Hồn Thuật

Chương 378: Một Đường Bắc Tiến(13)





Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh

Chương 378: Một Đường Bắc Tiến(13)


Nhóm người Văn Lục không mảy may biết được mình đang bị theo dõi, vẫn toàn lực ứng phó với đám “dị sinh vật”. Mặc dù biết khả năng tầng đất sẽ cản trở đám cô hồn dã quỷ là rất thấp, tuy nhiên cả đội vẫn lựa chọn chui xuống phía dưới. Theo Văn Lục tính toán thì ít nhất cũng giảm tối đa sự tấn công của đám “xác ướp linh thú” khô quắt đang điên cuồng cắn hút linh lực trên vòng bảo hộ của mọi người.
Trận pháp hình thành mũi khoan, đâm thẳng xuống phía dưới, thoáng chốc đã khoan ra một lỗ thủng vừa cho vòng bảo hộ của cả đội đem bảy thành viên nhanh chóng chui xuống dưới.
Quả nhiên, tầng đất cứng rắn phía dưới thành phố ngầm không cách gì ngăn cản được đám cô hồn dã quỷ nhưng đã thoát khỏi sự truy đuổi của đám xác ướp linh thú. Thân thể của đám sinh vật “nửa sống nửa chết” này đại đa số đều rất lớn. Con nhỏ nhất cho dù đã khô quắt chỉ còn da bọc xương cũng phải tương đương con mãnh hổ. Do vậy với lớp phòng ngự hình thành mũi khoan của cả đội, cái hố được tạo ra cũng không thể nào khiến cho đám xác ướp linh thú này có thể đột phá mà tấn công với số lượng lớn. Những con có thể nhanh chân chạy xuống hố dù thoát khỏi cảnh tự chém giết để điên cuồng lao tới thì cũng không làm ảnh hưởng gì nhiều tới tốc độ “độn thổ” của cả đội.

Chỉ có đám cô hồn dã quỷ dường như những đám không khí, không nề hà sức cản của mặt đất mà ùn ùn kéo xuống, tầng tầng lớp lớp vây kín lấy cả tổ đội số mười hai lần nữa. Lúc này ngay cả Văn Lục cũng phải đau đầu, bởi vì hiện tại thế vào chỗ trống mà đám xác ướp chiếm lĩnh lúc còn trên mặt đất lại là vô số linh hồn bạo loạn điên cuồng cắn hút lấy linh lực. Cho dù là lực lượng ngũ hành tương sinh của hắn kịch liệt thúc dục tham gia vào lớp phòng ngự của cả đội cũng không thể nào so với tốc độ tiêu hao khi đám cô hồn dã quỷ hấp thu.
Vừa lúc này người thanh niên diện trang phục của người dân tộc đang nhàn nhã nằm trên một căn nhà năm tầng hình cây nấm chợt nhảy dựng lên, thất thanh kinh hô:
- Không xong. Cứ để bọn nó khoan xuống không khéo lại kích hoạt cấm chế của tầng thứ hai. Lúc đó e rằng mấy lão bất tử kia lột da mình mất. Ây da… đúng là tuổi trẻ hiếu động…
Nói đoạn người thanh niên tung mình nhảy xuống mặt đất của thành phố ngầm, nhẹ nhàng như một sợi lông ngỗng. Tiếp đó biến thành từng lớp ảo ảnh biến mất tại vị trí cũ, thoáng chốc đã chạy tới vị trí nhóm người Văn Lục đang chiến đấu.
Linh thức của cả đội trong lúc chiến đấu không ngừng khuếch trương, bởi vậy người thanh niên vừa lọt vào trong tầm kiểm soát lập tức mọi người đều dùng linh thức nhanh chóng “khóa” lấy, đề phòng đối tượng tới với mục đích không hảo ý.
Làm cả đám người Văn Lục kinh ngạc há hốc mồm là người thanh niên bước tới đâu, đám cô hồn dã quỷ lẫn đám xác ướp linh thú đều như gặp vật gì cực kỳ khủng bố, quá mức sợ hãi dạt sang hai bên rồi hoảng hồn chạy biến.
Duy chỉ có những con đang vây kín lấy vòng phòng ngự của nhóm người Văn Lục mà cắn hút linh lực thì trong mắt vẫn còn tràn ngập hung quang, không hề phát hiện ra sự có mặt của người thanh niên nọ nên vẫn chưa phản ứng. Người thanh niên thấy vậy cũng không lấy làm phiền lòng, đủng đỉnh đi xuống theo vết khoan mà trận pháp của cả tổ đội số mười hai tạo ra. Xuống gần tới nơi, hít sâu vào một hơi, người thanh niên quát lớn:
- Cút….
Lập tức đám cô hồn dã quỷ hai mắt đang tràn ngập hung quang đột ngột thay đổi trở nên kinh hoảng, rít lên những tiếng chói tai như người ta cầm hai thanh thủy linh nhẵn bóng mà cọ vào nhau. Tiếp đó nháo nhao chen chúc lẫn nhau mà bỏ chạy trước sự ngơ ngác của đám người Văn Lục. Cả tổ đội không tin tưởng được vào mắt mình chằm chằm nhìn người thanh niên trước mắt. Đám cô hồn dã quỷ này bọn họ ăn phải quả đắng hiển nhiên là biết bọn chúng khó đối phó thế nào. Nếu không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, tình huống cả đội toàn diệt cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Trong khi đó người thanh niên nhẹ nhàng quát một câu, đám cô hồn dã quỷ một chút “ư hừ” cũng không có, lập tức nhốn nháo thoát đi, chỉ hận tốc độ không nhanh tới tận cùng để chạy trốn. xem tại
Nhìn sắc mặt của người thanh niên này áng chừng cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi. Tuy nhiên tu luyện giả thường không dễ dàng đoán ra tuổi tác, một vị tu luyện giả sống cả mấy ngàn năm có khi mang thân xác của một đứa trẻ em sáu tuổi cũng không phải là chuyện gì lạ cho nên cả đội cũng không chút nào dám khinh thường. Cả đội vẫn giữ thế phòng ngự mặc dù biết tầng phòng ngự này chưa chắc đã ngăn cản được người thanh niên trước mặt.
Văn Lục cung tay thi lễ:
- Đa tạ tiền bối tương trợ.
Người thanh niên vẫn không phản ứng với lời của Văn Lục mà đưa mắt nhìn quanh. Tiếp đó ánh mắt trở lại quan sát thật kỹ từng người một khiến bảy thành viên đểu có cảm giác khó chịu mới dừng lại. Chỉ thấy người nọ nhếch miệng nói:
- Hạn trong vòng ba nhịp thở lập tức cút lên trên cho ta…
Mọi người trong đội giật mình nhìn nhau. Với linh hồn mạnh mẽ của Văn Lục cộng với kỹ năng Khai Ảo liền miễn cưỡng nhận ra được người này tu luyện phong thuật. Có nghĩa là cũng thuộc một trong các thành viên tu thuật giả Đại Việt. Không giống như các tu thuật giả Đại Việt khác bên trên nếu biết nhóm người Văn Lục đang làm nhiệm vụ thì ít ra cũng được chút tán thưởng hoặc dù không hài lòng thì cũng nhận được ánh mắt cổ vũ. Dù sao nhiệm vụ Hồn Ngọc mà cả đội thực thi cũng liên quan tới quá nhiều nhân quả và nguy cơ sau này của Đại Việt. Chỉ là người này có vẻ ở trong thành phố ngầm này quá lâu cho nên nhìn nhóm người Văn Lục cũng không có thái độ gì đặc biệt coi trọng thậm chí còn có vẻ rất tức giận vì lầm tưởng nhóm người Văn Lục không dưng chạy xuống đây “quấy phá”.
- Một nhịp đã hết…
Người thanh niên lạnh lùng nói. Nếu không phải cảm giác bọn nhóc này tư chất không tệ, chắc là đệ tử bồi dưỡng của môn phái nào, hắn đã chẳng thèm nói nhiều, trực tiếp “vùi dập” cả đám một lượt đau khổ cho kinh tới già, tiếp đó sút ỗi đứa một đạp đá bay lên trên để cho bọn chúng biết cấm địa này không phải là nơi để chơi đùa.
Văn Lục nghe người thanh niên trước mắt nói thì lộ vẻ uể oải đang muốn nói thì lại lại bị cắt ngang:

- Hai nhịp đã hết…
Văn Lục tức muốn hộc máu, thầm nghĩ ít ra ngươi cũng phải cho ta giải thích chứ. Mặc dù là tiền bối cũng không thể o ép quá mức à nha. Nghĩ vậy tuy nhiên Văn Lục cũng kìm nén được. Chỉ là nhóm người phía sau đâu thể chịu nổi. Chỉ thấy Hàm Tiếu tiểu muội khua quan tài nhặng xị lên rồi quát:
- Tên mắc dịch. To tiếng cái gì chứ, hò hét nhiều bổn cô nương lại cho ngươi ăn một đập bây giờ. Cửa ngươi đóng rồi bảo sao đi lên?
Cả đội tròn mắt kinh dị nhìn nàng. Ngay cả người thanh niên cũng há hốc mồm không biết xử lý ra làm sao. Một hồi sau hắn bật phá lên cười:
- Hắc! Có cá tính. Không phải ngươi là hậu duệ của “bà tám” đó chứ?
Hàm Tiếu tiểu muội nghi hoặc:
- Ngươi biết bà cố tổ của ta?
Người thanh niên ôm bụng cười:
- Ha ha! Quả nhiên là cùng một dòng ra. Thảo nào ai nấy đều bá đạo… Khụ.. khụ… được rồi. Nể các ngươi làm cho tâm trạng ta vui vẻ, ta tha cho các ngươi một lần. Nói xem đám nhóc con các ngươi làm sao xuống đây. Tiền bối các ngươi không dặn các ngươi không dược chơi bời ở khu vực này sao?
Văn Lục nhìn qua một lượt các thành viên trong đội rồi nói:
- Dạ. Là chúng cháu đang thi thành nhiệm vụ. Ức Trai tiền bối có chỉ dẫn chúng cháu tới đây.
Vừa nghe thấy lời này, người thanh niên kinh dị ngẩn người ra. Tiếp đó co tay “bấm bấm” các đầu ngón tay một hồi, miệng lẩm bẩm:
“… Không phải đâu?… Làm sao nhanh vậy?… Đã tới rồi cơ à?”
Một lúc lâu sau, người thanh niên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn đám người Văn Lục một lượt, vừa tán thưởng lại vừa mang nét lo âu.
- Ừm! Ta sẽ đi với các ngươi một chuyến…
Kiệt Hào nhanh nhảu:
- Tiền bối…
- Được rồi! Ta tên là Y Bru. Các ngươi cứ tên ta mà gọi, không cần bối này bối nọ phức tạp ra.

- Dạ! Y Bru tiền bối…
Người thanh niên trừng mắt, Kiệt Hào ngượng ngùng gãi đầu:
- Như vậy gọi là chú Y Bru?
Thâm ý nhìn Kiệt Hào một lượt, người thanh niên tên Y Bru vừa xoay người bước lên trên vừa nói:
- Các ngươi tò mò về thành phố ngầm này?
Cũng không đợi nhóm người Văn Lục gật đầu xác nhận, Y Bru hờ hững nói:
- Thành phố ngầm gồm mười hai tầng, dùng để giam giữ những tội phạm của tu thuật giả và những kẻ làm làm ra những hành động có tính chất nguy hại tới Đại Việt.
Mọi người nghe vậy rùng mình, Vân Trọng hồn nhiên nói:
- Xem ra những người có ý đồ với Đại Việt ta không ít à nha.
- Đương nhiên! Nơi này vốn dĩ là một trong những hiểm địa nguy hiểm bậc nhất Đại Việt. Nó được tận dụng để xây dựng nên và được gọi là Hoang Đô.
- Như vậy những người như thế nào mới bị bắt vào đây? Theo cháu thấy trong giới tu luyện giả việc thiện ác khó phân, làm sao để xác định rõ ràng?
Y Bru đang dảo bước lên trên chợt thân thể khựng lại, khẽ quay đầu nhìn mọi người một lượt phía sau rồi điềm tĩnh nói:
- Thiện ác khó phân… lời này không giả? Chẳng qua Hoang Đô làm việc không dựa trên thiện ác mà là dựa trên mức độ nguy hại tới Đại Việt. Bất cứ kẻ nào có mưu đồ đối với đất nước và con người Đại Việt đều bị phán xét và đưa vào nơi này. Mà ta… chỉ là kẻ coi ngục tầng đầu tiên cũng là tầng có thực lực thấp nhất mà thôi…
Nói đoạn tiếp tục đi lên trên, trong khi nhóm người Văn Lục nhìn nhau cảm khái. Một đất nước tưởng chừng nhỏ bé vậy mà có quá nhiều bí mật còn chưa lộ ra ánh sáng.