Hồn Thuật

Chương 182: Vân Trọng Xui Xẻo





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 182: Vân Trọng Xui Xẻo

Nguồn: Tàng Thư Viện


Bình minh ló dạng trong bầu trời sương mù răng phủ. Vòng đấu bách cường kết thúc cũng là ngày kết của một năm. Hôm nay tết nguyên đán của dân tộc Đại Việt, Việt Thuật Đại Hội tạm nghỉ ba ngày vừa là để cho các thi sinh chuẩn bị lực lượng sung túc cho vòng đấu sau, cũng là dịp để các đệ tử tham gia tết cổ truyền. Sáng sớm mồng một tết, Văn Lục đã đứng ở giữa dinh trận của Lệ Sơn phái mà hét lớn:

- Tập hợp…

Nhóm người Kiệt Hào đang ngồi nhập định vội vàng chạy xuống. Bất quá nhanh nhất không phải là mấy người trong tổ đội số mười hai mà là một bóng ảnh màu trắng. Tiếng Văn Lục chưa dứt, nàng đã đứng trước mặt hắn, cong đôi mắt phượng mà cười hì hì.

Nàng… đương nhiên là Bạch Y Công Chúa. Lúc phá vỡ phong ấn, Văn Lục đã hứa đem nàng đi chơi tết cổ truyền Đại Việt, hôm qua nghe các vị giám sát sử tuyên bố nghỉ ba ngày khiến nàng thấp thỏm cả đêm không ngừng rì rầm:
“Hắn nhất định sẽ nhớ. Hắn trông mặt thế nào cũng không giống tên nuốt lời”.
Tiếp đó nàng túm lấy đuôi mái tóc dài phía sau giơ lên bắt đầu đếm:

- Hắn nhớ…


- Hắn không nhớ…

- Hắn nhớ.

- Hắn không nhớ…



Ngồi đếm cả đêm, vừa rồi nghe thấy tiếng của Văn Lục hò hét, Bạch Y Công Chúa đã nhảy lên vui sướng phóng vội ra ngoài. Không rõ Văn Lục mà biết nàng ngồi lẩm bẩm cả đêm vì mỗi chuyện đi chơi tết này thì vẻ mặt sẽ cổ quái thế nào.
Tuy nhiên với tình huống hiện giờ của Bạch Y Công Chúa mà nói sống lại sau mấy trăm năm, người thân không còn ai. Hiện tại nàng chỉ còn bấu víu vào Văn Lục để tìm cảm giác thân thích. Nếu hắn mà cũng “quên lãng” nàng thì thà nàng chịu ở lại trong phong ấn còn hơn. Ít nhất trong đó nàng còn… hi vọng cái gì đó.

Hiện tại, mới sáng sớm hắn đã làm um sùm lên, Bạch Y Công Chúa lại cảm thấy vui mừng, càng nhìn Văn Lục càng thấy thuận mắt, tâm tình không khỏi hưng phấn, kích động.

Mà tiếng quát tháo của Văn Lục không chỉ làm các thành viên trong tổ đội số mười hai luống cuống mà còn làm mấy ngàn đệ tử khác của Lệ Sơn phái giật mình ngơ ngác ngó đầu qua cửa ngó xuống. Thậm chí còn có một số tên không biết là đang trong thời kỳ huấn luyện không mà vừa gọi xong đã thấy bọn họ đứng xếp hàng ngay ngắn ở giữa quàng trường của dinh trận khiến Văn Lục cũng sửng sốt.

Đợi cho bọn họ hồi thần, cả đám mới phát hiện ra mình bị hố liền tức giận định tìm tên đầu sỏ “tẩn” ột trận. Cả năm mới có ngày tết không phải tu luyện mà ngủ nướng. Không ngờ cái tên đáng chết nào khua kháo làm thức giấc.
Bất quá khi cả đám nhìn thấy “tên chết băm” kia thì không ai dám ho he một lời, vội lủi sạch vào phòng của mình.

Bạch Y Công Chúa thấy vậy thì cười hì hì đắc ý, linh thể bay tới cắp lấy cánh tay phải của Văn Lục mà nhỏ nhẹ:

- Đại ca! Ngươi thật oai phong a…

Văn Lục đang trừng mắt với đám Kiệt Hào xuống chậm, nghe Bạch Y Công Chúa nói vậy hắn liền rùng mình vội lủi ra nói:

- Ta còn chưa muốn tổn thọ đâu nha!

Hằng ngày toàn nghe nàng xưng “bổn công chúa, bổn cô nương” rồi gọi tiểu tử này tiểu tử nọ. Hôm nay đột xuất gọi đại ca giống như Lệ Thanh và Na Na hay gọi khiến Văn Lục bủn rủn cả chân tay. Bạch Y Công Chúa nhìn bộ dạng của Văn Lục tức thì bất mãn, tiu nghỉu:

- Ta còn trẻ mà…

Văn Lục co người nghĩ thầm: “Còn trẻ? Mấy trăm tuổi mà còn trẻ? Ông nội ta cũng không bằng ấy tuổi”. Nghĩ thì vậy nhưng Văn Lục rất nhanh lấy lại tâm trạng:

“Người ta được phái đẹp ưu ái thì mừng muốn chết. Ta cũng được mấy “bà lão” ưu ái a”

Đám người Kiệt Hào, Vân Trọng cũng nhanh chóng xuống tập hợp. Văn Lục bất ngờ tuyên bố dẫn mọi người đi chơi tết cổ truyền ở nhân gian khiến cả đám nhảy lên reo hò hưng phấn. Văn Lục nhìn cảnh này đâu khác đám trẻ con được người lớn dẫn đi chơi tết đâu chứ?

Văn Lục cũng biết đám tinh anh trẻ tuổi này thực ra gần đây mới trải nghiệm cuộc sống nhân gian mới thấu hiểu mọi thứ. Nếu không có nhiệm vụ hồn ngọc, có khí đám người Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang kia cũng giống y chang mấy lớp sư huynh trước là bế quan tu luyện cho tới qua một giáp mới được cử đi làm những nhiệm vụ của môn phái. Lúc đó mới chính thức bắt đầu giao tiếp với bên ngoài. Cho nên thực tế rất nhiều tu thuật giả sáu mươi tuổi mà tính tình vẫn chẳng khác nào trẻ con. Và cũng chính vì lý do này mà dưới nhân gian Đại Việt mới ít những “hiện tượng cổ quái” hơn các khu vực khác. Bởi vì đạt qua một giáp rồi, tu thuật giả kể cả lần đầu tiên xuống nhân gian cũng cứng rắn hơn nhiều, không để lộ ra thần thông. Nếu có bị ai phát hiện thì họ cũng lập tức xóa đi đoạn ký ức đó.

- Lão đại! Hôm nay tính đi đâu chơi tết đây?

Vân Trọng oang oang cái miệng hỏi, Văn Lục trầm ngâm một lúc nói.


- Mỗi ngày đi một vùng…

Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, chỉ riêng Na Na hai mắt sáng lên hỏi:

- Ý đại ca là ba miền bắc trung nam?

Văn Lục mỉm cười gật đầu. Mọi người nghe vậy đều hưng phấn kích động, hận không thể lôi ngay Văn Lục chạy đi chơi. Thậm chí Vân Trọng còn kích động giơ hai tay vỗ vỗ vào ngực rồi hú lên quái dị. Bất quá:

“Bốp”

Một chiếc giày bay thăng vào đầu tên thổ hệ giống tinh tinh này, kèm theo là một giọng buồn bực từ trong căn lâu ở giữa dinh trận vang lên:

- Tên khốn nào đó! Mới sáng sớm la hét gì?

Mọi người nhìn lại thì hóa ra là căn phòng dành cho thái thượng trưởng lão, sư phụ của Kiệt Hào. Vân Trọng lè lưỡi vội lủi ra ngoài. Cả đám nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn đều bật cười đi ra.
Vừa ra khỏi dinh trận, Văn Lục đã thấy hai người đi lại phía này, một tên vác kiếm và một tên… ôm kiếm.

- Chà chà! Sáng sớm đang tính tới rủ mọi người đi chơi! Không ngờ đã tập hợp đông đủ rồi. Không biết hai chúng ta có thể nhập bọn được chứ?

Thủ hộ giả Lê vác thanh kiếm vừa đi lại gần vừa mỉm cười. Phải nói rằng với vóc người cao lớn cân đối, cùng khuôn mặt hàm én, mi kỳ lân kia… một cái mỉm cười liền làm cho các nữ đệ tử xung quanh ngẩn người. Văn Lục thầm than trong lòng: “Đi với tên “sát gái” này, ta thiệt thòi nặng”.

Không chỉ Văn Lục nghĩ thế mà ngay cả Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang cũng nghĩ vậy. Bất quá đi chơi thì cần nhất là đông vui a. Văn Lục cười nói:

- Cùng đi!

Trần Tiêu vẫn bộ mặt lạnh như tiền ôm kiếm đứng phía sau thủ hộ giả Lê khẽ gật đầu với Văn Lục. Văn Lục mỉm cười đáp lại rồi quay sang nói với Vân Trọng:

- Kiếm vài bộ quần áo dưới dưới nhân gian về!

Văn Lục không nghĩ nhóm người mình sẽ kinh động như lần trước vào siêu thị BigC. Cho nên chuẩn bị một chút. Vân Trọng vừa nghe vậy thì nháy mắt mất dạng. Văn Lục nhìn theo hướng hắn đi thì sửng sốt, tiếp đó mỉm cười. Bạch Y Công Chúa đang cắp tay hắn đứng bên thấy vậy liền hỏi:

- Đại ca cười cái gì?

Đám người Kiệt Hào và kể cả thủ hộ giả Lê cũng tò mò. Văn Lục thần bí nói:

- Lát biết liền.

Mọi người đều nhìn về phía Vân Trọng bay đi thần sắc cổ quái. Trong khi đó Vân Trọng vẫn hồn nhiền bay về phía thành phố Nghệ An, đáp xuống một góc vắng rồi thản nhiên đi vào trong tiệm bán quần áo. Ban đầu ở tiệm quần áo nam thì không sao. Hắn mua đủ các loại quần áo từ thể thao tới dạ hội, rồi le đầy đủ khiến cho chủ quán thấy ngày đầu năm bán mới sáng sớm đã vớ được khách sộp liền cười không khép nổi miệng… tiễn chân “thượng đế” ra tới tận cửa.

Vân Trọng ôm đống quần áo ra chỗ vắng bỏ hết vào Mầm Thế Giới rồi lại kiếm tiệm quần áo cho nữ.
đọc truyện mới nhất tại .
Vừa vào tiệm quần áo thì hắn ngẩn người. Hóa ra hắn vào nhầm hiệu quần áo bán đồ lót, đồ bơi của phụ nữ. Vừa nhìn hắn lập tức như bị trúng “định thân thuật” đứng ngây ra như phỗng. Càng nghĩ hắn càng đau đầu: “Như thế nào quần áo của phụ nữ dưới nhân gian lại ngắn như vậy? Không lẽ vào nhầm tiệm?”


Hắn liếc ngang liếc dọc một hồi, nhìn mannequin đứng ở ngoài thì đúng là bộ dạng của con gái rồi. Không thể sai đi đâu được. “Nhưng mà mua đồ này về cho đám người Na Na mặc?” Nghĩ thôi cũng đủ làm da đầu Vân Trọng tê dại. Vân Trọng đứng vò đầu vò tai hồi lâu tới nỗi cô nhân viên bán hàng mất hết cả kiên nhẫn ra hỏi xem hắn mua gì. Vân Trọng đỏ mặt phân bua một hồi, cô nhân viên mới hiểu hắn cần một bộ đồ “dài hơn”, không phải “lộ liễu” như mấy bộ trưng bày này. Kết quả là cô nhân viên hăm hở đưa ra tới vài chục bộ “đồ tắm” kín kẽ mà Vân Trọng vẫn lắc đầu quầy quậy khiến nàng nổi cáu.

“Thần kinh! Mới sáng sớm mồng một tết, gặp đâu cái tên điên này vậy?”


Quả nhiên không lâu sau Vân Trọng mặt đỏ như gấc, gầm gừ bay về. Chưa tới nơi hắn đã hét toáng lên:

- Lão đại! Sao ngươi bắt ta đi vào chỗ… chỗ… đó.

Na Na ngây thơ hỏi:

- Chỗ nào a?

Vân Trọng càng lúng túng:

- Thì chỗ… chỗ đó chứ còn chỗ nào?

Sau khi nghe Vân Trọng phân bua một hồi, cả đám ôm bụng cười bò lăn. Kiệt Hào nước mắt nước mũi tèm lem nhưng vẫn ra dáng ta đây hiểu biết nói:

- Tên đầu đất ngươi vào nhầm tiệm rồi. Ô hô… cười chết ta mất.

Vân Trọng cáu tiết:

- Nhầm thế nào được. Ta còn thấy rõ ràng có "tượng" một cô gái đứng ở bên ngoài mà.

Nghe Vân Trọng nói thế, Kiệt Hào cũng tắc họng. Kinh nghiệm dưới nhân gian của hắn cũng không khá hơn Vân Trọng là mấy.

Hương đứng ngoài, hai má ửng hồng, hiển nhiên nàng cũng đang nhịn cười. Cô nàng sát thủ này hừ một tiếng nói:

- Đồ óc heo! Ngươi không biết sai đệ tử ngoại môn nào đi hả?

Vân Trọng nghe vậy xấu hổ gãi đầu, cười ngây ngô:

- Ờ nhỉ? Vậy mà ta không nghĩ ra a.