Hồn Thuật

Chương 373: Một Đường Bắc Tiến(8)





Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh

Chương 373: Một Đường Bắc Tiến(8)



“Ầm…”
Theo quán tính của tốc độ chạy nhanh, thân hình khổng lồ đổ sầm xuống mặt đất, kéo lê trên mặt đất tạo ra một đường cày dài. Chú voi con được chiếc vòi cuộn lấy cũng bị hất văng bay sang ngang, va đập vào loạn thạch, chốc lát máu đã nhuộm đỏ thân hình. Linh thú tượng mẹ mấy lần định đứng lên nhưng không thành công, ngã ngụy xuống thở dốc, ánh mắt bi ai nhìn về phía bên cạnh.
Phía cánh phải, chú voi con với thân hình be bét máu cũng loạng choạng đứng dậy. Bất quá nó dường như mới được sinh ra liền được mẹ cuốn đi, cho nên bốn chân yếu ớt như xòe ra, chưa được bước nào đã ngã chúi đầu xuống, đau đến kêu be be thảm thiết. Trong khi đó vạn con linh thú cũng đã đuổi tới không xa, chỉ vài nhịp hô hấp, lập tức “đội quân” khủng bố này sẽ tràn qua, mẹ con nhà linh thú tượng dù da thịt cứng rắn cỡ nào cũng vô pháp chống lại.
Trên không trung, giọng cô hướng dẫn viên tràn ngập thương cảm vang lên:
- Xưa kia, linh thú tượng được trời phú ột khả năng, một thần thông có thể nói là cực kỳ nghịch thiên. Chúng ta đều biết cặp ngà của linh thú tượng dùng để làm vũ khí tấn công, tuy nhiên đó chỉ là biểu hiện mặt ngoài của nó. Thần thông nghịch thiên chính là nằm bên trong cặp ngà này. Cặp ngà càng dài, tốc độ tu luyện của linh thú tượng càng thêm nhanh chóng. Thêm nữa khi bị thương, linh tủy bên trong cặp ngà sẽ phóng ra dưới dạng năng lượng điện quang, có khả năng chữa thương cho bản thân và cả đồng loại lẫn các linh thú khác.
Điều làm nhiều loại linh thú khác đố kỵ chính là linh tủy bên trong cặp ngà có thể so sánh với “nước sinh mệnh”. Cả hai đều có khả năng chữa thương cực kỳ lợi hại, cộng thêm khả năng khiến linh thú tiến hóa khiến cho tất cả những dòng linh thú khác đều điên cuồng thèm muốn.
Tuy nhiên thèm muốn chung quy thèm muốn, đám linh thú kia cũng không dám trêu chọc. Linh thú tượng mặc dù khả năng sinh nở rất kém, nhưng mỗi cá thể đều là những linh thú cường đại, oai chấn một phương, không linh thú nào dám giỡn mặt. Thêm nữa là dưới vùng đất này có một linh mạch khổng lồ. Linh mạch này như một dòng suối sinh mệnh, cung cấp vô số linh khí giúp cho linh thú tượng kết tinh ra linh tủy. Cho nên linh mạch ở vùng đất này còn được nhiều người gọi là Linh Mạch Tượng. Nhờ có linh mạch này ủng hộ, mỗi thành viên họ nhà linh thú tượng đều cực kỳ mạnh mẽ.
Họ nhà linh thú tượng cá thể nào cũng hiền hòa, sống an ổn một mình không chọc phá tới linh thú khác. Nếu không phải bị khiêu khích vượt quá giới hạn, linh thú tượng đều không dễ dàng ra tay. Nhưng mà xưa nay vốn “người hiền thì bị bắt nạt, thú hiền thì bị.. ăn thịt”, phía dưới, linh thú tượng mẹ vào đúng lúc sinh nở thì bị đám linh thú hợp lực vây sát. Cho nên mới có tình huống trước mắt. Linh thú tượng mẹ mặc dù cường đại nhưng mới sinh voi con, thực lực tổn hại nghiêm trọng, ngay cả sức lực để thi triển thần thông chữa thương cũng không có, bởi vậy tình huống mười phần không ổn…
Mấy cô nàng nghe xong cũng lã trã nước mắt, che mặt đi, không dám nhìn tình cảnh phía dưới. Các nàng mặc dù đối với địch nhân vô cùng mạnh bạo, tuy nhiên chứng kiến tình mẫu tử của mẹ con nhà linh thú tượng thì đều không cầm được lòng. Ba chàng trai cũng bất đắc dĩ nhìn nhau, giả sử tình huống có thể ra tay, bọn họ cũng không ngại xông pha giữa đàn linh thú để ứng cứu, tuy nhiên hiện tại chỉ được đứng nhìn, cả ba cũng bó tay không có biện pháp. Xem ra hình ảnh mô phỏng thực tế cũng không phải “dễ xem” như mọi người tưởng tượng. Nếu chỉ là sách vở ghi chép, đại khái chỉ là một câu: “Mẹ con nhà linh thú tượng bị truy sát, tình cảnh thật thảm thiết”. Tuy nhiên trực tiếp thẩm thấu tinh thần mà xem thì từng giọt máu chảy trên thân hình voi con cùng ánh mắt bất lực bi ai của voi mẹ đều khiến mọi người xúc động từ tim gan.
“Hống…”
Bất ngờ, lúc này một tiếng quát đột ngột vang lên:
- Súc sinh… cút ngay cho bổn tọa…
Người còn thấp thoáng phía xa, tiếng thét dài đầy uy áp không nghĩ tới lại dọa cho nhiều linh thú đang đỏ mắt lao băng băng phải giật mình giảm tốc độ. Một số linh thú có tốc độ cực nhanh phóng trước lại cứng đầu cứng cổ không thèm quan tâm tới tiếng quát vẫn ầm ầm phóng tới, hòng nghiền nát linh thú tượng mẹ, cướp đoạt lấy linh tủy, để có cơ hội tiến hóa.
“Chíu…”

Nhưng mà còn chưa đợi bọn chúng kịp chạy tới linh thú tượng mẹ đã thấy từ phía xa vang lên những tiếng vun vút xé dọc không gian mà bay tới:
“Bụp… bụp…”
Liên tiếp vang lên những âm thanh xác thịt bị xuyên thấu rồi nổ tung khiến người ta nổi da gà. Chỉ thấy từ phía xa, người vừa quát lớn giờ như một chiến thần hùng dũng, một chân đạp ngọn cổ thụ, một chân… để vào giữa thân một cây cung to lớn. Cây cung này khủng bố tới nỗi người thanh niên trai tráng này phải dùng hai tay mới kéo được. Điều làm nhóm người Văn Lục tấm tắc kỳ lạ là người thanh niên không cần dùng tới mũi tên nhưng mỗi lần buông dây, vô số mũi tên như những luồng sức mạnh vô hình được bắt ra dải đều ở phía đầu đàn linh thú chạy.
Uy lực của những “mũi tên vô hình” này cực kỳ khủng bố, không những xuyên qua rất nhiều linh thú mà cuối cùng còn phát nổ khiến đầu đàn linh thú đang như một mũi khoan khổng lồ hung hăng lao tới lập tức bị đập vỡ vụn, máu thịt văng tung tóe. Những con linh thú đang đỏ mắt phía sau quan sát tình cảnh phía trước cũng giật mình hoảng hốt phanh gấp lại, run rẩy quay đầu nhìn ra.
Quan sát kỹ về phía xa, người thanh niên cũng đã dừng bắn tên, nhẹ nhàng nhảy từ ngọn cây cao như tòa nhà mười tầng xuống đất nhẹ như một sợi lông ngỗng. Dặt cây cung ra phía sau lưng, người thanh niên “long hành hổ bộ” bước tới.
Do chỉ mặc một chiếc quần tựa như cái khố lớn, che nửa thân dưới cho nên mọi người đều nhận ra thân thể người thanh niên này cực kỳ hoàn mỹ, cơ bắp ẩn chứa những luồng sức mạnh khủng bố, một khi bạo phát ra nhất định sẽ làm mọi người run rẩy. Khiến nhóm người Văn Lục kỳ lạ là bọn họ dù vận dụng kỹ năng Khai Ảo cũng vô pháp xem rõ mặt người này, dường như có một tầng ảo giác bao phủ khiến cho bảy thành viên đều mơ hồ nhìn nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của mọi người, cô nàng hướng dẫn viên tên Thị nở nụ cười nói:
- Vị này là người con thứ hai mươi lăm của Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ, cũng là người đặt dấu mốc đầu tiên trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư về vùng đất này. Quyền hạn của các vị chỉ có thể quan sát ít ỏi như vậy. Còn nếu muốn nhìn rõ khuôn mặt thật của ngài cùng với lộ tuyến công pháp, danh tính… cũng như các đường tên lúc ngài bắn… vậy thì các vị phải có cấp bậc thông tin trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư cao hơn.
Đám người Văn Lục nhìn nhau nhún vai, vẻ mặt “thì ra là vậy” hiện rõ, trong lòng đều khinh bỉ:
“Không xem thì không xem, làm gì mà dụ dỗ mãi. Muốn cống hiến nhiều để có cấp bậc coi được những thứ như vậy đâu phải dễ dàng gì”.
Phía dưới, người con thứ hai mươi lăm của đã bước tới gần mẹ con nhà linh thú tượng, trừng ánh mắt nhìn quanh khiến cả vạn con linh thú run rẩy im thin thít, không dám phát ra tiếng động nào.
- Còn không mau cút?
Đám linh thú đa số đã có trí tuệ, lập tức như được đại xá cong mông chạy biến. Thoáng chốc cả vùng cao nguyên rộng lớn đã không còn một bóng động vật ngoại trừ hai mẹ con nhà linh thú tượng đang co quắp sợ hãi nhìn người thanh niên đứng trước mắt. Linh thú tượng đại đa số đều có linh tính mạnh hơn nhiều các dòng linh thú khác, cho nên linh thú tượng mẹ cũng lo lắng mẹ con hắn “rớt miệng lang lại rơi vào miệng hổ”.
Qua một hồi nhìn người thanh niên vẫn không có động tĩnh, quay lưng quan sát cảnh vật xa xa như thể ở đó còn có thứ hấp dẫn hơn cả linh tủy của linh thú tượng mẹ, thì chú voi con loạng choạng nhổm dậy từ trong lòng của mẹ mà ngơ ngác đi ra. Voi mẹ hốt hoảng muốn dùng vòi kéo lại nhưng sức cạn lực kiệt cũng vô pháp giơ vòi lên, nói gì tới việc níu giữ.

Chú voi con khập khiễng bước tới gần người thanh niên, rồi cùng cái đầu ủi ủi vào chân. Đợi người thanh niên quay lại nhìn, nó hồn nhiên vươn đầu hếch hếch về phía voi mẹ, rồi dùng vòi quấn lấy chân người thanh niên hòng kéo tới.
Đầu óc đơn thuần của nó nghĩ người ngày đã xua đuổi đám linh thú “tà ác” kia thì rất có khả năng giúp đỡ được mẹ nó. Đâu biết rằng kéo người thanh niên này tới có khi mẹ con nó còn… chết nhanh hơn.
Cũng may, người thanh niên này là người con thứ hai mươi lăm của Long Quân Thiên Đế, tấm lòng nhân từ, bao la quảng đại. Người vươn tay xoa xoa đầu voi con rồi như đang mỉm cười, giơ chân bước tới bên voi mẹ. Dưới ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng bi ai của voi mẹ, người thanh niên rút cái chiêng nhỏ đeo bên hông, vươn tay vỗ lên ba cái khiến cho cái chiêng phát ra quang mang, ánh sáng chiếu lên thân thể linh thú tượng.
Kỳ tích xảy ra, toàn bộ dáng vẻ mệt mỏi của voi mẹ dường như biến mất, các viết thương đánh trúng khi bị truy sát cũng từ từ khép miệng. Trong niềm vui mừng cuống quít hòa lẫn tiếng reo hò của chú voi con, voi mẹ đã tự mình đứng dậy được.
Hoàng hôn buông xuống… mặt trời đỏ rực phía tây, một bóng người kéo dài trên mặt đất, bờ vai như thêm rộng lớn, hùng vĩ. Phía sau hai linh thú tượng một to như quả núi, một như chú nghé, một trái một phải, đủng đỉnh cúi đầu bước theo sau…
Trên không trung, cô hướng dẫn viên xinh đẹp nhẹ nhàng vẫy tay, thời gian như thước phim tua nhanh, thương hải tang điền, núi lập rồi lại phá, cây mọc rồi lại tàn, trời mưa rồi lại hửng nắng… đêm về rồi bình minh sang… Cao nguyên trở thành một vùng đất linh thiêng của nhiều bộ lạc, vùng đất này xưa kia hoang vắng giờ cũng trở nên đông đúc nhộn nhịp, mặc dù không thể so với các thành phố như Phong Ma Đô trước kia nhưng cũng sầm uất không kém.
Người con thứ hai mươi lăm của Long Quân Thiên Đế quả là người hùng tài đại lược. Các bộ lạc Tây Nguyên dưới sự dẫn dắt của ngài thì ngày càng mạnh mẽ. Mà các đời hậu thế của linh thú tượng cũng quy phục người dân ở đây, và cồng chiêng, món pháp bảo của người con thứ hai mươi lăm cũng trở thành một vật linh thiêng của cả cao nguyên.
Bất quá thời thế có thịnh ắt có xuy, thời gian đang “tua” nhanh dưới cái phất tay của cô hướng dẫn viên, bỗng dừng lại. Đó là một ngày đẹp trời, ánh nắng chiếu qua những đám mây nhỏ lơ lửng như thất thải quang mang của cầu vồng. Đột nhiên từ bốn phương tám hướng, khói đen kéo về, ngày càng dày đặc.
Chưa đầy nửa ngày, toàn bộ cao nguyên trở nên tối mịt, một luồng quang mang màu đen đặc sệt bắt đầu chầm chậm hạ xuống. Linh khí phát ra từ nguồn suối sinh mệnh hay còn gọi là linh mạch tượng cũng bắt đầu bị ép phải co hẹp lại…
Trải qua một ngày, Linh Mạch Tượng hoàn toàn bị phong bế, bầu trời cũng trở lại như xưa, nhưng là linh khí trong trời đất đã hoàn toàn biến mất, những cây cổ thụ cao chọc trời rồi cũng bị phong hóa, chết đi, thay thế vào đó là những cây thấp và nhỏ bé. Những linh hoa thảo dược cũng không đủ linh khí cung cấp mà chết, linh thú cũng bị thời gian bào mòn, lần lượt ngã xuống. Chỉ còn một số dòng giống linh thú cường đại khi xưa là tồn tại được cho tới về sau, tuy nhiên bọn chúng cũng không còn gọi là linh thú mà là… dã thú.