Hồn Thuật

Chương 93: Thức tỉnh





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 93: Thức tỉnh
Nguồn: Tàng Thư Viện





Nghe tộc trưởng Nguyễn thuật nói vậy, Văn Lục cũng yên tâm. Nếu có tên nào cấp mười một mười hai muốn điều tra Văn Lục cũng không có biện pháp ngăn cản.

- Hai chúng cháu hôm nay tới đây là muốn thông báo cho tộc trưởng rằng quý tộc hiện rất có thể có ẩn chứa gián điệp. Thời gian này tu thuật đang lâm vào căng thẳng, xin tộc trưởng giúp đỡ chúng cháu loại trừ những “u nhọt” này.

- Cái gì…?

Tộc trưởng vừa nghe tới đó liền đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, tức giận quát lớn:

- Nói đi… là kẻ nào, ta nhất định tiêu diệt bọn chúng tới hồn phi phách tán. Dám động thổ trước mặt Nguyễn tộc ta?


Văn Lục kêu khổ, lão này nói động là động nộ liền. Vừa còn hòa ái, thoắt một cái đã trợn mắt vểnh râu.

- Tộc trưởng xin bớt giận. “Lệnh loại trừ” này chúng cháu cũng mới nhận được từ Văn Lang Thiên. Chúng cháu cũng chưa biết là kẻ nào cho nên mới tới đây xin tộc trưởng giúp đỡ.

Lão tộc trưởng Nguyễn tộc nghe vậy mới xuôi xuôi một chút nói:

- Hảo… ta sẽ tận lực phối hợp với hiền chất. Văn Lang Thiên một khi đã ra lệnh thì chắc chắn là đã biết rõ không bao giờ hàm hồ. Như vậy, bằng mọi giá phải moi được tên gián điệp khốn khiếp đó ra trị tội.

- Tộc trưởng yên tâm. Chúng cháu đã có kế hoạch cụ thể. Giờ được sự trợ giúp của tộc trưởng thì mọi việc suôn sẻ hơn nhiều.


Hai người Văn Lục và Na Na nói chuyện với tộc trưởng Nguyễn thuật hồi lâu. Cả hai muốn thông qua tộc trưởng để thu được danh sách những tu luyện giả tới lui trong thời gian gần đây. Bất quá làm Văn Lục và Na Na thất vọng là những người của các thế lực tu luyện giả khác tới tộc Nguyễn chủ yếu là giao dịch một số vật phẩm hàng hóa, tinh thạch…trong thời gian ngắn rồi lại ra về. Thậm chí bọn họ còn không có vào Nguyễn Thiên Sơn, cho nên việc có gián điệp bên ngoài vào là không thể.

Văn Lục và Na Na nhìn nhau, xem ra chỉ còn cách điều tra xem người trong tộc có ai móc ngoặc, phản lại tộc làm gián điệp không thôi. Trước mặt tộc trưởng mà xin danh sách các thành viên tinh anh chủ chốt của Nguyễn tộc là điều không tưởng. Văn Lục cũng chỉ ám mờ nói úp mở chút chút để cho tộc trưởng tự mình điều tra thôi. Cho nên việc theo dõi mấy thành viên khả nghi của tộc Nguyễn này cứ giao cho Hương đi.

Văn Lục và Na Na được tộc trưởng mời ở lại làm khách trong tộc. Văn Lục cũng không từ chối. Nhân cơ hội này đi tới đi lui quan sát những người trong tộc Nguyễn một chút cũng tốt.
Hơn một tháng qua đi, làm Văn Lục thất vọng là tất cả những trưởng lão và tinh anh Nguyễn tộc hắn gặp đều là tu thuật. Không có người nào tu luyện công pháp khác, cũng chẳng có khả nghi gì tới ai. Người không tu thuật chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Cho nên sự việc càng ngày càng trở nên bế tắc. Hôm nay Văn Lục đang ngồi trong một căn lâu bát giác, trên đùi là tiểu A Lôi vẫn đang ngủ ngon lành. Xung quanh là cả một vườn hoa đang khoe sắc, tỏa hương cả một đình viện rộng lớn. Đây chính là Khách lâu trên tầng thứ chín Nguyễn Thiên Sơn, của gia tộc Nguyễn.
Bất chợt phía đông lóe lên một chùm ánh sáng, chập chờn phiêu phù trước mặt Văn Lục. Văn Lục tò mò giơ tay vừa đón lấy vừa nói:

- Cái này là “Phi tiễn truyền thư” của tu thuật Đại Việt sao? Quả là đẹp…

Trong tay Văn Lục là một tấm ngọc thạch hình một mũi tên. Chỉ cần người nhận được đưa tinh thần thẩm thấu vào trong liền nhận được thông tin mà người khác truyền cho. Phi tiễn truyền thư dựa vào khí tức của người nhận mà trong chớp mắt bay vút tới. Tốc độ có thể sánh với tốc độ truyền tín hiệu vệ tinh. Những vật chất thông thường rất khó ngăn cản nó.
Na Na đứng bên cạnh nghe Văn Lục nói vậy thì bĩu môi:

- Đồ cấp thấp mà… trên Văn Lang Thiên toàn dùng “Văn tiễn truyền thư” tốc độ gấp cả vạn lần cái này. Nhất là trận pháp dưới cấp không gian giả hoàn toàn không thể nào ngăn chặn được nó.

Văn Lục kinh dị: “Còn có đồ tốt như vậy?” Cứ nghĩ tới kiến thức thiếu hụt của mình Văn Lục lại muốn ai quẳng mình vào một cái thư viện của một môn phái tu thuật lớn nào đó.
Văn Lục đưa linh thức vào trong phi tiễn, Văn Lục nhận được thông tin của ba người Vân Trọng, Kiệt Hào và Lung Quang. Ba người đều nói đã thu thập xong thông tin tu luyện giả ngoại lai tới gia tộc Nguyễn. Những thông tin đó bọn họ cũng để đầy đủ trong ‘tiễn’ này. Linh thức Văn Lục lướt qua một lượt đều cảm thấy không có gì khác biệt so với thông tin tộc trưởng đưa cho hắn xem. Văn Lục nhịn không được cũng phải tán dương hiệu quả làm việc của ba tên ‘cuồng chiến đấu’ này. Bất quá dù có như vậy, Văn Lục cũng không tìm ra được tên nào là gián điệp khả nghi cả. Văn Lục dụng linh thức lưu lại một chút thông tin rồi vung tay ra. Phi tiễn như một tia ánh sáng bay vút đi mất dạng.

Na Na đứng bên cạnh mắt sáng lên:

- Đại ca cho bọn họ tới đây hả?

Văn Lục mỉm cười:

- Ừm… ta muốn bọn họ tới “gây rối” tùm lum lên một chút. Sóng yên biển lặng sợ không bắt được cá to.





“Ư… ư... ư”

Bên dưới vang lên mấy tiếng động khẽ, cả Văn Lục và Na Na cúi nhìn xuống đều ngạc nhiên. Tiểu A Lôi không ngờ sau một giấc ngủ dài đã tỉnh. Nó đứng trên đùi Văn Lục vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, cái đầu húc húc Văn Lục làm nũng: “Ô… ô”.

Văn Lục gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó, cười mắng:

- Tiểu gia hỏa… ngươi thì ngon lành a. Làm một giấc không biết trời đất là gì…

Tiểu A Lôi giơ cái chân phải trước lên che mắt, thần tình ủy khuất xấu hổ, “ô ô” lên một hồi làm Văn Lục và Na Na cười thích thú. Tiếp đó nó nhảy xuống chạy đi chạy lại cả khu vực. Xem ra sau giấc ngủ nó cần vận động. Điều làm Văn Lục kinh ngạc là với linh thức hiện giờ của hắn mà cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp tốc độ của nó.

“Không lẽ tên này cứ ngủ là có tiến bộ?”

Nghĩ vậy Văn Lục kêu tiểu A Lôi lại gần. Sau đó lấy một viên linh hạch của linh thú vương Cáy trong khảo nghiệm của bác trâu già ra dụ dỗ nó.

- Có đói không? Có muốn ăn món này không?

Quả nhiên tiểu A Lôi đứng bên dưới chân, hai mắt hau háu nhìn viên tinh hạch màu đỏ, nhỏ dãi thèm thuồng hận không thể ngay lập tức nhảy lên cướp giật của Văn Lục.

Văn Lục cười đắc ý tung viên linh thạch cho nó. Tiểu A Lôi nhảy cẫng lên ngậm gọn viên linh hạch vào trong miệng. Những tiếng “rắc… rắc…” vang lên. Na Na kinh dị “Ý” lên một tiếng tròn mắt nhìn tiểu A Lôi cắn linh hạch như cắn hạt dẻ. Phải biết rằng linh hạch của ma thú thông thường là cực kỳ cứng rắn và dẻo dai. Phải dùng lò luyện, hoặc là một số binh khí cấp mười một mười hai mới mong phá hủy được nó. Nhưng là tên “cún” con này lại nhai như nhai kẹo vầy, Na Na cũng phải ngạc nhiên.

Na Na liếc Văn Lục đang mỉm cười vuốt ve đầu tiểu A Lôi cũng nhịn không được nghĩ: “Chủ nào cún ấy… đều là dạng quái vật không à”.

- Đây là linh thú gì thế Văn Lục đại ca? Na Na có nghe qua chị Vân có nói tới lai lịch của nó. Họ nhà linh thú cẩu không có con nào giống con này hết á. Vừa rồi tới làm khách Lệ Sơn phái, các trưởng lão ở đó cũng mờ mịt không biết tới. Duy chỉ có Đại trưởng lão nhìn tiểu A Lôi hồi lâu, sau đó vẫn lắc đầu không nói.

- Như vậy sao? Ta cũng không biết. Bất quá cũng không cần nó mạnh mẽ gì. Chỉ cần quanh quẩn chân một chút cũng vui rồi.


Ngoài dự tính của Văn Lục, tiểu A Lôi sau khi ăn xong viên linh hạch cũng không lăn ra ngủ như trước. Văn Lục lại móc ra một viên linh hạch nữa. Lần trước tiêu diệt hai con linh thú vương hắn cầm được hai viên. Văn Lục giơ giơ viên linh hạch như muốn dụ dỗ tiểu A Lôi lần nữa. Bất quá lần này không ngờ tiểu A Lôi lại lắc lắc cái đầu nhỏ.

Nó “ô ô” lên mấy tiếng, giơ cái chân chỉ chỉ ông mặt trời. Tiếp đó cái chân làm một vòng cung từ dưới đất vòng lên, sau đó lại hạ xuống vị trí khác tạo thành một vòng cung. Văn Lục kinh ngạc hỏi:

- Ý ngươi là ngày mai mới ăn?


Tiểu A Lôi lại lắc lắc cái đầu, sau đó cái chân nhỏ liên tục làm thành ba mươi cái vòng cung như mặt trời mọc rồi lặn. Văn Lục cũng phải lắc đầu:

- Thua ngươi luôn… tháng sau mới muốn ăn hả? Vậy cất đi vậy…

Tiểu A Lôi hưng phấn vẫy vẫy đuôi, cái đầu dụi dụi vào chân Văn Lục. Na Na đứng bên cạnh sớm đã giơ hai tay che chiếc miệng xinh sắn đang tròn vo, há hốc. “Chủ, thú nhà này quả là biến thái. Như vậy cũng trao đổi được sao?”


Ngay chiều hôm đó, ba người Vân Trọng, Kiệt Hào và Lung Quang cũng đã bay vút tới. Người tộc Nguyễn cũng tận tình tiếp đón đưa tới nơi Văn Lục đang ở. Nói đùa sao. Đây toàn là những tinh anh của hai gia tộc và một đại môn phái. Nếu không tiếp đón cẩn thận chẳng phải là làm xấu mặt gia tộc Nguyễn.

- Lão đại… Hương cô nương có nhắn tin cho lão đại. Cô ấy cần lão đại phối hợp làm “khuấy động” một chút gia tộc Nguyễn để cô ấy tiện hành sự…

Kiệt Hào tiến vào đình viện nơi Văn Lục đang ngồi nói. Văn Lục tặc lưỡi:

- Ta cũng đang có ý này… xem ra dù ta có vắng mặt, ắt hẳn tình hình tổ đội chắc khó mà loạn được… haha… thực là tốt quá.

Ba người Kiệt Hào nghe Văn Lục nói thì ngẩn ra, Vân Trọng tò mò hỏi:

- Lão đại dự tính khuấy động bằng cách nào? Không định sai chúng ta đi làm thịt một tên nào ngứa mắt đấy chứ? Ta nói này lão đại… các gia tộc và môn phái tu thuật Đại Việt cực kỳ đoàn kết. Dù hắn có đáng ghét lão đại cũng không nên giết hắn gây ra mất đoàn kết a…

Văn Lục nghe vậy khóc dở cười dở. Na Na đứng bên đã muốn gõ luôn cho Vân Trọng hắn mấy gõ. Dáng người Vân Trọng cao to như hộ pháp, hôm nay hắn lại mặc một bộ đồ thể thao dường như dành cho người chơi tennis, lưng lại đeo thanh đại phủ cán dài, trông thực khôi hài… làm cho người nhìn có cảm giác đang gặp một tên đầu to nghịch ngợm. Na Na phải nhảy nhảy lên cũng không với tới đầu hắn. Gõ không được cô bé giơ bàn chân nhỏ nhắn lên, mím môi dậm một cái làm Vân Trọng la inh ỏi.

- Kêu cái gì… ngươi đầu heo đâu mà chơi trò thích khách?

Na Na “giáo huấn” được Vân Trọng to xác thì thần tình cực kỳ đắc ý vênh chiếc cằm nhỏ lên. Kiệt Hào lén lén nhìn nàng một cái rồi mới cẩn thận hỏi lại Văn Lục:

- Thế lão đại dự tính làm gì?

Văn Lục đang ngồi bèn ngước lên nhìn mấy người trong tổ đội cười cười, đủng đỉnh nói:

- Lập… võ… đài…