Hồn Thuật

Chương 227: Sư Cụ





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 227: Sư Cụ

Nguồn: Tàng Thư Viện


Cha Văn Lục đi được nửa đường liền tỉnh rượu, nghĩ tới việc mình nhỡ miệng tiết lộ “thiên cơ” thì vội vã quay lại… uống tiếp. Lúc này Văn Lục còn choáng váng hơn, quay nhìn cả đám mắt to nhìn mắt nhỏ ở phía sau mà buồn cười.

Thường thường khi hắn ở nhà, mẹ hắn sẽ nhất nhất bắt hắn cùng em gái hắn đi chùa cúng lễ dịp đầu năm. Hôm nay hắn cũng không còn việc gì quan trọng để làm nghe mẹ nói vậy Văn Lục cũng đồng ý đi. Lại lôi thêm hơn hai chục người đang say mèm đi cho vui. Đám tinh anh nghe thấy được đi chơi thì kể cả hơn ba chục tuổi cũng hưng phấn như con nít. Từ nhỏ tới lớn bọn họ chỉ cắm đầu tu luyện nào có được những kinh nghiệm phong phú như mấy hôm nay? Cho nên khi Văn Lục đề nghị thì tất cả đều vận công xua tan rượu, chỉnh chu quần áo, ai nấy anh khí mười phần.

Đám người hâm mộ thủ hộ giả thì còn lẽo đẽo theo Thủ Hộ Giả Lê đi đấu rượu lung tung cả xóm. Văn Lục nghe nói đám người này thua liểng xiểng liền nhịn không được mà phì cười. Không ngờ tinh anh xuống “phàm trần” cũng “bi đát” như ai. Đáng mừng là đám người của Thủ Hộ Giả Lê này đều có tính kiên trì, làm việc đều nhằm thẳng phía trước mà lao tới. Bởi vậy cả đám thua thì đều không phục thay nhau đấu tới tối tăm mặt mũi vẫn nhất quyết không chịu lùi.

Bên này dưới mưa phùn đầu xuân, Văn Lục kéo theo hơn hai chục người “hâm mộ” của hắn theo mẹ hắn đi chùa. Kết quả là chú tiểu đứng đầu cổng chùa đón khách nhìn thấy hơn hai mươi kẻ đao gươm gắt lưng, toàn thân đen kịt đi tới thì hết hồn. Những người mặc đồ màu khác lại đi sau cùng, thành thử chú tiểu thấp bé kinh hãi nhảy dựng. Còn chưa đợi đám người Văn Lục đi tới, chú tiểu đã luống cuống ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Khổ nỗi cửa nhà chùa cái nào cũng có cái thanh ngang xây cao bằng gỗ chắn ngang khiến chú tiểu ngã bầm dập cả mặt mũi.

Văn Lục ngày trước còn nhỏ mỗi lần “leo” qua cái ngưỡng cửa này thì đều kêu ca um sùm. Mẹ hắn lần nào cũng phải giải thích rằng nhà chùa xây ngưỡng cửa cao như vậy là để “chắn tà”, xua đuổi ma quỷ. Văn Lục nghe tại nọ sọ tai kia cũng chỉ biết vậy, lần này vừa tới cổng chùa liền “long hành hổ bộ” dẫn đầu đi vào.

Sâu trong gian chùa trong cùng, chú tiểu hấp ta hấp tấp, mồ hôi nhễ nhại ùa vào khiến sư cụ ngồi trong gõ mõ cau mày:

- Tu phật thì tâm phải tĩnh như mặt nước hồ, dù trời có sập thì phật giả tâm vẫn không chút nào lay động. Ta đã nói với con điều này bao nhiêu lần rồi?


Chú tiểu toát mồ hôi nói:

- Không nhớ rõ đâu, nhưng … nhưng mà lần này không xong rồi cụ.

- Xong cũng là không, không xong cũng là không. Mọi thứ trên đời có đáng để phật giả bận tâm sao. Ai da, tốc độ tu luyện tâm tình của con làm ta thất vọng quá.
Chú tiểu nghe vậy có chút lấy lại bình tĩnh cúi người nói:

- Là con học vấn nông cạn…

- Ừm! Nói xem có chuyện gì?

Chú tiểu bình tĩnh chắp tay nói:

- Dạ! Ở ngoài cổng chùa có hơn hai mươi tên “xã hội đen” hùng hùng hổ hổ đi về phía này. Con nghĩ chuyến này chúng tới phá chùa rồi.

“Rắc…”

Chú tiểu giật mình nhìn lại đã thấy cái mõ vỡ làm đôi, chỉ thấy sự cụ mặt mày xanh mét tức giận nói:

- Tức chết ta. Sao ngươi không nói sớm. Mau… mau theo lối cửa sau, không nhanh chân chuyến này thầy trò ta xong đời. Ai da, tháng trước nợ mấy triệu tiền đánh đề, đã bảo sang năm có “tiền hoa quả” rồi trả lại. Xong rồi, bọn chết tiệt này lại tới dịp tết lúc này. Mau chạy a.

Chú tiểu vừa lấy lại bình tĩnh giờ nghe vậy thì mặt cắt không còn giọt máu. Hóa ra những điều sư cụ nói nãy giờ đều là đọc vẹt. Cái gì mà “trời có sập thì tâm vẫn không động chứ”, toàn là nói láo hết. Đợi hắn hoàn hồn, nào còn thấy bóng sư cụ trong phòng. Chú tiểu cuống quá chạy ra lại vấp té lần nữa.
Hức hức bò dậy, chú tiểu ấm ức phủi quần áo nhìn về phía bờ tường gần nhất nói vọng:

- Hu hu… Cổng sau phía kia a thưa sư cụ.

Sư cụ đang cheo leo trên bờ tường tính nhảy thì nghe tiếng gọi phía sau mém chút lộn cổ xuống đất, miệng tức giận hầm hừ:

- Oắt con… ngươi hét toáng vậy khác gì “lạy ông tôi ở bụi này”. Thời gian nào rồi còn cổng sau với chẳng cổng trước.

Nói đoạn quay lại thì thầm:

- Nếu bọn chúng có hỏi thì bảo thầy vào làng cúng lễ rồi nha.

Sư cụ nói xong vọt thẳng, chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Bên ngoài, Văn Lục cau mày nhìn về phía cổng sau ngôi chùa. Tốc độ “vượt rào” của sư cụ không thua gì vận động viên điền kinh chuyên nghiệp khiến hắn ngớ người, tặc lưỡi:

- Các ngươi xem, ngay cả người trần mắt thịt mà vẫn hăng hái tập thể thao. Giờ gần trưa rồi mà vẫn tập nhảy vượt bờ tường.

Đám người còn lại tỏa ra linh thức đều gật gù:

- Phải a! Đúng là phong cách “thiếu lâm tự”.


- Thật là chăm chỉ luyện công.

….
Bước qua một chiếc sân rộng lát gạch đất nung phủ đầy rêu phong cổ kính, Văn Lục nhìn gian điện trước mắt có chút sững người. Từ nhỏ tới khi trở thành sinh viên, tết nào hắn cũng theo mẹ tới đây cúng lễ. Hắn thực ra ngoài thờ cúng tổ tiên thì cũng không có tin thần thánh cho lắm, đi theo mẹ chẳng qua đây là một tập tục cổ truyền ý nghĩa mang hương vị tết. Ít nhất sau này trưởng thành hắn cũng nhận ra, thời gian con người ta đứng trước sân chùa chính là thời gian tâm linh được gột rửa cũng như con chiên đứng trong điện thờ chúa vậy. Một cảm giác an lành khiến hắn thích thú mà theo mẹ bao cho tới khi bước chân lên con đường của những tu luyện giả.

Bất quá lần này trở lại, ngôi điện trước mắt lại khiến cho hắn có cảm giác khác. Dường như có một kết giới vô hình bao phủ, nhất là lực lượng bao phủ này cực kỳ lạ lẫm, khác xa so với lực lượng ngũ hành cùng các lực lượng hắc ám, phong, lôi gì gì đó. Cau mày, một lát, Văn Lục mới chợt nhớ ra, khẽ truyền linh thức về phía thanh đao phía sau.

- Bạch Y Công Chúa! Nàng coi thử xem.

Từ trong thanh đại đao đeo sau lưng, vang lên tiếng ngạc nhiên của Bạch Y Công Chúa.
- Ý! Ở đây tín ngưỡng lực nồng đậm vậy kìa. Đáng tiếc ta không sử dụng được, nếu không nhất định ta có thể tăng lên cấp mười một. Thật là nồng đậm a.
Văn Lục gật đầu hỏi:

- Vậy ra Phật Giả tu luyện bằng việc hấp thu tín ngưỡng lực hả? Ta vào đó nàng không có vấn đề gì đó chứ?

- Không sao, bổn công chúa ở trong đại đao, hơn nữa tín ngưỡng lực ở đây chỉ dọa được mấy con ma hay linh thể tu vi thấp chứ đối với bổn công chúa vẫn chưa thấm vào đâu.

- Lợi hại ghê ta.

Bạch Y Công Chúa đắc ý:

- Chứ còn sao nữa…

- Nếu tới mấy ngôi chùa lớn như chùa Bãi Đính ở Hoa Lư thì thế nào?

- Ách! Ta đi ngủ đây… không chơi với ngươi nữa.

Văn Lục phì cười, Bạch Y Công Chúa này quả thực đáng yêu a. Đang tính bước vào, trước mặt mọi người chợt xuất hiện một bóng thấp lùn cầm cây chổi giơ giơ ngăn cản. Văn Lục ngạc nhiên nói:

- Hử! Mới đi mấy năm, mọc đâu ra chú tiểu nhỏ nhắn vậy nhỉ?

Từ phía sau, mẹ Văn Lục vội đi lên mỉm cười nói:

- Diệu Nhân, là ta đây. Hôm nay con không theo hầu sư cụ sao?

Chú tiểu liền chạy tới kéo tay mẹ Văn Lục đứng sang một bên rồi mới nhủ nhỉ:

- Sao cô lại đi với đám “xã hội đen” này. Như vậy nguy hiểm lắm. Sư thầy nói “ta không đánh lại nó thì ta phải tránh nó ra”. Lần sau cô phải cẩn thận hơn mới được.

Nói xong không đợi mẹ của Văn Lục mở miệng, chú tiểu mặc dù hai chân hai tay run run sợ hãi vẫn vung chổi quật cường xua xua nói:

- Nhà chùa không tiếp cái gì xã hội đen, cái gì chùm khủng bố nha. Mời về cho sớm.

Đám người Văn Lục nghe xong há hốc mồm, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Thực ra ban đầu mọi người định thay đổi trang phục hiện đại để mặc. Nhưng mà Văn Lục nghĩ rằng thời gian eo hẹp thì tiện thể rèn luyện mọi người lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Hơn nữa sau này, với trình độ của hắn hay những người linh hồn mạnh mẽ trong đội ngũ tinh anh thì xóa bỏ những ký ức “dị dạng” trong đầu mọi người dân thường thì thật dễ như trở bàn tay. Cho nên hắn cũng chẳng thèm bảo đồng đội thay trang phục. Chỉ là Văn Lục không nghĩ tới lại xảy ra tình huống khóc dở cười dở này.


- Này! Bọn ta không phải cái gì gì đen như chú nói đâu.

Chú tiểu ngún nguẩy:

- Ta còn chưa già đến nỗi phải gọi bằng chú. Nếu không phải xã hội đen thì là người đòi nợ hả? Trước lúc leo tường, sư thầy nói nhỏ với ta là bảo “sư thầy đi ra ngoài rồi”. Ngươi tìm cũng không thấy đâu.

- Hả?

Thấy Văn Lục tròn mắt, mẹ hắn mỉm cười nói:

- Con nhầm rồi! Đây không phải chú tiểu, mà là ni cô, một ni cô nhỏ nhắn.

Hơn hai mươi cặp mắt kể cả của Văn Lục đều đổ dồn lên người “ni cô nhỏ nhắn”. Ni cô này chừng năm sáu tuổi, cái đầu trọc lốc, lại mặc áo chùa khiến hắn có ánh mắt lanh lợi trong việc đánh giá địch nhân thì lại “thất thủ” trên người cô bé. Đánh giá một hồi, nhìn đôi má ửng hồng trong thời tiến giá rét đầu xuân, Văn Lục nhịn không được giơ hai tay nựng đôi má cô bé rồi nói:

- Ui nha! Ni cô thật dễ thương. Sao tuổi nhỏ thế này đã xuất gia làm gì? Hoàn tục đi theo đại ca đi thôi.

Ni cô nhỏ nhắn vừa thấy bóng người nhoáng lên đã thấy hai má mình bị nựng nựng. Đang muốn tức giận, nghe Văn Lục “dụ dỗ” vậy, ni cô nhỏ nhắn vội nói:

- Theo ngươi có kẹo ăn không?

Văn Lục cười cười:

- Đương nhiên là có.

- Vậy có đậu phộng, bim bim, ngô nổ hông?

- Ni cô muốn gì ta cũng mua cho ni cô. Gì chứ tiền thì ta có nhiều.

- Vậy ngươi mua tới đây, đợi ta ăn xong rồi… tính tiếp.

- Ách!

Văn Lục nghe xong há hốc mồm, ni cô nhỏ tuổi vậy mà cũng lợi hại ghê. Cả đám thấy chiêu dụ dỗ tiểu “liu ly” của Văn Lục không thành thì ôm bụng cười nghiêng ngả. Mẹ hắn cũng cầm cái chổi quất cho hắn mấy quất.

- Cái gì không học, lại đi học dụ dỗ con gái nhà lành.