Hồn Thuật

Chương 180: Hoa Vương





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 180: Hoa Vương

Nguồn: Tàng Thư Viện


Giữa thung lũng, trong đoàn sương mù pha lẫn với những ánh sáng màu trắng khiến cho không khí càng thêm huyền ảo. Gần một ngày sau, từ trong màn sường mù bước ra một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp với bộ váy trắng tinh khiết. Nàng chúm chím đôi môi hồng, cúi gập người xuống, mỉm cười nói:

- Tạ ơn lão lão… lắm lắm….

Mặc dù còn có chút ngập ngừng chưa thuần thục, nhưng âm thanh nàng phát ra khiến cho cả thung lũng trăm vạn loại hoa bỗng chốc như bừng tỉnh. Tất cả trong chốc lát đều vụt nở rộ, tỏa hương thơm ngập tràn cả thung lũng.
Cụ già ánh mắt hiền từ nhìn thiếu nữ rồi mỉm cười nói:

- Do ngươi hao tổn tinh nguyên, nếu không ngươi cũng đã đạt tới cấp chín tu luyện giả rồi. Ta mặc dù đã cố hết sức, nhưng cũng chỉ cứu vãn cho ngươi đạt cấp năm mà thôi.

Cô gái lắc lắc đầu nói:


- Đa tạ lão lão… nếu không có ngài, cháu hiện tại có lẽ đã hồn phi phách tán. Ngài đã cứu cháu, còn giúp cháu đột phá giới hạn tiến tới cấp bậc hóa hình là cháu mãn nguyện lắm rồi.

Cụ già gật đầu nói:

- Ừm! Ta phải đi, ngươi bảo trọng…

Nói rồi cụ già liền quay người bước đi, cô gái trẻ ngần ngừ một lát liền bước vội theo. Cụ già ngạc nhiên quay lại nghi hoặc nhìn nàng. Thiếu nữ đỏ mặt vội nói:

- Cháu… cháu hiện tại không có chỗ đi!

Cụ giả ngẩn người, tiếp đó đánh giá một lượt thiếu nữ rồi nói:

- Mộc lực lượng tinh thuần… Ở ngoài cũng bị trăm đe vạn dọa. Ừm! Ta với ngươi coi như có duyên. Hôm nay ta phá lệ thu ngươi làm đồ đệ vậy. Ngươi nguyện ý chứ?

Cô gái vui mừng vội vã quỳ xuống lạy đủ mười hai lạy, rồi hưng phấn đứng dậy cắp lấy cánh tay cụ già ríu rít:

- Sư phụ! Sư phụ…

- Ừm! Về nhà thôi! Bầu trời bên ngoài… đẹp hơn trong tưởng tượng của con nhiều.

Một già một trẻ từ từ tiến ra khỏi thung lũng. Một con bướm xinh đẹp sau phút ngẩn ngơ vội đập cánh bay vút theo đậu lên trên vai cô gái nhỏ.

Người con gái và cụ già vừa bước chân ra khỏi thung lũng, trăm vạn loài hoa đang nở rộ bỗng nhiên héo rũ rồi ngập dần vào trong đất. Dường như cả thung lũng hoa khoe sắc chỉ để bầu bạn cùng vương của chúng. Hiện tại loài hoa vương đã bỏ đi rồi, tất cả tồn tại đều không còn ý nghĩa… chúng liền về với đất…

Trên đỉnh núi trung tâm của Tam Cấp Đồ Án, Văn Lục đang đứng sững người nhìn người con gái xinh đẹp trên võ đài số tám. Hắn không hiểu vì lý do gì mà bỗng nhiên hắn nhìn ra được toàn bộ quá khứ của cô gái đó. Chuyện này quả thật là kỳ lạ, cũng không biết vị Hải Thượng Lãn Ông kia làm cách nào mà một yêu hoa lại có được Mầm Thế Giới, và tu luyện y chang tu thuật giả Đại Việt. Bất quá câu chuyện quá khứ của Na Na cũng làm Văn Lục rung động thật sâu. Không ngờ quá khứ của một sinh mạng lại ý vị tới vậy.

Văn Lục bất chợt nhìn xung mấy người xung quanh mình. Một nhóm người lần lượt xuất hiện một “bóng ma” cấp mười mấy trăm tuổi, một cô bé đạo Shiva hơn một trăm tuổi, giờ lại thêm một “bông hoa vương” mấy ngàn năm tuổi… Quả thực không biết nên nói thế nào cho phải. Nhất là ba nàng này đều tính tình như… trẻ em thật khiến Văn Lục khóc dở cười dở. Chẳng lẽ cứ sống lâu sẽ bị “trẻ hóa”?

Văn Lục đưa mắt đánh giá cả đám người Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang khiến mấy tên này lông tóc dựng đứng. Văn Lục đang hoài nghi không biết có phải một tên biến ra từ cục đá thành tinh, một cục kim loại thành tinh hay một hỏa nguyên tố có linh tính không nữa. Thật là một nhóm người kỳ lạ.

Cau mày suy nghĩ hồi lâu, Văn Lục cũng không cách nào đoán ra được tại sao mình lại có thể hiểu rõ quá khứ của Na Na như vậy? Hắn không dùng linh hồn mạnh mẽ truy cứu mà nó cứ như một ký ức tiềm ẩn có sẵn trong đầu vậy, quả là kỳ lạ.

“Chẳng lẽ tâm linh của ta và Na Na có sự liên kết nào đó? Chẳng thế mà mới lần đầu gặp, nàng đã kêu trên người ta có điều gì đó thân thiết sao?”

Suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, Văn Lục cũng không thèm suy nghĩ nữa mà chú ý lên võ đài. Đối thủ vòng bách cường của Na Na là một cô gái tới từ Ngọc Linh phái, một người tu luyện thủy thuật ôn nhu, cường đại tên là Ngọc Mai.

Na Na vẫn mặc bộ váy trắng tinh khiết trong khi cô gái Ngọc Mai kia mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt màu nước biển khiến người nhìn có cảm giác nàng là một người thanh khiết như tiên tử trên trời không vương bụi trần.


Na Na với tu vi cấp bảy trung cấp mộc thuật được đánh giá là người yếu nhất trong tổ đội quái vật số mười hai. Kể cả Lung Quang cùng cấp với nàng nhưng hỏa hệ là hệ phái chiến đấu, bởi vậy mộc thuật của Na Na cũng không được nhiều người coi trọng. Ít nhất với tình hình đan dược tiến bộ thần tốc như bây giờ, địa vị của những người tu mộc thuật giảm đi đáng kể. Bởi lẽ có nhiều loại đan dược khôi phục thương thế, khôi phục lực lượng còn hiệu quả hơn so với một mộc thuật sư. Tuy nhiên đối với Văn Lục sống dưới nhân gian mà nói, đan dược vính viễn không có cách nào đem so sánh với Na Na được. Theo hắn nghĩ, một người muốn trưởng thành thì vẫn phải tập tễnh học những bước đi đầu tiên. Na Na cũng vậy… hiện tại đừng nhìn tu vi nàng thấp mà khinh thường nàng. Sau này địa vị của nàng nhất định sẽ không thua kém sư phụ nàng là bao.

Kể cả những đan dược đỉnh cấp có linh tính cũng không cách nào so với tiềm năng của Na Na cả. Hơn nữa qua việc Văn Lục bỗng nhiên biết được toàn bộ quá khứ của Na Na thì hắn cũng biết… Na Na không yếu như mọi người tưởng tượng.

Quang mang hình số giữa kết giới bùng nổ, nữ tử Ngọc Mai liền rút từ trong Mầm Thế Giới ra một thanh kiếm trong như nước. Tay phải nàng rung động với tần xuất từ thấp tới cao, từ mũi kiếm của nàng ngay lập tức thủy lực lượng như những cơn sóng lan dần, lan dần sang phía võ đài của đối thủ. Điều làm người ta kinh dị là những con sóng thủy lực lượng này càng lan xa thì gợn sóng càng lớn. Chỉ mới lan ra ba trăm mét, cột sóng đã cao vọt tới năm chục mét rồi, nếu dùng linh thức cảm nhận thì lực lượng trong những cơn sóng đó tuyệt đối vượt qua cả những cơn sóng thần cấp chín cấp mười.
Na Na đứng ở phía võ đài đối diện chăm chú nhìn vào cơn sóng thần đang ầm ầm đổ tới. Khuôn mặt hồng hào trắng mịn của nàng vẫn bình tĩnh đứng đó. Vừa lúc mọi người không để ý, trên vai trái của Na Na liền hé mở ra một khe không gian rất nhỏ. Tiếp đó một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng vỗ cánh bay ra.
Dưới võ đài, Văn Lục mỉm cười khẽ nói:

- Ớt hạt tiêu a…

Quả nhiên, trái “ớt hạt tiêu” của Văn Lục bắt đầu phản kích. Na Na đưa tay chỉ về phía Ngọc Mai khẽ quát:

- Tiểu Điệp… “huyễn thuật” cho chị!

Con bướm tên là tiểu Điệp liền đập đôi cánh bay vút lên trên cao. Tiếp đó mọi người quan khán sắc mặt đều trở nên cổ quái. Bởi vì Ngọc Mai đang hừng hực khí thế bỗng nhiên rút sạch lại lực lượng rồi đủng đỉnh đi xuống võ đài.

“Ngọc Mai thua. Na Na lọt vào vòng tiếp theo”

Vừa xuống võ đài, Ngọc Mai đang mỉm cười đắc ý bỗng nhiên nghe thấy Bảng Ngọc thông báo thì sắc mặt trắng bệch. Tiếp đó ngơ ngác nhìn lên võ đài. Nàng nhớ rõ ràng vừa rồi nàng đang thi triển thủy thuật đánh bật con bướm kia bay đi thì Na Na giật mình cười nói:

- Chị thuật pháp tinh thâm cao hơn em nhiều. Hì hì… em nhận thua.

Tiếp đó Ngọc Mai liền thấy Na Na bị truyền tống ra ngoài. Như vậy nàng mới thỏa mãn đủng đỉnh đi xuống võ đài. Nhưng hiện tại thì sao? Rõ ràng Na Na vẫn còn đang đứng ở trên đó, mà mình lại tự động chạy ra ngoài nên bị xử thua.

Nhìn cô bé đang tủm tỉm cười trên võ đài, Ngọc Mai lạnh sống lưng giật mình thì thào: “Ra là huyễn thuật, tất cả đều là giả, ngay cả việc Na Na nhận thua bị truyền tống ra ngoài cũng là giả… Ra là vậy, ra là vậy, huyễn thuật thật cao thâm a. Tinh thần của ta có lẽ cần phải tu luyện thêm nhiều”

Nói rồi nàng khẽ gật đầu với Na Na rồi bước về phía đội ngũ của Ngọc Linh phái.
Văn Lục đứng dưới nhìn Ngọc Mai cũng khẽ gật gù:

“Cầm được… buông được! Thua không nản chí… Thật là thú vị”.

Na Na chạy xuống võ đài hưng phấn khoe ríu rít:

- Văn Lục đại ca! Thế nào? Hì hì… Na Na hông làm mất mặt tổ đội mười hai chứ?
Văn Lục mỉm cười nói:

- Tạm được…


Nghe Văn Lục nói vậy, Na Na liền tiu nghỉu, ủy khuất nói:

- Sao là “tạm được”? Na Na không tốn tý sức lực nào mà vẫn thắng kìa!

Văn Lục cốc nàng một cái nói:

- Ăn gian còn nói lớn hử?

Na Na phụng phịu:

- Chẳng phải học theo cách của đại ca đó sao? Đại ca chẳng hay nói: “Dùng ít sức nhất để dành chiến thắng hoàn mỹ nhất” còn gì?

Văn Lục nghe vậy nhất thời ngẩn người: “Này có phải là vác đá tự đập chân mình không đây?”.

Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Văn Lục, Na Na đắc ý mỉm cười.
Mấy người Bạch Y Công Chúa và cô nàng sát thủ lại không bị cuộc nói chuyện của Na Na và Văn Lục hấp dẫn mà mấy cặp mắt đều đổ dồn lên vai Na Na. Trên vai cô bé, tiểu Điệp đang khệnh khạng bò đi bò lại, chốc chốc lại lấy cái chân lên gãi gãi đầu rồi giương cặp mắt tròn vo nhìn mấy người đang nhìn nó.
Bạch Y Công Chúa quan sát một hồi vẫn là không nhịn được tấm tắc khen:

- Chà! Thật là đẹp… nhìn nè, từ người nó tỏa ra quang mang bảy màu nhé. Màu sắc đôi cánh thật hấp dẫn nữa.

Mấy người Hương và Lệ Thanh đều gật gù tán đồng. Dường như nghe hiểu tiếng con người, tiểu Điệp liền kiêu lãnh vươn cặp cánh lên… xoay một vòng khiến đám thiếu nữ ồ lên tán thưởng. Bất quá ngay khi nhìn ra khỏi vai Na Na, tiểu Điệp liền thấy một cặp mắt đang hau háu nhìn nó từ dưới đất khiến nó lạnh run cả người vội co người lại bám chắc lấy cổ áo của Na Na rồi run cầm cập.

Ánh mắt kia đương nhiên là phát ra từ tiểu Nghê rồi. Nó đang “hưởng thụ” những cái vuốt ve của đám thiếu nữ, bỗng chốc cái họ “điệp” này từ đâu chạy tới làm mấy nàng “bơ” luôn nó quay sang trầm trồ tán thưởng.
Lệ Thanh tinh mắt thấy tiểu Điệp co ro thì liền vươn tay gõ nhẹ lên đầu con cún nhỏ:

- Tiểu Nghê… không được làm tiểu Điệp sợ!

Tiểu Nghê ủy khuất giơ hai chi trước quắp lấy cái mũi:

“Đẹp có gì hay ho chứ? Ta đây mới thật oai hùng”.