Hồn Thuật

Chương 209: Chiến(1)





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 209: Chiến(1)

Nguồn: Tàng Thư Viện


- Trời ạ!

Một vị chi trưởng trong tộc hai chân run run rút cuộc nhịn không được ngồi phệt xuống đất kinh hô. Ở bầu trời phía tây nam, một luồng áp bức khủng bố dồn tới khiến cho những người trong gia tộc không ai đứng vững nổi. Ngay cả Văn Lục cũng nhíu mày:

“Như thế nào mấy tên này khoa trương vậy?”

Trên không trung, tổ đội số mười hai đang dùng lực lượng đủ kết thành những phi hành khí đủ mọi màu sắc. Làm người ta giật mình chính là một rồng một hạc khổng lồ đang ầm ầm bay tới. Con rồng Đại Việt đỏ rực chói lọt là do khí thế và lực lượng hơn ba mươi người tụ lại dài tới hơn năm trăm mét, uy vũ ngẩng đầu gầm lên một tiếng khiến tai mọi người ong ong một trận.

Mà ở bên cạnh không kém khí thế chính là một linh thú hạc năng lượng không lổ thanh sắc kết sắc hào quang bảy màu, từ mỏ phát ra tiếng hót thanh thuý vang vọng. Trên linh thú hạc lưng cũng mang tới gần ba mươi người.

Một rồng một hạc khí thế ngời ngời ập tới, bất quá làm người ta chú ý hơn chính là một khối ngọc khổng lồ phát ra quang mang màu trắng được một rồng một hạc vây quanh. Ngồi bên trên là gần hai chục người, chỉ duy nhất một tên đứng đầu uy phong. Người mặc trang phục trắng đứng uy vũ ở đó chẳng phải là kẻ xuốt ngày khư khư vác thanh kiếm trên vai kia thì còn là ai nữa.

Nhìn khối ngọc khổng lồ nọ Văn Lục cũng phải cười khổ:


- Như thế nào Bảng Ngọc cũng bị mấy tên này nhổ đi làm pháp khí phi hành vậy?

Một rồng một hạc chưa bay tới nơi đã nghe thấy tiếng oang oang của Vân Trọng:

- Ha ha! Lão đại dám không cho chúng ta đi theo hử? Chuyến này ta nhất quyết gặp hai bác xem lão đại thế nào ngăn cản?

Đứng bên cạnh, Na Na giơ chân ngọc nhỏ nhắn dẵm thật mạnh lên bàn chân to xù xụ của Vân Trọng rồi quát:

- Kình địch trước mắt, ngươi hò hét cái gì?

Đoàn người ầm ầm kéo tới vây kín lấy bầu trời thôn làng nhỏ khiến người dân biến sắc vội chạy ra ngoài. Nhìn thấy trên trời hai linh thú khổng lồ cùng rất nhiều người lơ lửng phi hành thì cả đám mặt mày xanh lét, nhiều người già còn nhịn không được phủ phục xuống quỳ lạy. Dù sao quang cảnh trên trời cũng quá sức tưởng tượng của bọn họ, thần tiên cũng chỉ tới mức độ này mà thôi.

Đám người mặc đồ dạ hành phía đối diện khuôn mặt cũng lúc xanh lúc trắng. Bất quá khi nhìn thấy đối phương mặc dù đông nhưng cũng chỉ có cấp tám là cao nhất thì đều thở ra một hơi.

Ở dưới sân nhà, tộc trưởng lúc đầu vạn phần tin tưởng Văn Lục thì lúc này cũng choáng váng thất thần. Một đám hắc y nhân đã đủ khủng bố rồi giờ thêm một đám địch nhân cưỡi rồng cưỡi hạc bay tới… nghĩ thôi cũng đủ nhũn cả hai đầu gối.

Cô em gái nhỏ của Văn Lục hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn run run ngẩng lên nhìn cảnh tượng trên bầu trời.

- Anh cả! Bọn họ đều… đều là thần tiên hết sao? Như thế nào hôm nay đổ dồn hết về nhà ta vậy? Không phải anh ra ngoài trêu trọc gì nhiều đối thủ vậy đấy chứ? Xong… xong rồi chuyến này cả họ đi đứt rồi…

Nghe cô bé lắp bắp nói Văn Lục cũng cười khổ, xoa xoa đầu cô bé an ủi:

- Không phải sợ! Lại chỗ cha mẹ đi! Chỗ này để anh lo…

Nói xong một chưởng tung vào giữa ngực tên thủ lĩnh đang nằm trên sân, lực lượng tuôn vào phong bế toàn bộ kinh mạch khiến hắn cứng đơ như một bức tượng. Trước ánh mắt há hốc mồm của dân làng, chân phải Văn Lục nhẹ điểm cả người liền bay vút lên trên không trung. Tộc trưởng gian nan nuốt một ngụm nước bọt:

- Sách sách! Không nghĩ tới có mấy năm biệt dạng hắn cũng lên cấp “thần tiên”.

Bên cạnh những người trong tộc khó khăn đứng dậy nghe tộc trưởng nói vậy cũng răm rắp gật đầu. Duy chỉ có mấy người theo phe phái của Văn Kiểm đều sụi lơ trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Trên không trung, Văn Lục nhìn cả đám tinh anh lọt vào tốp sáu mươi trang phục kỳ dị liền như đâm đầu vào sương mù. Trước mặt hắn tự nhiên chia làm hai phe phái rõ ràng. Một bên quần áo trắng tinh, đạo bào bay phất phới tiêu sái. Đáng kinh ngạc là mỗi tên cũng ngông nghênh vác một thanh kiếm giống y đúc thủ hộ giả khiến Văn Lục há hốc mồm.
Càng doạ người hơn là trên lưng linh thú hạc là gần ba mươi người từ đầu tới chân vận đồ đen, cũng một lớp áo choàng bay phần phật… trên lưng đeo một thanh đại đao to khủng bố.

- Này! Đang chơi trò gì đây?

Vừa hỏi xong Vân Trọng đã nhảy tót ra cười toe toét:

- Hắc hắc! Lão đại biết thế nào là uy phong không? Đây chính là uy phong!

- Uy cái đầu ngươi…

Văn Lục cốc lên cái đầu tóc dựng ngược của Vân Trọng rồi mới hỏi:


- Ta chỉ bắn phi tiễn truyền thư cho các ngươi thôi. Sao lôi nhiều người tới vậy?

Cô bé Lệ Thanh chân điểm nhẹ lướt tới bên cạnh Văn Lục cười hì hì nói:

- Văn Lục đại ca! Lúc trước đại ca đi Ức Trai tiền bối nói chúng ta tập hợp chuẩn bị đi hỗ trợ đại ca. Vừa nghe tin vậy Kiệt Hào đại ca chạy loăng quăng một lúc không ngờ nghe thấy có đánh nhau mọi người trong tốp sáu mươi đều hăng hái muốn đi à. Đại ca xem! Giờ đại ca cũng thành người nổi tiếng nha, có người hâm mộ. Hì hì… tuy nhiên người hâm mộ của đại ca ít hơn của tên thủ hộ giả xấu xí kia nha. Đại ca phải cố lên mới được…

- Khụ khụ… hắn mà “xấu xí” à? Ta mà đẹp trai hơn thì người hâm một ta còn nhiều hơn hắn.

- Hi! Đại ca nói đúng! Hắn chỉ được cái mã bề ngoài! Đại ca mới là đẹp trai nhất!

Nghe hai anh em nhà Văn Lục nói chuyện, cả đám thần tình khinh bỉ bĩu môi. Thủ hộ giả hếch hếch khuôn mặt đằng hắng:

- Này! Nói xấu người sau lưng là không được tốt nha!

Chưa đợi hắn nói xong một cặp mắt tia tới hắn liền vội vã ngậm miệng lại. Cặp mắt hung dữ kia đương nhiên là cô bé cái bang rồi. Nói xấu Văn Lục của nàng, nàng liền hùng hổ trừng mắt. Thủ hộ giả cũng không có biện pháp đối với cô bé hung dữ này.

Văn Lục nhìn đám người khoác áo choàng đen đứng trên lưng linh thú hạc và những người mặc đồ trắng theo phong cánh của thủ hộ giả đứng trên con rồng lực lượng đỏ chót kia thì cũng nhịn không được nở một nụ cười. Cung tay về phía mọi người Văn Lục cảm kích nói:

- Các vị! Đa ta các vị tới trợ giúp! Sau này có việc gì phiền toái cần trợ giúp Văn Lục sẽ dốc toàn lực tận tình hồi đáp.

Thủ hộ giả vung tay nói:

- Không cần khách khí! Chính là chúng ta cũng ngứa chân ngứa tay mà thôi. Mấy tên già mà không nên nết kia, để chúng ta lo là được rồi. Miễn ngươi đừng có tranh phần là được.

Nói đoạn hắn lẩm bẩm:

“Chết tiệt, đối phương có ba mươi mà mình tới sáu mươi lận. Như thế nào phân chia đây?"

Mấy người còn đang rối rít chào hỏi, phía bên nhóm người mặc đồ dạ hành đã không kiên nhẫn nổi. Một lão già cau mày quát:

- Mấy tiểu oa nhi các ngươi thật hỗn sược. Coi nơi này là chỗ đi dạo sao? Không yên ổn ở nhà tu luyện còn chạy sạch tới đây. Hôm nay lão phu phải thay trưởng bối của các ngươi “hảo hảo” dạy dỗ.

Lão già bên cạnh cũng cười lạnh phụ hoạ:

- Hắc hắc! Không nghĩ tới hôm nay động thân một chút lại hốt được cả đám tinh anh tu thuật giả Đại Việt. Chuyến này về trưởng môn nhất định trọng thưởng a…

Thủ hộ giả đang cười cười nghe thấy vậy quay người, khinh bỉ nói:

- Ha ha! Mấy nắm xương mục các ngươi cũng không yên ổn ở nhà cho con cháu chăm lo bú mớm chạy tới đây quậy phá cái gì a? Nếu mỏi xương vậy để chúng ta tẩm quất hộ vậy.

Nói xong vung tay quát lớn:


- Anh em! Tẩn cho đám già lão này một trận. Cứ hai người một tên, phân bố cho đều. Kẻo bọn họ nói chúng ta đãi khách không tử tế.

Nghe vậy hai lão già biến sắc:

- Vô sỉ? Đám oa nhi các ngươi tính lấy thịt đè người sao?

Vân Trọng hùng hổ nhảy ra một phủ khổng lồ đập tới:
nguồn
- Vô sỉ cái con mẹ ngươi! Vừa nãy đứa nào lấy tính đông bắt nạt mình lão đại ta. Ăn của lão tử một phủ trước đã!

Hai lão già một ột thấp nghe Vân Trọng chửi tục thì giận sôi máu, lão già gầy ngom cao lêu khêu trợn trừng mắt lên mắng:

- Nhóc con! Ngươi gọi ai là “đứa”? Lão phu bằng vai phải lứa với các ngươi chắc? Hôm nay lão phu cắt lưỡi rút gân ngươi xem còn mạnh miệng nữa không?

Nói xong lão già cao gầy thân mình chớp nhoáng đã biến mất.

“Choang”

Một tiếng kim loại thanh thuý vang lên, tiếp đó hai bóng người bật ra giữa không trung. Lão già mặt mày trắng nhợt nhìn tên thanh niên mặc trang phục màu trắng, eo thắt đai thêu rồng trước mặt. Thủ hộ giả khua khua thanh thần kiếm hờ hững nói:

- Đối thủ của lão già ngươi là ta!

Lão già vung tay bắt thanh phi kiếm vừa âm thầm tập kích Vân Trọng không thành. Nhìn vết nứt trên thanh phi kiếm lão già cao gầy không khỏi kinh hãi. Cấp chín tu luyện giả chính là tu chân giả vượt qua độ kiếp tiến vào đại thừa. Phi kiếm dùng các tài liệu trân quý để tôi luyện xưa nay đánh đông dẹp bắc không chút hư hao. Không nghĩ tới vừa va chạm với vỏ kiếm của đối phương đã bị nứt một đường. Nhìn vết nứt lão già cũng không khỏi lạnh sống lưng.

Lực lượng kết thành quang mang đại phủ khổng lồ của Vân Trọng chém hụt liền bay vụt về phía sau tập kích lên đoàn người áo đen. Bất quá lão già thấp béo còn lại cũng không đứng chơi, cánh tay vung lên một sợi xích dài quấn quanh quang mang đại phủ. Tay lão già giật giật mạnh, sợi xích quấn quanh đại phủ liền siết vào hoàn toàn đánh tan luồng lực lượng cấp bảy đỉnh phong của Vân Trọng.

- Ngươi quá yếu!

Lão già nhìn Vân Trọng hùng hổ lao tới khinh bỉ một câu. Bất quá rất nhanh khuôn mặt hắn biến sắc, sợi xích vù vù xoay quanh người tạo thành cuồng phong đánh bay một đám mây đen đang hòng bao phủ. Đám mây đen tan ra, khuôn mặt lão già ngưng trọng nhìn một tên ôm thanh kiếm đứng lơ lửng trước mặt.

- Hắn yếu! Vậy ta chắc là đủ tư cách đấu chứ?

Nói đoạn phất tay về phía trước quát:

- Lên…