Hồn Thuật

Chương 272: Vân Trọng Bị Thương





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 272: Vân Trọng Bị Thương

Nguồn: tangthuvien



Phía sau Văn Lục, cả đám đệ tử lẫn con linh thú họ nhà tinh tinh đều trố mắt nhìn. Lại nhìn cái vực khổng lồ trước mặt, cả đám thấy chân tay một trận lạnh lẽo. Cứ nghĩ cực hạn của lão đại đạt tới cấp tám viên mãn hoặc cùng lắm thì ngang với cấp chín sơ cấp tu luyện giả. Ai ngờ… một đao kia sức mạnh ít nhất cũng phải đạt mười hai cấp, có khi phải lên tới một không gian giả. Con số này cực kỳ dọa người, dù sao tất cả đều là người trẻ tuổi, nếu là mấy trưởng lão trong môn phái hoặc trên Văn Lang Thiên thì cũng không đáng ngạc nhiên như thế.


Tu chân giả có nói cái gì mà “lực lượng quá lớn, tinh thần không điều khiển nổi”. Đây đúng là câu nói cổ từ mấy ngàn năm trước rồi. Gần hai ngàn năm nay, tu thuật giả Đại Việt đã nghiên cứu ra cách cầm giữ lực lượng. Tu thuật giả Đại Việt không ngại nhiều lực lượng, chỉ ngại lúc chiến đấu không lấy đâu ra nhiều lực lượng để chiến đấu thôi. Nếu tính theo tu chân giả thì nếu lực lượng vượt quá hai ba cấp thì người điều khiển cũng có khả năng bị nổ tung thể xác mà chết, tinh thần phân liệt. Tuy nhiên đối với tu thuật giả thông thạo tinh thần lại khác. Việc này cũng giống như một bác nông dân cầm giữ một đàn ngựa vậy. Nếu ví sức mạnh như những con ngựa thì với sức một người, cùng lắp giữ được hai ba con ngựa khiến nó không thể phản kháng làm theo ý mình. Chỉ có người ngu xuẩn mới tìm cách làm ình có thể nắm giữ nhiều con ngựa hơn theo cách này. Ngươi có thể làm chuồng ngựa để giam giữ, nếu ngươi muốn dẫn chúng đi đâu cũng chỉ cần một con đầu đàn, hoặc làm một cái hành lang có hàng rào thì muốn điều khiển thế nào là tùy ngươi. Trong việc sử dụng lực lượng cũng có nhiều cách như vậy.

Cách tụ lực của Văn Lục có phần ngu ngốc nhưng quả thực hữu dụng. Hắn làm theo cách vòng ngũ hành vận chuyển để cho lực lượng tự động xoay tròn trước mũi đao. Mỗi một lần xoay tròn, lực lượng sẽ bị nén lại, hơn nữa vì thuận theo vòng xoay, cho nên lực lượng cũng không có khả năng phản lại hắn, mà hắn lại không cần phải tốn tinh thần để điều khiển chúng, để tự chúng vận động. Cứ như vậy lực lượng bị hút vào liền ra nhập vòng xoay trên mũi đao đó, bị xoay, bị áp súc cao độ để tạo thành sức mạnh kinh người.
Thực tế cũng có nhiều tu luyện giả sử dụng lực lượng “hỗn độn” để điều khiển việc tụ lực. Cái gọi là hỗn độn chính là lực lượng ban đầu của ngũ hành. Nó cũng được coi như “ngựa đầu đàn”, mọi loại lực lượng trong không gian ngũ hành đều e sợ và làm theo lệnh của nó. Tuy vậy, cũng như Đồ Án Công Pháp, cái này mặc dù lợi hại nhưng bất kể thế nào, từ cấp độ không gian giả trở lên, lúc chiến đấu mang tầm cỡ không gian thì nó trở nên yếu ớt vô cùng.

Văn Lục không để ý tới ánh mắt kinh sợ của mọi người, lẳng lặng ngồi xuống nhập định hồi phục. Linh khí xung quanh bị một đao của Văn Lục rút đi nên cực kỳ ít ỏi. Chẳng qua Văn Lục chỉ bị thoát lực, vòng ngũ hành tương sinh tự động vận chuyển, lực lượng không ngừng sinh sôi. Nửa ngày sau nhỏm người dậy, Văn Lục thấy cả đám người Lung Quang và Na Na đã tới đứng sau mình. Ngay cả con linh thú họ nhà tinh tinh cũng sợ hãi không dám bỏ chạy đi theo Lung Quang. Nó là linh thú vương đỉnh, chỉ cần một bước nữa là đạt tới linh thú hoàng. Lúc trước tên tu ma giả kia nhân dịp Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả tổ chức vì trốn cừu nhân liền lén lút ở lại Địa Cầu Đại Hội Giới. Không nghĩ đến vừa mới lọ mọ tới khu rừng này liền xâm phạm vào lãnh thổ của con linh thú. Không may cho lão già tu ma, dù giết người, cướp của, đạt được vô số bảo vật… phương pháp thoát thân cũng không ít nhưng sau cuộc chiến vẫn bị con linh thú này đánh tan nát thân thể. Lão già tu ma đành phải rũ bỏ thân thể hỏng đó, dùng một kiện pháp bảo thuần mộc hệ để tăng cường linh hồn, sống như một u linh. Lão lại bố trí khu rừng thành U Minh trận để công kích địch nhân xâm phạm, chờ ngày có nhân loại lọt vào thì đoạt xác sống lại. Nhưng mà việc này cũng đồng nghĩa với việc lão không cách gì có thể đi ra ngoài khu rừng, nếu không chỉ qua một thời gian ngắn, linh hồn lão sẽ bị tan biến. Dù sao trước đó lão vào đây tuy mang danh thiên tài của ma môn cũng chỉ có tu vi kim đan, chưa đạt tới Nguyên Anh chưa thể dùng Nguyên Anh chứa linh hồn mà tự do qua lại. Văn Lục thông qua những bông bồ công anh của Na Na biết được điều này cho nên mới chậm dãi thi triển một đao kia, nếu không vì trả thù cho đồng đội, có khi hắn đã xông vào trận rồi không chừng.

Lung Quang trước khi truyền tống ra liền bí mật dán lên lưng nó một tấm linh phù truyền tống. Ở phạm ngoài khu rừng, hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được tấm linh phù, chỉ cần linh hồn khẽ động, linh phù sẽ truyền tống con linh thú ra ngoài. Lúc trước mặt kệ là ân oán cá nhân giữa nó và lão quỷ, nó cũng đã cứu mọi người một mạng. Cho nên Lung Quang mới cứu nó ra ngoài.

Con linh thú này trí tuệ cũng không thấp, nó đương nhiên là hiểu rõ vấn đề, cho nên mới ngoan ngoãn ở yên đó mà không bạo động. Nếu không với tâm trạng của một kẻ bị giam mấy trăm năm, dù thế nào cũng không thoải mái trước nhân loại, kẻ đã ám hại nó.
Linh thức của Văn Lục lướt qua một lần, khẳng định lão già đã “phi hôi, tẫn diệt”, hắn mới yên lòng quay đầu lại. Nhìn ánh mắt đỏ hoe của mọi người, Văn Lục nhẹ giọng nói:

- Người chết thì cũng đã chết rồi, không nên quá đau buồn. Dưới nhân gian có một câu rất hay: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ”. Chúng ta đã xác định đi trên con đường của tu thuật giả thì dù sớm hay muộn cũng phải giác ngộ về cái chết.

Mọi người nghe vậy đều hít sâu vào một hơi, khuôn mặt trở nên kiên định. Văn Lục thấy vậy tiếp tục nói:

- Việc trước hết là phải tụ họp cùng với đồng đội. Cứ riêng lẻ thế này, người chịu thiệt nhất định là chúng ta.

Nói xong lại lấy từ trong Mầm Thế Giới ra mấy tấm linh phù truyền tống. Lúc trước cướp được không ít đồ vật này của Phi Thiên môn, không ngờ lại trở thành vật cực kỳ quan trọng. Nghĩ tới đây Văn Lục bất giác không tự chủ được muốn làm đạo tặc. Đồ của một môn phái trung bình đã tốt như vậy, đồ của mười thế lực đứng đầu nhất định còn đặc sắc hơn.

Văn Lục không biết rằng ngoại trừ mấy môn phái nhỏ yếu còn có linh phù truyền tống thì những thế lực lớn đều có cách truyền tống riêng của bọn họ, kẻ khác không cách gì bắt trước được. Chẳng hạn như thánh quang là dùng tín ngưỡng lực tụ lên cây thánh giá, phật môn lại dùng Bạch Liên Bảo mà chỉ có phật môn đệ tử mới khởi động được, Văn Lục có cướp cũng chẳng có tác dụng gì.

Lại quay sang phía con linh thú, Văn Lục quan sát một hồi, tiếp đó dùng tín hiệu tinh thần giao tiếp:

- Ngươi tu luyện là hỏa hệ đi!

Tiện tay quẳng cho con linh thú một viên hỏa thạch, lấy được trên người đệ tử phi thiên môn. Đồ vật này đối với con người ngoại trừ việc lấy hỏa lực lượng trong đó ra để luyện đan thì không còn cách dùng nào khác. Hỏa lực lượng bá đạo trong đó không phải thứ con người có thể hấp thu. Nhưng đối với linh thú hỏa hệ mà nói đây chẳng khác nào thuốc bổ siêu cấp. Con linh thú luống cuống bắt lấy, bộ mặt tỏ vẻ vui mừng kêu chi chi một hồi.

- Ngươi có thể rời đi hoặc đi theo làm đồng bọn với hắn.

Văn Lục chỉ Lung Quang nói. Con linh thú quay sang ngẩn người một hồi, hiển nhiên nó đang rằng co suy tính. Văn Lục không ngại thêm một “quả boom”.

- Đương nhiên đi theo hắn đồ tốt như vậy còn rất nhiều.

Con linh thú nhìn viên hỏa thạch nho nhỏ trong lòng bàn tay, lại nhìn Lung Quang một hồi. Tiếp đó từ trán nó bay ra một đoàn quang mang kỳ lạ. Lung Quang cũng không khách khí dùng tinh thần hút nó về phía não hải của mình. Linh thú rất trực tiếp, nó đã đồng ý ai thì không cần phài rằng co mặc cả. Từ trên trán hai bên hiện lên một đồ án phức tạp, rồi từ từ lặn vào trong… khế ước bình đẳng hình thành. Lúc trước Lung Quang thu phục được Hỏa Linh nhưng đó chưa phải là việc ký kết với linh thú nên hắn vẫn còn quyền lựa chọn. Hiện tại mới chính thức được coi là ký kết khế ước với một linh thú. Hỏa Linh thấy khế ước hình thành liền nhảy lên vai con linh thú họ nhà tinh tinh kia nhảy nhót vui sướng một hồi. Nhìn nó lại phun lửa phì phì làm tâm trạng mọi người tốt lên nhiều.
Quang mang trên đỉnh núi phía tây nam lóe lên, thân ảnh đám người Văn Lục biến mất.
Trong một “doanh trại” tạm thời của tu thuật giả, tiếng Lung Quang thảng thốt kêu lên:

- Sao vậy? Làm sao hắn ra nông nỗi này?

Tiếng của cô nàng sát thủ bất đắc dĩ vang lên:

- Hắn chạy tới đây đã có bộ dạng này. Ngay cả linh thú của hắn cũng trọng thương nằm mọp một chỗ.


Người nằm trên một tấm đệm không ai khác chính là tên to xác Vân Trọng. Mọi người nhìn kỹ phát hiện ra bộ quần áo thể thao của hắn cực kỳ tả tơi, đầu óc bù xù một trận, thảm như con mèo lội nước.

- Cũng may lúc hắn đến cũng vừa có một đệ tử tu luyện mộc hệ tới. Vết thương ngoài da đã lành nhưng tinh thần tổn hao không ít. Xem chừng trên đường hắn gặp phải thứ gì quá khủng bố. Mà cái tên cuồng chiến này lại chẳng ngán ngẩm ai bao giờ cho nên mới ra tình trạng này. Theo dự tính thì chắc cũng phải vài hôm nữa hắn mới tỉnh lại.

Văn Lục cười khổ, vỗ vỗ vai Vân Trọng rồi quay sang hỏi Hương:

- Hiện tại có bao nhiêu người tới rồi?

- Khoảng bốn mươi sáu. Còn lại mười hai người nữa ở phía bắc đang trợ giúp cho Thủ Hộ Giả Lê.

Nghĩ tới hai người tự bạo, tinh thần mọi người lại trùng xuống. Văn Lục cau mày một hồi, tiếp đó ngạc nhiên hỏi:

- Hắn vẫn còn đánh nhau à?

- Còn! Chẳng biết gặp thứ gì mà bị rượt chạy trốn mấy ngày nay, tốc độ di chuyển cực nhanh.

- Oh! Ta phải đi phía bắc một chuyến.