả bọn họ chưa tới sáu mươi tuổi đều đạt cấp bảy đỉnh phong.

Mà đệ tử vừa tham ra trận đấu “kịch tính” lúc Văn Lục vắng mặt chính là người đứng đầu trong số tám người lọt vào vòng bách cường của Trung An môn, tên… Nguyễn Trần Thành.

Đối thủ của đệ tử mang họ của cả cha lẫn mẹ lại là một đệ tử tới từ nơi đầy huyền bí thuộc cao nguyên của đất nước… Đam Hork.

Nhắc tới phả hệ họ Đam, Văn Lục vừa nghe cũng giật mình nhớ ngay tới sử thi Đam San đi tìm nữ thần mặt trời. Mà lúc nghe vị giám sát sử giới thiệu, tất cả các đệ tử trẻ tuổi cũng đều giống Văn Lục, nghĩ thầm:

“Đừng nói với ta là cái tên Đam Hork này liên quan tới “lão bất tử” kia nha”.

Không sai… chính đây không phải truyền thuyết huyễn hoặc, mà chính là sự thật. Mà người được các đệ tử tu thuật gọi là “lão bất tử” kia không ai khác chính là Đam San, nhân vật trong sử thi hào hùng đậm chất cao nguyên của Đại Việt.


Nhắc tới Đam San, người dân Đại Việt, người thì khinh thường bảo rằng hắn là một tên ngu ngốc. Nhiều người lại khâm phụ sự kiên trì, lòng dũng cảm của chàng trai cao nguyên này. Nhưng trong mắt các tu thuật giả Đại Việt thì cái tên Đam San chẳng khác nào như ngọn núi sừng sững oai hùng khiến mọi người kính ngưỡng.
Dưới nhân gian có nhiều tình tiết huyễn hoặc xoay quanh cuốn sử thi về Đam San, nhưng đọc qua mục “Các nhân vật kiêu hùng của tu thuật giả” trong cuốn Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư thì Văn Lục hoàn toàn rõ ràng sự cường đại của lão Đam San này lớn tới mức nào.

So với Quý Đôn tiền bối dùng tính nhập đạo thì Đam San tiền bối này còn cường đại hơn. Lúc Đam San tiền bối bị ép gả cho hai cô nàng mà tiền bối không thích cho nên Đam San tiền bối thường “sa đà” vào những chuyến đi săn nguy hiểm. Mà thời đó, trên địa phận Đại Việt vẫn còn lác đác nhiều linh thú cường đại mà dân thường hay gọi là “yêu quái” hay thần này thần nọ.

Cũng không biết vị tiền bối này may mắn hay bất hạnh, trong một chuyến đi săn Đam San tiền bối liền gặp một con linh thú dòng “chúa sơn lâm”. Điều đáng nói là con linh thú này rất kỳ quái, nó không giống những con linh thú họ hổ khác chuyên phun ra lửa hay “khạc” ra thiên lôi mà thiên phú của con linh thú Đam San tiền bối gặp lại mang… mộc hệ.

Chưa dừng lại ở đó, tại lúc Đam San tiền bối gặp con linh thú liền chứng kiến một cảnh cả đời “khó quên”… tiên tử đánh nhau với hổ.
Kết quả… khỏi phải nói, máu anh hùng trong bất cứ thằng đàn ông nào cũng liền trỗi dậy. Đam San liền nhảy vô tham gia trận chiến. Đương nhiên là lão tiền bối này không giúp được gì vị tiên tử kia mà còn làm vướng chân vướng tay người ta, khiến cho “lão hổ” được dịp phát uy, đánh cho hai người tơi bời hoa lá. Ách… thực tế là lão tiền bối này vừa nhảy vào chưa kịp hò hét gì đã bị một cây luồng từ đâu bỗng nhiên bật gốc bay tới đập cho lão một đập trúng đầu, lăn ra ngất xỉu.
Cũng bởi sự phá rối của lão tiền bối Đam San mà vị tiên tử xinh đẹp kia cũng đâm ra luống cuống. Sau cùng nàng cũng giải quyết được “chúa sơn lâm” kia, bất quá nàng cũng bị thương nặng.

Nhìn qua chàng thanh niên nằm trên mặt đất, tiên tử chỉ khẽ nhíu mày, lúc sau nàng “hừ”một tiếng, rồi mặc xác hắn nằm đó, bay vút lên như lưu tinh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Vị tiên tử này đương nhiên là nhận ra mộc lực lượng đang hoành hành trong thân thể của Đam San tiền bối, nhưng nàng vì lẽ gì mà phải giải quyết giúp hắn, trong khi hắn làm nàng xém chút mất mạng. Không ột gươm đã là vạn hạnh, là nhân từ lắm rồi.

Mà lúc đó lão tiền bối Đam San bị trúng một kỹ năng mộc hệ của lão hổ kể cũng kỳ quái. Từ hôm Đam San tỉnh dậy đi về bản thì cứ vài hôm bỗng đâu có một cây luồng bay tới đập cho lão một đập khiến lão ngất xỉu…

Sau này khi tu vi cao, Đam San tiền bối mới nhận ra là do mộc lực lượng trong người tác quai tác quái. Mà cũng bởi sự kiện buồn cười này mà trong sử thi có nhắc tới đoạn Đam San bị điếu của ông trời trừng phạt, gõ vào đầu.
Bất quá trong cái rủi lại có cái may, không ngờ dưới sự “chăm sóc” nhiệt tình của mấy cây luồng, Mầm Thế Giới của Đam San tiền bối lại… thức tỉnh, và cũng từ đây, một sử thi hùng tráng mới bắt đầu viết nên những trang hào hùng.

Không có người dẫn dắt, không có người chỉ điểm, không có công pháp tu luyện. Tất cả là dựa vào bản năng, dựa vào những cuộc đấu tranh khiến cho bộ lạc hùng mạnh, khiến cho linh thú cả Tây Nguyên tuyệt tích mà Đam San đã tu luyện nên một thân thuật pháp thổ hệ khiến cho bất kỳ kẻ nào nghe thôi cũng đủ giật mình. Cái gì gọi là thiên tài… đây chính là thiên tài.

Văn Lục khi đọc tới những trang giới thiệu này cũng nhịn không được cảm khái, tự hỏi bản thân nếu không có sư phụ liệu có được bằng một góc của người ta?
Lại nói tới Đam San tiền bối sau khi trở thành niềm kiêu ngạo của bộ tộc thì một phần công lao không thể không kể tới vị tiên tử xinh đẹp kia. Vì sao ư? Đương nhiên là chàng Đam nhà ta “nhất kiến chung tình” chứ sao? Kể cả vị tiên tử kia cũng không nghĩ rằng, trong lúc tranh đấu với linh thú họ hổ kia thì Đam San cũng đã tỉnh lại trong chốc lát. Lão tiền bối này vừa mới hé mắt đã nhìn thấy một cảnh không thể tượng tưởng nổi, một vị tiên tử quanh người bừng bừng lửa cháy khiến lão giật mình thon thót, lo lắng liệu nàng có bị thiêu chết. Lúc đó Lão tiền bối còn chưa biết rằng nàng tiên tử kia tu luyện hỏa hệ, đương nhiên lửa chính là món “đồ chơi” của nàng, làm sao bị thiêu chết được.

Nhưng cũng kể từ giây phút đó, hình ảnh tiên tử xinh đẹp đã in hằn vào trong lòng người thanh niên, nhân vật chính của cuốn sử thi này. Lúc ấy lão Đam San tiền bối chỉ kịp thốt lên:

“Nữ thần mặt trời a”

Rồi lão tiền bối liền bị dư lực của cuộc chiến chấn đến ngất xỉu lần nữa.
Lời thề của đàn ông Tây Nguyên nặng như núi cao vạn trượng….
Đam San tiền bối lúc về tới bản đã quyết phải lấy bằng được vị tiên tử kia làm vợ, và không ai ngờ tới lão tiền bối này làm được thật. Khi đạt tới cấp bốn thổ thuật, ở dưới con mắt của các bộ lạc Tây Nguyên Đam San tiền bối đã là thần, là vị thủ lĩnh tối cao của bọn họ. Tuy nhiên đối với tu thuật giả mà nói, cấp bốn mới chỉ là khởi đầu, chưa thấm tháp vào đâu.

Nhưng là không có ai có thể ngờ tới, dựa vào cấp độ thấp như vậy Đam San tiền bối không những tìm ra tung tích của tiên tử, mà còn biết đường vào môn phái của nàng, môn phái toàn nữ nhân… Ngọc Linh Phái…

Đam San tiền bối khi tiến vào Ngọc Linh phái thì tất nhiên là bị đuổi ra ngoài. Nhưng vị tiền bối này quả nhiên cường đại, tạo ngay một túp lều cỏ ở bên cạnh cánh cửa vào Ngọc Linh giới, chỉ mong một ngày nào đó gặp được người trong mộng. Mà tấm chân tình của lão tiền bối cũng khiến vị tiên tử kia động lòng.

Tình huống “canh cửa” của Đam San tiền bối khiến cho các trưởng lão của Ngọc Linh phái khóc dở mếu dở. Sau nhiều lần sai đệ tử ra phá “lều” của lão mà vẫn không lung lay được ý chí kiên định của Đam San tiền bối thì các trưởng lão cũng đành phải dày mặt bố trí một cái thử nghiệm. Cũng may các trưởng lão Ngọc Linh phái đều là nữ giới nhưng không có biến thái như đám Nga My phái bên Trung Nguyên, nếu không Đam San tiền bối đã là nắm xương trắng từ lâu rồi.

Cuộc thử nghiệm của mấy trưởng lão Ngọc Linh Phái rất đơn giản. Bọn họ cử ra một vị trưởng lão tới gặp Đam San tiền bối. Vị trưởng lão xinh đẹp nọ ra ngoài căn lều của Đam San tiền bối rồi rút trong một chiếc bình ra một hạt cây. Tiếp đó vị trưởng lão này quăng hạt cây này xuống đất.

Dưới bộ dạng trợn mắt há mồm của Đam San tiền bối, hạt cây trong không đầy năm phút đồng hồ đã biến thành một cây đại thụ khổng lồ cao chọc trời.
Vị trưởng lão Ngọc Linh phái nọ cười cười buông một câu:

“Chặt xong thì cho ngươi cưới nàng”

Nghe xong lời trưởng lão nói, Đam San tiền bối hưng phấn muốn phát cuồng.

“Chặt cây hả! Mặc dù có chút to, nhưng chặt cây là nghề của chàng mà”

Kết quả… khỏi phải nói cũng biết, Đam San tiền bối dĩ nhiên là “húc đầu vào đá”. Chặt cả năm, lão tiền bối mới vuốt mồ hôi thầm than:


“Cây quái gì đây vậy trời?”

Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 176: Sử Thi Hào Hùng (2)

Nguồn: Tàng Thư Viện


Một người tu luyện hệ thổ, một vật mang trong mình hệ mộc, kể cả vật hệ mộc kia có yếu hơn một chút đi chăng nữa thì việc đánh bại cũng mang tính thử thách quá cao, đó là chưa nói tới cái cây thần mà lão tiền bối phải chặt có khí tức mộc hệ vượt trội hơn nhiều so với tầng bốn thổ thuật của lão.

Nhưng đây là chặt cây để cưới được vợ a. Có khổ cũng phải gắng.

Ba năm sau… một tên khất cái đang lảo đảo chém những nhát rìu nặng nề lên thân cây đại thụ. Lại gần… chẳng phải Đam San tiền bối đây sao? Ba năm, thời gian của lão tiền bối hoàn toàn “đắm say” vào trong công việc kinh thiên địa nghĩa của mình… chặt cây. Tu thuật giả đạt tới cấp sáu mới có khả năng hấp thu tinh hoa thiên địa vừa để nâng cao Mầm Thế Giới lại vừa có thể nuôi sống bản thân mà không ảnh hưởng tới tu luyện.
Bất quá lúc này đương nhiên là lão tiền bối không cách nào biết được điều ấy, bởi vậy lão lấy chính lực lượng của mình để chống trọi với ba năm trời đằng đẵng với công việc của mình. Mặc dù có chút “ngố ngố” nhưng không thể phủ nhận rằng, hành động “xả thân” của lão tiền bối như vậy liền để lại ấn tượng mạnh trong lòng tiên tử của lão.
Cũng may, trong thời gian này, vị tiên tử “nữ thần mặt trời” kia cũng thỉnh thoảng xuất hiện. Mà lúc nàng tới gần cái cây đại thụ, các đệ tử Ngọc Linh phái canh cổng đều phát hiện ra vị thanh niên si tình kia lại chặt cây càng thêm điên cuồng….
Mấy đệ tử đó chỉ biết lắc đầu cười trộm:

“Ai nha, sức mạnh tình ái thật hại chết người. Chàng thanh niên khỏe mạnh vậy mà giờ giống tên dã nhân ốm đói cả tháng không chứ?”

Ngay cả mấy vị trưởng lão kia cũng không nghĩ rằng Đam San tiền bối lại kiên trì tới vậy. Lúc đầu họ chỉ nghĩ rằng chàng thanh niên này cùng lắm chặt được một hai năm, hơn nữa phải bỏ thời gian đi kiếm thức ăn, và thời gian hồi phục thể lực. Chỉ là họ đã đánh giá quá thấp sự kiên định và lòng quyết tâm của chàng trai này. Thậm chí tới giờ các vị trưởng lão đều rất hài lòng với biểu hiện của Đam San tiền bối. Bởi vậy thì kể cả chàng trai này không đốn ngã được cây đại thụ đó thì chắc không lâu sau họ cũng tiếp nhận. Mà thực tế Đam San có muốn đốn ngã cây đại thụ chọc trời đó cũng không đốn nổi. Cứ nhìn thân cây hiện tại thì biết, ba năm qua đi Đam San lão tiền bối chỉ để lại trên thân cây có vài nhát chém… vừa mới thực hiện.

Vậy còn những vết chém cũ ba năm đi đâu ư? Tất nhiên là tốc độ sinh trưởng của cây nhanh hơn tốc độ chặt của Đam San tiền bối rồi. Đam San tiền bối cũng đâu có ngu ngốc mà không nhận ra điều này. Nhưng ba năm trời vẫn không bỏ cuộc… nghị lực như vậy khiến vô số kẻ líu lưỡi.

Bất quá các đệ tử Ngọc Linh phái đều biết rằng, lão tiền bối đáng kính này “thắng” rồi. Thậm chí là thắng lớn. Ngày Đam San tiền bối ngất xỉu thỉ cũng chính là ngày các trưởng lão tuyên bố thừa nhận tư cách của chàng trai kia. Mà vị tiên tử xinh đẹp cũng đồng ý, cho nên toàn môn phái đều mừng rỡ cho bọn họ.

Bất quá Ngọc Linh phái không thể có con trai ở lại, bởi vậy dưới sự giúp đỡ “ngầm” của mấy vị trưởng lão, Đam San tiền bối được giới thiệu sang An Khê… một môn phái huyền bí và cường đại của núi non Tây Nguyên.

Cũng không biết là do có vợ hay do được tu luyện theo phương pháp chính tông, Đam San tiền bối từ khi gia nhập An Khê phái thì thực lực như ngồi hỏa tiễn tăng vùn vụt khiến mấy lão già An Khê phái cười không khép nổi miệng lại cả mấy năm trời, đi đâu cũng khoe khoang. Mà hiện tại Đam San tiền bối liền giữ chức thái thượng trưởng lão của An Khê phái. Có thể nói là công thành danh toại, cuộc đời viết nên một trang sử thi hào hùng không chỉ ở nhân gian mà còn vang dội trong giới tu thuật Đại Việt.
Ngọc Linh phái là môn phái toàn nữ nhân xinh đẹp, đa tài. Chính bởi vậy mà có bao nhiêu người ngưỡng mộ các vị tiên tử ở môn phái này.Bất quá mấy vị trưởng lão của môn phái toàn đưa ra những thử thách “biến thái” khiến cho chúng đệ tử nam sau này nghe tới các thử thách của Ngọc Linh phái đều co vòi giụt cổ.

Tuy nhiên sau vụ lập lều cỏ canh cổng “hoành tráng” của Đam San tiền bối, các trưởng lão Ngọc Linh phái cũng phải đau đầu cả mấy chục năm trời, bởi vì ở trước cổng môn phái bỗng nhiên mọc mấy trăm căn lều to nhỏ khác nhau khiến cảnh cổng thanh tịnh xưa nay trở nên ồn nào như lễ hội. Có thể nói đây là vụ cầu hôn siêu cấp trong lịch sử tu thuật giả Đại Việt mà.

Hiện tại ở Việt Thuật Đại Hội, hậu nhân của Đam San tiền bối tên là Đam Hork này cũng khiến cho các đối thủ nghe tên cũng phải đau đầu. Đam Hork thực lực chỉ đạt cấp bảy trung cấp, nhưng là đối thủ của hắn là Nguyễn Trần Thành đạt cấp bảy đỉnh phong nổi tiếng là chăm chỉ cần cù tu luyện cũng phải sứt đầu mẻ trán mới thắng được Đam Hork một nhịp. Hai đệ tử tinh anh này thi đấu mặc dù không khủng bố nhưng đám người tổ đội quái vật số mười hai nhưng nói về lòng quyết tâm thì hơn xa. Cứ nhớ tới cảnh Đam Hork sau một hồi quần ẩu bị Trần Thành đánh gãy cả tứ chi mà hắn vẫn cố trườn tới cắn cho Trần Thành đang mệt nằm thở hồng hộc ở giữa võ đài… một cái cắn rõ đau.

Cũng may lực lượng của Trần Thành là cấp bảy đỉnh phong, hơn Đam Hork một nhịp cho nên Trần Thành sau khi ngất sau Đam Hork một nhịp liền …được xử thắng.
Văn Lục nghe tới đây cũng lắc đầu, bó tay toàn tập. Đúng là điên cuồng tới cực điểm rồi. Bất quá Văn Lục cũng biết, đám người Kiệt Hào về mặt lòng kiên định, ý trí quyết tâm cũng không kém cạnh gì hai người kia cả. Trải qua trận đánh ở Thánh Địa Mỹ Sơn, Văn Lục biết đồng đội của mình tuyệt đối là kinh khủng. Chẳng qua ở Việt Thuật Đại Hội bọn họ đều thu liễm chút ít, nhìn qua giống như những thiên tài kiêu ngạo mà thôi. Bọn họ chỉ trong tình huống sinh tử mới bộc lộ hết bản lĩnh của mình.

Trên đài cao phía tây đỉnh núi trung tâm của tam cấp đồ án, một vị giám sát sử nói vang vọng cả bốn đỉnh núi.

“Các vị… Trận đấu tiếp theo ở võ đài số tám cũng hứa hẹn nhiều kịch tính. Một người là thành viên của tổ đội quái vật số mười hai tên Kiệt Hào . Một người tới từ đại môn phái Tản Viên Môn… Lê Long Vân. Cả hai đều là trọng điểm của hai môn phái, cùng là đệ tử của một vị thái thượng trưởng lão. Chắc chắn trận đấu sắp tới giữa hai đối thủ tới từ miền bắc này nhất định sẽ làm chúng ta phấn khích. Nào… một tràng pháo tay cho hai anh tài của chúng ta….”

Vị giám sát sử vừa dứt lời, khắp bốn phía khán đài liền vang lên những tiếng huýt kích động. Tất cả đều sôi nổi bàn luận:

- Oa! Thần tượng của ta xuất trận rồi… ha ha. Nhất định Long Vân sư huynh sẽ đánh bại đám người tới từ tổ đội số mười hai. Hừ, có chút tài mọn liền đem khoe khoang.
Gặp Long Vân sư huynh của ta cũng tắt điện… ha ha…

- Ồ! Nói vậy không đúng lắm, hiện tại thực lực của các thành viên tổ đội quái vật mười hai vẫn chưa bộc lộ hết. Cũng chưa biết “mỉu” nào cắn mèo nào đâu nha.


Tên bên cạnh nghe vậy liền xách guốc gỗ đập lên đầu tên vừa nói khiến hắn kêu oai oái:

- Oa nha nha! Tại sao ngươi đánh ta, muốn chiến hả… vậy chiến đi.

- Ngu ngốc. Ngươi dám gọi ai là “mỉu”. Bất kính với thần tượng của ta, ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất bây giờ.

- Hừ! Có gan thì ta với ngươi cùng cược. Ta cá là Kiệt Hào của tổ đội số mười hai thắng. Dám chơi không?

- Chơi thì chơi! Hừ hừ… kẻ nào thua phải về môn phái… rửa bát ba năm.

- Quyết định vậy đi….

Hai tên đệ tử nội môn bị phạt ra làm phòng bếp của môn phái đang bừng bừng hứng chí cá cược. Nếu để hai người Kiệt Hào và Lê Long Vân nghe thấy cuộc cá cược “kinh thiên, động địa” này không biết sẽ bày ra bộ mặt như thế nào.

Tuy nhiên cả hai hiện tại đều không có thời gian suy nghĩ cho việc đó, bởi vì hai đối thủ này cũng ở miền bắc cho nên cơ hội gặp và giao lưu hiển nhiên là không ít. Hơn nữa làm người ta cứng lưỡi không nói được gì là cả hai đều tu luyện kim thuật, lại còn có tu vi đều là cấp bảy đỉnh phong, quả thật là “Bảng Ngọc” trêu người mà…
Trên võ đài, Lê Long Vân với trang phục màu trắng cổ trang phiêu dật, muốn có anh tuấn liền có mười phần anh tuấn, muốn có vẻ đẹp lãng tử ,phong trần, liền có phong trần, lãng tử. Lê Long Vân nhìn Kiệt Hào khẽ nhếc môi nở nụ cười:

- Đã lâu không gặp. Xem chừng danh tiếng của ngươi gần đây rất “khủng” nha.
Kiệt Hào cười nhạt:

- Trong tim các đệ tử nữ, ngươi cũng chiếm khá nhiều phần đó. Thật không biết làm sao lại có quái thai phong lưu như ngươi ra đời chứ. Thật bất công a.

Lê Long Vân phá lên cười:

- Sao? Ghen hả? Vậy đánh bại ta đi!

- Khỏi cần ngươi nhắc… lần trước thua người một nhịp. Lần này ngươi chắc chắn bại rồi.

- Ồ! Không những thực lực tăng lên mà can đảm cũng tăng nhỉ. Không biết tên nào mười năm trước bị ta đánh cho khóc tu tu đây? xem tại

- Ngươi…

- Ha ha! Đừng nóng vội! Để ta kiểm tra xem bé Kiệt Hào năm nay thực lực tới tầng nào rồi.

- Hừ! Ta nhất định sẽ dẵm ngươi dưới chân…

- Ôi sợ quá! Ta yếu tim đó, ngươi đừng làm ta sợ nha.

Lê Long Vân tạo ra bộ dáng yếu ớt sợ sệt khiến đám đệ tử Tản Viên môn trên khán đài đều cười lớn. Vừa lúc này, quang mang hình số giữa kết giới vừa điểm tới số một và bùng nổ, lập tức đầy trời kim ảnh như những mũi châm như những tia sáng mang theo vô tận sát khí kinh người bao chùm toàn bộ kết giới. Ngay từ đầu cả hai đã biết nếu mình coi thường đối thủ, thì nhất định sẽ cực kỳ thảm hại.

Kim lực lượng mang tính xuyên thấu cao độ hơn nhiều hệ lực lượng khác. Bởi vậy người tu luyện kim thuật hầu như đều tu luyện dạng phi đao hoặc phi châm như hiện tại Kiệt Hào và Lê Long Vân đang thi triển. Lê Long Vân hai tay không ngừng điểm điểm, miệng vẫn nở nụ cười:

- Bản lĩnh chỉ có vậy thôi ư? Thật khiến ta thất vọng mà…