Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 229: Diễn Luyện Đại Trận
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giao tiếp hồi lâu với Diệu Thiện, Văn Lục cũng biết thêm nhiều về Phật Pháp. Mặc dù công pháp tu luyện của bọn họ không chắc có thể vượt qua được tu thuật của Đại Việt nhưng về rèn luyện tâm cảnh thì quả là có chỗ đáng để học hỏi. Nhất là từ trước tới giờ Văn Lục chưa lúc nào để “mũi trên trán”, đối với hắn, bất cứ sự vật sự việc nào đều có thể mang lại cho con người ta những bài học quý báu. Do vậy Văn Lục cũng không ngại cúi mình học hỏi những điều hay từ Diệu Thiện.
Duy chỉ có một điều làm Văn Lục không cho là đúng, theo cách nhìn của hắn thì con người ta sinh ra nếu ngay cả thất tình lục dục mà cũng ngăn cấm hủy bỏ thì lúc đó con người… ra cái gì? Sống như vậy còn có thú vui sao? Cho nên theo Văn Lục thì sống sao cho lương tâm mình không “cắn rứt”, sống đúng với bản tâm là được.
Bất quá cách sống là do suy nghĩ của mỗi người, Văn Lục cũng không coi mình là thánh nhân hiểu rõ nhân quả, duyên phận của người khác. Cho nên suy nghĩ này hắn cũng chỉ để trong lòng, thời gian sẽ là câu trả lời đúng nhất, suy nghĩ nhiều chỉ tổ mệt óc.
Hẹn ngày tái hội, từ biệt Diệu Thiện, Văn Lục cũng không quên tặng cho ni cô nho nhỏ một túi kẹo làm hưng phấn đỏ bừng đôi má. Văn Lục nhìn vậy lại muốn giơ tay nựng nựng một hồi, thật là một tiểu cô nương khả ái, không biết cha mẹ nào nỡ bỏ tiểu cô nương xinh đẹp lại ở cổng chùa a.
Về tới nhà, đám người Văn Lục bị tình huống trước mắt làm cho cả đám há hốc mồm. Chỉ thấy trong nhà ngoài vườn qua lại toàn là những tà áo trắng thướt tha duyên dáng đi lại. Nam đệ tử tinh anh thì vận bộ đồ áo the truyền thống, eo thắt đai rồng anh khí mười phần. Đương nhiên không áo the của nam đệ tử không chỉ có màu xanh, cùng màu xám truyền thống mà còn nhiều màu sắc đỏ, trắng tùm lum. Mặc dù nhiều màu như vậy bất quá hoa văn trang trí bên trên cũng không khiến người ta “chói mắt” mà càng nhìn càng thấy nổi trội, tôn vinh khí chất của các nam đệ tử.
Văn Lục chỉ biết ngẩn người nhìn thủ hộ giả và Trần Tiêu đứng trước mắt nói:
- Các ngươi chơi trò gì đây? Muốn tập kịch à?
Thủ Hộ Giả Lê thở dài ngao ngán:
- Ai nha! Đúng là mất mặt quá.
Sau một hồi vòng vo tam quốc, đám người Văn Lục mới biết được nguyên nhân. Ra là Thủ Hộ Giả Lê cùng Trần Tiêu và đám đệ tử tinh anh hâm mộ hắn bị cách thanh niên trong làng thách đấu rượu. Kết quả là ra quân mười trận thì thua liểng xiểng đến chín trận.
Mà món đồ cá cược chính là đám người Thủ Hộ Giả Lê phải bỏ đi các bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ loạn xì ngầu mỗi người một kiêu kia. Thay vào đó là nam phải mặc áo the truyền thống, nữ phải mặc bộ đồ áo dài dân tộc. Theo như đám thanh niên làng nói rằng:
“ Mang thân là người Đại Việt, đừng có nhìn người nước ngoài rồi quay lại than thở rằng nước ta không có “bản sắc” như của bọn nó! Cho nên để tỏ lòng yêu nước thì việc xoen xoét nói miệng vẫn không đủ mà phải thể hiện bằng hành động của mình. Bởi vậy từ giờ phút này chúng mày phải mặc áo truyền thống trong mỗi dịp lễ… Nếu không chấp nhận được thì lượn đi cho nước nó trong, đừng có đâu với cách anh là không xong đâu.”
Nghe xong những lời “chân đất” của đám thanh niên choai choai, cả đám tinh anh hận không có cái lỗ to nào mà đồng loạt chui xuống, đầu óc choáng váng ong ong một hồi. Sau cùng ngay cả Thủ Hộ Giả Lê mặt mày cũng đỏ như gấc chín hăng hái thi đấu. Không thể không phục, không ngờ đám thanh niên làng đang “biêng biêng” này lại nói ra lời “kinh điển” như vậy. Ít ra trong đầu bọn họ vẫn đơn thuần là tôn sùng tổ tiên, yêu đồng bào yêu tổ quốc của mình. Họ ít tiếp xúc với văn hóa nước ngoài thì kiến thức họ cũng ít đi, nhưng ngược lại họ được vun đắp một hình tượng đất nước quật cường, đoàn kết từ miệng ông bà cha mẹ để lại.
Thủ Hộ Giả Lê máu nóng tràn lên đầu, đụng chạm tới vấn đề gì còn được chứ nói hắn không yêu tổ quốc thì khiến hắn đứng ngồi không yên. Ngay cả điều kiện nếu đám thanh niên thua cũng không thèm hỏi, lập tức lao vào thi đấu. Đương nhiên những tinh anh phía sau ai cũng đều là thiên tài trong ngàn vạn đệ tử chọn tra đều mang ngạo khí trên mình. Không có ai là gian lận trong thi đấu, do vậy khi đấu rượu cũng không thèm dùng lực lượng làm tan rượu. Nhất là nghe nói mấy can rượu to lớn này đều mang từ Kim Sơn, Ninh Bình đều là những loại rượu mạnh. Kết quả khỏi cần nói, đám tinh anh mặc dù có thân thể cường tráng nhưng ít người thưởng thức qua những loại rượu mạnh như vậy. Đối thủ của bọn họ lại là những thanh niên từ nhỏ đã tiếp xúc qua thì thua là cái chắc chắn.
Nghe xong cuộc đấu không thua kém gì trận trung kết hạng mục võ thuật của Việt Thuật Đại Hội, Văn Lục cũng phải phì cười. Nhìn qua một lượt Văn Lục thấy, đối với những nữ đệ tử ai nấy đều hưng phấn với bộ áo dài dân tộc màu trắng tinh khiết, hiển nhiên tất cả đều hài lòng với trang phục hiện giờ, vừa có thể tôn vinh vẻ đẹp người phụ nữ lại vừa mang hình ảnh dân tộc khiến đám nam đệ tử chốc chốc lại phải liếc nhìn về phía nữ đệ tử đang đứng. Bất quá đối với nam đệ tử xanh xanh trắng trắng loạn xì ngầu Văn Lục nói:
- Các ngươi mặc không đúng rồi, theo ta được biết thì áo the của nam giới Đại Việt nó không như vậy a. Cái đai lưng này các ngươi thêm thắt vào hử?
Thủ Hộ Giả Lê tặc lưỡi nói:
- Thực ra ta thấy mặc áo the rất thoải mái, đối với ta mà nói lúc trước mặc áo choàng trắng, giờ đổi lại áo the màu trắng cũng chẳng sao. Chỉ mỗi tội tà áo cứ bay loạn làm ta bực mình, thêm cái “long đai” này cho nó gọn.
Thủ Hộ Giả Lê xoay một vòng hưng phấn nói:
- Thế nào? Ha ha… quả là anh tuấn tiêu sái phải không? Ừm… vốn người đẹp thì mặc gì cũng đẹp mà.
Đám nữ đệ tử tinh anh đứng phía sau bật cười bĩu môi nói:
- Xí! Mèo khen mèo dài đuôi. Mặt Thủ Hộ Giả Lê đúng là dày hơn tường thành Cổ Loa… hi hi…
Thủ Hộ Giả Lê nghe vậy mặt tiu nghỉu quay đi về dinh trận bỏ lại một câu làm đám nam đệ tử choáng váng:
“Chuẩn bị đi, mai đi đấu rượu tiếp. Còn nữa, mai tất cả nam đệ tử phải mặc đồ trắng cho… nhất quán.”
Rút cuộc, những ngày vui tết cũng dần qua mau, ngày thanh minh, tiết trời trong lành, hôm nay đám tinh anh tu thuật giả Đại Việt bắt đầu phối hợp diễn luyện binh trận. Theo những lá cờ nhỏ bám trên vai các đệ tử, Hương dễ dàng điều khiển mọi người vào vị trí của trận pháp. Lần này sáu mươi người không phải kết trận ra đại bàng khổng lồ như hôm trước mà lần lượt diễn luyện qua các trận phòng ngự cùng tấn công một cách linh hoạt.
Phòng ngự, Hương sát thủ dùng hình tượng của linh thú hoàng kim quy. Bên trên không trung, một hư ảnh kim quy khổng lồ tới ba trăm mét, đầu kim quy có hai chiếc sừng như sừng hươu, toàn thân màu hoàng kim chói lòa. Những người mang hệ thổ, hệ kim được tận dụng triệt để lực lượng. Lại bao bên ngoài một tầng quang mang hai màu xanh đỏ chính là “thủy hỏa phong luân” vận chuyển không ngừng hòng ngăn lại công kích tầng ngoài.
Đừng nên coi thường sức phòng ngự của hệ thủy, tính co dãn đàn hồi của thủy lực lượng cực kỳ ưu việt sẽ làm giảm tối đa lực công kích. Nhất là nếu để hỏa tiếp xúc với tỉ lệ nhất định với thủy sẽ xảy ra tình huống bùng nổ làm phân tán lực công kích trên diện rộng.
Lúc đó lực công kích còn dư đâm xuyên vào trong thì cũng gặp sự cứng rắn của hai tầng kim thổ phối hợp. Sức phòng ngự này của sáu mươi tinh anh hoàn toàn có thể ngăn cản công kích của tu luyện giả cấp độ mười một, mười hai. Con số tính toán này của Hương khiến cho đám người Văn Lục nhảy dựng, phải biết rằng tu luyện giả cấp độ mười một mười hai như vậy hoàn toàn có thể sánh bằng cấp độ thần của thiên giáo hay tiên quân của tu chân. Những người này giơ tay nhấc chân đều có thể xé rách không gian của trái đất dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên đó là trong tình trạng trận pháp tối hoàn mỹ, như hiện tại mọi người phối hợp dù có những cây tiểu kỳ tuyệt luân của Hương sát thủ thì vẫn chưa thể làm mọi người kết hợp hoàn mỹ như tay chân được.
Mà trận binh công pháp Hương sát thủ lại lấy hình tượng một con vật uy vũ oai hùng khiến cả đám tinh anh lần đầu kết trận đều ngẩn người. Ngoại trừ đám người của tổ đội quái vật số mười hai thì tất cả những người còn lại lập tức há hốc mồm không tin tưởng vào đôi mắt. Một linh thú uy vũ hiên ngang đứng trước mặt. Linh thú có chiếc miệng lớn, mắt to, răng nanh nhọn hoắt. Đôi tai lớn và chiếc bờm chùm phủ lấy khoảng sau đầu cùng nhóm lông dựng chạy dọc theo sống lưng. Chiếc đuôi của con vật dài, lớn dựng cong phía sau. Tứ chi mạnh mẽ cuồn cuộn những cơ rắn chắc. Ở các đầu gối có lông soắn cong như những đốm lửa bập bùng ẩn chứa sức mạnh khủng bố. Toàn thân con vật toàn thân tỏa ra hồng quang chói lọi, cùng những đám mây lửa dập dờn quanh thân khiến cho người nhìn không tự chủ được run rẩy trong lòng. Ngay cả linh thú Kỳ Lân nếu có đứng cạnh cũng nhỏ bé không đáng kể chút nào trước hư ảnh linh thú khổng lồ trước mặt.
Không sai… đây chính là Hương sát thủ lấy hình tượng của linh thú Nghê, chính là thần thú viễn cổ, là linh vật được truyền tụng qua bao đời người dân Đại Việt. Nhìn hư ảnh oai hùng hơn ba trăm mét trước mắt, tất cả tinh anh trẻ tuổi tu thuật giả Đại Việt đều máu nóng sôi trào. Tin tưởng với lực lượng ngưng tụ này đủ để “quần thảo” Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả.