Hồn Thuật

Chương 268: Khu Rừng Quỷ Dị





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 268: Khu Rừng Quỷ Dị

Nguồn: tangthuvien

Như một khỏa lưu tinh, bốn người Văn Lục xé ngang bầu trời bay vút đi. Lúc trước không nghĩ tới phải bay một vòng lớn như vậy, cho nên Văn Lục chót hẹn mọi người ở hướng tây không được di chuyển về phía trung tâm mà vòng ra hướng nam rồi hắn sẽ đón ở đó. Bất quá chót lỡ bị truy sát và phản truy sát một vòng lớn như vậy cho nên Văn Lục đã bảo mọi người ở hướng tây không di chuyển về hướng nam nữa mà dừng lại ở một dãy núi phía tây nam. Đang chi chuyển, cây tiểu kỳ bên hông bỗng chốc rung lên, Văn Lục đưa một sợi tinh thần lực tới thì nghe thây tiếng cô nàng sát thủ vang lên.

- Lão đại! Phía bắc thủ hộ giả Lê đang kịch chiến. Đối phương là một kẻ lai lịch bất minh. Có cần sang đó trợ giúp hắn không?

Văn Lục nghe xong cười khổ:


- Với lực lượng của hắn cùng kiếm thần, nếu đốc toàn lực e rằng cấp mười hai tu luyện giả hắn cũng dám đánh một trận. Hơn nữa giờ có chạy qua cũng phải mất cả tháng hoặc hơn, lúc đó cuộc chiến chắc tàn canh lâu rồi. Kệ hắn đi, ta tin tưởng hắn…

Bên kia một trận ngập ngừng, một lát giọng Hương lại vọng tới:

- Nơi mọi người ở hướng tây tụ tập có điều cổ quái. Mặc dù phát hiện ra vị trí của bọn họ nhưng không cách gì liên lạc được.

- Thật vậy?

Văn Lục ngạc nhiên thử liên lạc với nhóm người phía tây. Hôm trước còn trao đổi thoải mái, nhưng giờ tín hiệu liên lạc như trâu đất xuống biển, không chút tăm hơi.

- Đúng là có điều cổ quái.

Nói xong đề thăng tốc độ, Văn Lục cảm giác nôn nóng bất an…

Cùng lúc này, trên một đỉnh núi cao, cả mấy người tu thuật giả Đại Việt lộ vẻ mệt mỏi. Một người thanh niên
anh tuấn hai tay liên tục kết ấn, miệng quát lớn.
- Hai người phối hợp với hỏa nhi tấn công đầu nó.

“Oanh…”

Nhìn thấy quái vật hình cây kia bị đốt thành một gỗ, Lung Quang thở phào một hơi, quay người lại hỏi:

- Đã liên lạc được với lão đại chưa?

Sáu người còn đang ngồi nhắm mắt điều tức đều mở mắt lắc đầu. Lung Quang nhìn lên bầu trời u ám nhiều đám mây màu xanh lè lượn lờ bên trên thở dài một hơi.

- Cái địa phương chết băm này là chỗ quái quỷ nào vậy?


Nói đoạn quay lại ôn tồn cổ vũ:

- Cố gắng hồi phục sức lực đi! Lão đại nhất định rất nhanh sẽ tới.

Nói xong cũng tự mình ngồi xuống tiến vào nhập định. Một đốm lửa đỏ vàng lượn lờ bay xung quanh mọi người, thỉnh thoảng lại có cành cây như chớp thò vào khu vực liền bị thiêu đốt ra tro, cảnh tượng thật quỷ dị…

Ở hướng tây, tu thuật giả Đại Việt có chín người truyền tống tới. Những người này thân mang tuyệt kỹ cho nên nhanh chóng tụ họp lại rồi cùng di chuyển, không như tên hỏa hệ Hồng Hà vừa chạy vừa nổ lôi kéo linh thú. Trong số chín người này có một người thuộc tổ đội quái vật số mười hai là Lung Quang.

Sau Việt Thuật Đại Hội, hắn không còn “âm trầm” như trước mà trở nên cởi mở, tâm tình được giải tỏa cho nên tu vi cũng có những bước tiến vượt trội. Hắn vừa vào Địa Cầu Đại Hội Giới đã lọt ngay vào một linh lung phúc địa, chiếm được một loại dị hỏa quý hiếm. Dị hỏa này là do ánh nắng mặt trời bị một trận pháp tự nhiên gom góm lại sau ngàn vạn năm mà sinh ra linh trí. Hắn lại là hành gia về sử dụng hỏa cho nên hắn đã nhanh chóng thu phục dị hỏa có thuộc tính cương cường mãnh liệt này. Tu vi của Lung Quang cũng nhảy liền hai cấp đạt đến cấp tám trung cấp, linh hỏa kia nghiễm nhiên trở thành đồng bạn của hắn giống. Như vậy cho tới hiện tại thì chỉ có Kiệt Hào và Vân Nhi là chưa có đồng bạn đi cùng.

Bất quá vận may của Lung Quang cùng mọi người cũng không kéo dài được bao lâu. Theo yêu cầu của Văn Lục thì cả chín người di chuyển từ từ sang hướng nam, Văn Lục sẽ đón ở đó. Không nghĩ tới vừa đi đến khu vực kỳ dị này liền bị giam hãm. Mới ban đầu nhìn qua chỉ là một khu rừng bình thường, nhưng vừa đi vào được hơn ba trăm mét mọi thứ liền thay đổi chóng mặt. Trên trời trở nên u ám, từng đám mây nhữ những cơn sóng biển chốc chốc lại rầm rầm chạy qua đỉnh đầu. Càng quỷ dị là sau mỗi đợt sóng này, đám cây cối xung quanh liền như biến thành những con quái vật khát máu “đội mồ sông dậy”.

Đủ các loại cây thiên hình bách quái bỗng nhiên lay động như quần ma loạn vũ. Chốc chốc giữa thân cây lại mở ra một cái miệng răng nhọn lởm chởm. Từ trong những cái miệng khủng bố này phóng ra đủ thứ kinh dị nào rắn rết, nào nọc độc… thậm chí còn có đệ tử tu thuật bị phóng trúng một trái cây tròn tròn. Kết quả là kẻ này còn chưa hiểu ra làm sao đã “bùm” một tiếng, nổ cụt một cánh tay…

Tình cảnh quỷ dị như vậy khiến cả đám choáng váng rất nhanh đưa ra quyết định là lùi lại. Dù đi đường vòng cũng nên tránh nơi quái đản này. Tuy nhiên sự thật lúc nào cũng tàn khốc, theo dự tính chỉ chạy ngược lại hơn ba trăm mét là thoát ra ngoài, nhưng chạy thẳng một mạch… cả ngày cũng vẫn thấy quanh quẩn trong khu rừng, trên u ám, dưới “ám u”. Bảy nam, hai nữ đệ tử tu thuật giả chỉ biết ngửa cổ lên than thở.

“Trên trời không lối, dưới đất không đường…”

“A! Dưới đất”

Cả đám vui mừng theo hai người tu luyện hệ thổ vòng vèo một hồi dưới lòng đất. Kết quả cả đám lăn ra thở hồng hộc. Đường ra đâu chưa thấy, chỉ thấy vô số rễ cây chằng chịt đan chéo, cái nào cái đấy đều vô cùng cứng rắn không thua kém gì thần binh lợi khí. Đoàn người đi tới đâu là vô tận công kích dồn tới bức cho cả đám phải chui lên mặt đất.

“Ào ào…”

Đang ngồi nhập định, Lung Quang mở mắt ra nhìn lên trên bầu trời liền thấy một cơn “sóng” mây màu xanh lè chạy qua thì biến sắc quát.


- Không xong! Mau kết trận!

Chín người đang ngồi, kể cả người bị thương cụt một cánh tay cũng bị tiếng quát của Lung Quang làm cho nhảy dựng. Nhưng dường như quen tay, cả đám nhanh chóng tổ chức kết trận. Hai người tu luyện hệ hỏa, một người hệ phong, hai người hệ thổ, hai người hệ kim bao thành một vòng bên ngoài, hai nữ đệ tử hệ thủy được bao lại ở giữa, hệ mộc chữa thương… không có người nào.

Hai nam đệ tử mặt ngăm đen tu luyện kim hệ lập tức ngưng tụ ra hai bốn lưỡi đao kim loại dài năm sáu mét. Lung Quang và một đệ tử hỏa hệ dồn hỏa lực lượng lên bốn lưỡi đao kim loại kia khiến cho cả bốn lưỡi đao bốc lửa hừng hực, sức nóng khủng khiếp đủ để thiêu đốt những đất đá xung quanh thành nước. Nam đệ tử tu luyện hệ phong trán lấm thấm mồ hôi, hai tay liên tục vũ động, bốn lưỡi đao kim loại bên ngoài liền quay tít như những cánh quạt gặp cuồng phong.
Một nữ đệ tử tu luyện thủy hệ bên trong vòng bảo hộ lẩm nhẩm tính toán một hồi rồi quát lớn:

- Hướng ba giờ tốc độ hai trăm linh năm “lý”

Tiếng quát vừa rứt, lập tức bốn lưỡi đao lớn mang theo chín người vù vù bay đi, tốc độ vừa đúng hai trăm linh năm lý. “Lý” là đơn vị đo độ dài thường dùng trên Văn Lang Thiên và giới tu thuật giả Đại Việt. Tu thuật giả thường phi hành với tốc độ cao, bởi vậy nếu dùng đơn vị đo lường thông thường ở trái đất thì con số thường thường là quá lớn. Giống như kiểu đo tốc độ tên lửa bằng mm vậy, nghe thôi cũng đủ giật mình. Ngoài lý ra thì Đại Việt cũng có những loại thước đo từ vô vùng nhỏ tới vô cùng lớn lần lượt là vi, hốt, ti, hào, ly, phân, tấc, thước(xích), ngũ, trượng, diệm, lý, viễn, tinh, khống….

Một lý ở đây tương tương với bốn vạn mét, mỗi một đơn vị đo dưới “thước” cách nhau mười đơn vị. Riêng “ngũ” là đơn vị đo độ dài khá đặc biệt nằm giữa trượng và thước, có số đo vào khoảng hai mét hiện đại. Đơn vị đo trên trượng thì mỗi loại cách nhau một trăm đơn vị. Nghĩa là một diệm thì bằng một trăm trượng, một lý bằng một vạn trượng…

Nhóm chín người thì tu vi Lung Quang vừa lên cấp tám là cao nhất, lại thêm tiểu Hỏa Tinh Lung Quang mới thu phục cho nên hắn nhiễm nhiên trở thành người lãnh đạo tạm thời của cả đội ngũ. Ban đầu chưa hiểu quy luận của khu rừng quỷ quái này, mọi người ăn không ít đau khổ, đan dược tiêu tốn cũng như “đốt tiền nấu trứng”. Bất quá hiện tại mọi người đều biết mình phải làm gì. Nếu cơn sóng màu xanh lè chạy ngang qua thì nhất thiết phải đi theo nó, bởi vì càng lùi về sau, những cái cây kia càng điên cuồng, dường như cơn sóng trên bầu trời là liều thuốc kích thích, thuốc chạy qua càng lâu thì càng “ngấm”. Hết một ngày… mọi thứ trở về bình thường. nguồn

Chín người Lung Quang theo vòng xoay tít của bốn lưỡi đao như tử thần lướt đi, gặp cây chém cây, gặp đá chém đá, tạo thành một con đường mòn trong khu rừng quỷ dị. Tuy nhiên những cái cây cổ quái kia cũng không kém phần yếu thế, những cành cây vươn ra chộp tới khiến vòng xoay ảnh hưởng, bốn lưỡi đao kim loại liên tiếp bị đập lõm bắt buộc hai đệ tử tu luyện kim hệ phải liên tục đổ kim lực lượng vào để tu bổ. Hỏa lực lượng thiêu đốt làm tăng công kích cũng thường thường bị vô số những đám dịch nhầy từ trong những cái miệng ở giữa thân cây phun ra liền yếu đi trông thấy. Đốm lửa có tên Hỏa Tinh to bằng em bé liên tục phù phù phun ra lửa cùng Lung Quang và một nam đệ tử nữa để thay thế những vòng lửa trên bốn lưỡi đao bị dập tắt.
Nói tới mệt nhất phải nói tới tên đệ tử tu luyện phong hệ kia, kẻ này mặt mày trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như mưa, hai tay liên tục kết ấn tới mỏi nhừ. Cũng may chín người đều ăn ý cho nên việc phối hợp để tạo thành vòng xoay tử thần này khá thuận lợi. Hai nữ đệ tử còn lại thì một người liên tục tính toán các tình huống và đưa ra hướng đi chạy theo con sóng xanh trên bầu trời một cách hợp lý nhất. Nữ đệ tử còn lại thì phải đưa lực lượng ôn hòa vào trong người nam đệ tử hệ phong để hắn tăng tốc vòng quay càng thêm thuật lợi. Nếu nàng mà tu luyện phong hệ thì quả là tốt, nhưng là không có thì vẫn phải tận dụng. Hai nữ đệ tử mặc chiếc áo dài truyền thống ban đầu bị vô số những cành cây cào cấu làm rách te tua thảm hại, lộ ra những đường cong mê người cùng làn da mịn màng hấp dẫn. Tuy nhiên nếu ở tình huống bình thường, bảy tên háo sắc còn lại đương nhiên nguyện ý cho con mắt mình “co căng”. Nhưng là hiện tại mỗi giây mỗi phút đều quý giá, làm gì còn tâm tư để thưởng thức… đúng là phí của trời.

Vừa chạy được bốn trăm lý, bỗng nhiên “vòng xoay tử thần” của nhóm người Lung Quang như va phải một ngọn núi kim loại, trong đám hoa lửa, cả nhóm bị phản lực “chấn” cho hộc máu đương trường. Lung Quang thường ngày hiền lành, giờ đang bị đẩy ngược lại, phun ra một ngụm máu cũng nhịn không được chửi đổng:

- Con bà nó! Cái quái quỷ này mọc đâu ra vậy. Chuyến này xong cả rồi…