Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 10



Trần Lâm Hổ bị cái đầu của Trương Huấn bật dậy đâm phải đau điếng. Nhưng kẻ đâm người còn thảm hại hơn, nằm bẹp trên ghế sofa, mắt nở muôn hoa, thở hắt ra:

"Ơ? Sao đầu tôi đau quá vậy? Chẳng lẽ mộng du đâm đầu vào tường à?"

"Đâm vào tôi đấy," Trần Lâm Hổ ngồi xổm bên cạnh sofa, tay ôm đầu, tay kia nắm chặt rồi lại mở ra, "Nếu anh dùng thêm chút sức nữa, hôm nay chắc một trong hai đứa mình phải vào viện vì chấn động não rồi."

Giấc mơ kỳ quái của Trương Huấn vỡ tan tành sau cú húc đầu, chẳng kịp hồi tưởng, ôm đầu rên rỉ:

"Không thể nào, chắc chắn tôi đâm phải tường sắt rồi. Lần trước tôi say bí tỉ đâm vào cột điện còn chẳng đau đến thế!"

Nói xong mới nhận ra giọng Trần Lâm Hổ gần kề, mở mắt nhìn kỹ, thấy anh chàng chủ nhà đang ngồi xổm bên cạnh ôm đầu, khuôn mặt vốn lạnh tanh giờ nhăn nhó như bị xẻ làm đôi.

"Thật sự đâm phải cậu rồi à, để tôi xem nào," Trương Huấn thấy biểu cảm của nạn nhân kia cũng bị mình húc cho tan nát, vội vàng vén tóc mái Trần Lâm Hổ lên, "Đầu cậu cứng thật đấy, hồi bé chắc hay nhét đầu vào nồi luyện Thiết sa chưởng lắm hả?"

Trần Lâm Hổ nhăn mặt càu nhàu: "Ừm, tôi mà đâm vào cột điện, cột điện còn lõm một mảng nữa, anh tin không?"

"Tôi nếm trải rồi, cậu mà bảo cậu húc đến mảng kiến tạo Trái Đất bị biến dạng tôi cũng tin." Trương Huấn nhìn kỹ vầng trán Trần Lâm Hổ, người này da trắng, sau khi bị húc vết đỏ rõ ràng, Trương Huấn hơi áy náy, xoa xoa an ủi, ngược lại còn làm vết đỏ lan rộng ra, "Không sao đâu, đầu cậu vẫn nguyên vẹn, lông mày mắt mũi sẹo đều đủ cả."

Quan trọng là chấn thương nội tạng, làm sao nhìn từ bên ngoài mà biết được! Trần Lâm Hổ bất ngờ bị Trương Huấn xoa trán, theo bản năng né đầu, không để anh chạm vào vết sẹo ở đuôi lông mày.

Tay Trương Huấn lướt qua sống mũi cậu, mùi thuốc lá thoang thoảng đêm qua lại ùa về. Trần Lâm Hổ chợt nhớ ra việc mình đã chiếm mất giường của chủ nhà, cảm xúc vừa dâng lên lại dịu xuống, mở miệng hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"

"Có người bên cạnh tôi ngủ không được," Trương Huấn nhận ra ý khước từ trong cử chỉ của Trần Lâm Hổ, cũng chẳng nói nhiều, rút tay lại vén tóc mái mình lên, lấy điện thoại làm gương soi, vừa thờ ơ nói, "Cậu nghĩ xem, trên người con người có bao nhiêu vi khuẩn, cậu thở ra tôi hít vào, tôi thở ra cậu nuốt vào bụng, không vệ sinh lắm phải không?"

"Không phải," Trần Lâm Hổ chợt nhớ ra vấn đề, "Anh chẳng phải bảo mèo anh nôn lên sofa à?"

Trương Huấn ho khan một tiếng, ôm đầu đứng dậy: "Ái, trong đầu tôi có tiếng vang, có khi não tôi bị húc nát óc rồi..."

Trần Lâm Hổ thấy anh hoàn toàn không đáp lại câu hỏi của mình, trầm ngâm: "Chứng sợ bẩn của anh chỉ nhắm vào con người thôi à?"

Có vẻ hơi phân biệt đối xử giống loài rồi đấy.

Trương Huấn nghẹn lời, mấy giây sau mới quay đầu nhìn Trần Lâm Hổ, ngạc nhiên nói: "Cậu có phải lén lút cộng thêm buff  gì trong mơ không đấy? Sao miệng lưỡi bén nhọn thế, mở miệng là như bắn đạn vậy? Ít lời mà lại chọc đúng điểm yếu người ta quá nhỉ?"

Trần Lâm Hổ chẳng hiểu anh nói gì, nhưng nhận ra sau một đêm ở nhờ, cậu đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc làm người rồi.

Nhưng đối mặt với Trương Huấn thích nói năng lung tung, Trần Lâm Hổ ngay cả sự ngượng ngùng muộn màng cũng chẳng còn, lắc đầu đứng dậy, nhìn thẳng thấy trán Trương Huấn sưng đỏ một cục, rõ ràng còn choáng váng hơn mình, liền nở nụ cười đắc thắng.

"Tôi phát hiện cậu đúng là người xấu mà, đang vui sướng khi người khác gặp họa phải không," Trương Huấn vừa thấy nụ cười để lộ cặp răng nanh của Trần Lâm Hổ, tự động bỏ qua cái nhướng mày đầy khiêu khích kia, "Tôi nói thật với cậu đấy, tôi thực sự bị húc ra vấn đề rồi, nghe thấy cả nhạc nền luôn."

Trần Lâm Hổ chưa kịp nói gì, cũng nghe thấy tiếng nhạc vọng lại, hơi nghi hoặc: "Nhạc trong đầu anh cũng có thể chia sẻ à?"

Hai người nhận ra âm thanh không phải do bị húc mà có, liền theo tiếng mở cửa ban công ra.

Bên ngoài trời sáng bừng, dưới lầu cách vườn nhà Trần Lâm Hổ một bức tường là sân nhỏ của căn hộ phía đông tòa nhà số 3. Cây lựu trồng trong sân đã vươn cành qua tường, những quả lựu nhỏ treo lủng lẳng, dưới ánh nắng trông như những chiếc đèn lồng bé xíu.

Dưới bóng cây, một quả trứng luộc to đùng còn sáng hơn cả mấy chiếc đèn lồng kia, đang lắc lư qua lại theo điệu nhạc "Ấy hê ấy hê tham Bắc Đẩu".

"Trời ạ," Trương Huấn đưa tay che mắt, "Góc kia có gì mà chói quá."

Trần Lâm Hổ chẳng thèm đếm xỉa đến anh, lớn tiếng gọi xuống quả trứng luộc đang tập thể dục buổi sáng: "Ông ơi, ông ơi! Trần Minh Lý!"

Hai tiếng đầu quả trứng luộc không đáp lại, đến khi nghe họ tên đầy đủ, mới như bị vớt ra khỏi nồi, đột ngột ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tròn trịa của lão Trần.

"Sao mày lại chạy lên lầu thế?" Lão Trần thấy Trần Lâm Hổ thì kinh ngạc vô cùng, rồi lại quát, "Tên đầy đủ của ông mày là cái thứ mày có thể gọi hả, thằng cháu kia?"

Trương Huấn nói chắc như đinh đóng cột với Trần Lâm Hổ: "Lần này chắc chắn ông ấy đang chửi cậu đấy."

"Anh im miệng đi." Trần Lâm Hổ khuyên anh, "Chấn động não không nên nói nhiều, kẻo não chảy ra từ miệng đấy."

Hai người tựa vào lan can ban công tầng hai, bị nắng chiếu lên hai tấm thân lười nhác, tóc mái vẫn chưa buông xuống, cả hai đều ôm cái trán còn đau ê ẩm mà nói chuyện phiếm.

Lão Trần ở dưới ngẩng cổ nhìn, ngôi nhà cũ kỹ xám xịt của ông giờ có thêm hai chàng trai to nhỏ bị ánh nắng nhuộm thành màu cam vui tươi, trông như hai miếng sắt nung đỏ ném vào vũng nước, "xèo" một tiếng đã bắt đầu sôi sùng sục.

"Nói này, hai đứa bây đứng cạnh nhau," Lão Trần cảm khái sâu sắc, cố gắng tổng kết, "Trông như anh em ruột ấy, hai thằng cháu."

Cháu trai tân binh Trương Huấn cười không nổi nữa.

Trần Lâm Hổ nhướng mày với Trương Huấn, Thiên Đạo luân hồi thật khéo, cùng nhau làm cháu chắt.

Một bài "Hảo Hán Ca" kết thúc, Trần Lâm Hổ vẫn chưa giải thích được cho lão Trần lãng tai hiểu tại sao cậu lại ở tầng hai qua đêm, ngược lại con gà nuôi ở tòa số 1 vì tiếng nói chuyện ồn ào của hai người mà bắt đầu gáy theo.

Hai người một gà mỗi kẻ nói một kiểu, Trương Huấn nhìn mà cười không ngớt, ngay cả con mèo mập cũng nhìn ra ban công qua cửa lưới.

Tiếng gõ cửa càng thêm dầu vào lửa, như đúng lúc hòa vào không khí náo nhiệt, dộng vào cửa chống trộm nhà Trương Huấn.

Trần Lâm Hổ quay đầu nhìn, Trương Huấn đã đi vào nhà mở cửa.

Chẳng mấy chốc anh quay lại, phía sau theo sau là Đoạn Kiều đầy mồ hôi, tay còn xách hai miếng thịt xông khói, vừa vào cửa đã kêu toáng lên: "Đi xe buýt gặp phải một đoàn ông già bà cả đến Cung Văn hóa nhảy múa, cộng thêm cả người nhà đi kèm, xe chật ních luôn, nếu không phải vì đến thăm hỏi ông, tôi chẳng muốn ra khỏi nhà chút nào, ở nhà với người yêu xem phim tình cảm sướng biết mấy."

Trương Huấn rút hai tờ giấy đưa cho hắn lau mồ hôi: "Tôi đâu có bảo ông đến."

"Tôi không đến được à, sợ ông chết đột ngột chẳng ai biết," Đoạn Kiều đau lòng xót xa, "Làm giáo viên nhân dân tốt như thế không làm, lại từ chức chạy đến cái nơi nhỏ bé này, ban ngày đi làm thuê ban đêm viết bài, cả ngày ngủ chẳng được mấy tiếng, sắc mặt ông trông như vừa bò ra từ quan tài ấy, người biết thì bảo ông thiếu ngủ, người không biết còn tưởng ông bị suy thận..."

Trong lúc Trương Huấn cúi xuống xúc thức ăn cho mèo, miệng Đoạn Kiều như đê vỡ, tuôn ra không ngớt, Trần Lâm Hổ từ ban công trở vào nghe đầy một tai.

"Ông nghỉ mồm một lát đi," Trương Huấn lại rút một tờ giấy bịt miệng Đoạn Kiều, "Ông biết không, nói nhiều quá não dễ chảy ra từ miệng đấy."

Trần Lâm Hổ nghe thấy đối phương chưa gì đã đạo văn của mình, động tác đóng lại cánh cửa lưới ở ban công mạnh hơn hẳn.

Đoạn Kiều thấy Trần Lâm Hổ, đôi mắt ti hí sáng lên: "Ôi chao, ân nhân bé nhỏ! Sao cậu lại ở đây?"

Trần Lâm Hổ thấy ánh mắt nồng nhiệt như lửa của Đoạn Kiều thì đau đầu, ậm ừ đáp: "Hôm qua tạm ở đây một đêm, giờ chuẩn bị đi đây."

"Trương Huấn bảo cậu ở dưới lầu nhà cậu ấy tôi còn không tin," Đoạn Kiều thân hình mập mạp nhún nhảy trên sàn, đổi tay xách thịt xông khói, nhất quyết muốn bắt tay Trần Lâm Hổ, "Đừng nói tạm ở, cậu ở vĩnh viễn cũng chẳng sao! Đêm qua ngủ không ngon hả, sắc mặt cậu trông cũng chỉ khá hơn lão Trương một chút!"

Trần Lâm Hổ quả thật chưa ngủ đủ, may là còn trẻ, mấy tiếng ngủ sâu vào rạng sáng cũng khá ổn, lúc này tinh thần vẫn tốt, chỉ là mặt mũi còn hơi ngái ngủ.

"Hai cậu tối qua đánh nhau à?" Đoạn Kiều nhìn Trần Lâm Hổ rồi lại nhìn Trương Huấn, "Sao trán như đâm vào tường vậy? Ấn đường đỏ au luôn, tô son phấn à?"

"Đánh nhau thì có đánh thật, nhưng bảo đảm không như ông nghĩ đâu," Trương Huấn lại rót nước vào bát cho mèo, từ tốn nói, "Ông có thể bớt nói đi không? Bọn tôi nghe ông nói giờ đều thấy âm vang trong màng nhĩ rồi đấy."

"Mới quen nhau bao lâu mà đã tẩn nhau rồi," Đoạn Kiều không vui trừng mắt nhìn Trương Huấn, rồi lại nhìn sang Trần Lâm Hổ, "Ô, lần trước tôi không để ý, lông mày cậu còn có vết sẹo sao? Trông ngầu đấy, làm sao mà có vậy?"

Trần Lâm Hổ đặc biệt không giỏi ứng phó với kiểu người thích gần gũi như Đoạn Kiều, nghe hắn nhắc đến vết sẹo của mình, lập tức vén tóc mái xuống, lạnh nhạt đáp: "Quên rồi."

Trương Huấn liếc nhìn cậu một cái.

"Tôi đi đây." Trần Lâm Hổ không cho Đoạn Kiều cơ hội nói tiếp, gật đầu một cái rồi đi ra cửa.

"Khoan đã khoan đã," Đoạn Kiều đuổi theo ra cửa, đưa hai miếng thịt xông khói cho Trần Lâm Hổ, "Đây, vừa hay, cậu mang qua cho bác Trần nhé, tôi vừa gõ cửa mãi mà chẳng ai mở, tưởng không có nhà chứ."

Trần Lâm Hổ xách hai miếng thịt xông khói, đầu óc mơ hồ: "Hả?"

"Lần trước tôi đến bác ấy bảo muốn ăn thịt xông khói của tiệm ở chợ cũ," Đoạn Kiều bế con mèo mập đang chạy theo hắn ra cửa, tự nhiên vuốt ve mấy cái, "Lần này tôi có mang đến nè. Nếu ăn ngon cậu nói một tiếng với lão Trương, để cậu ấy nói lại với tôi, lần sau tôi lại mang thêm."

Hai miếng thịt xông khói không nhẹ, vân mỡ đan xen, là loại thực phẩm mà lão Trần thích nhất, còn Trần Hưng Nghiệp thì lại ghét cay ghét đắng.

Trần Lâm Hổ không ngờ mạng lưới quan hệ xã hội của lão Trần đã mở rộng đến mức bao gồm cả bạn bè của người thuê nhà, cả nhà họ Trần trên dưới cũng chẳng đếm được ai có khả năng giao tiếp cừ khôi như vậy.

Vừa định cảm ơn, chợt thấy con mèo mập vặn vẹo trong lòng Đoạn Kiều, có lẽ vì nhiệt độ cơ thể Đoạn Kiều quá cao khiến nó khó chịu, khuôn mặt hung dữ càng thêm bực bội, "meo" một tiếng gào thét không chịu nổi sự sỉ nhục, đạp Đoạn Kiều ra, trực tiếp nhảy lên tủ lạnh bên cạnh Trần Lâm Hổ.

"Ông cứ gặp nó là ôm," Trương Huấn ngậm điếu thuốc đi tới, "Ông không chọc nó có khi nó còn thích ông một chút, ông xem nó thà ở gần Trần Lâm Hổ còn hơn ở gần ông kìa."

Con mèo mập sau một đêm ở chung, đã chấp nhận sự tồn tại của Trần Lâm Hổ trong nhà, nhưng vẫn không coi cậu ra gì, nằm trên nóc tủ lạnh liếm bộ lông bị Đoạn Kiều làm rối.

Con mèo này tuy mập tròn vo nhưng động tác lại rất linh hoạt, không chỉ có thể liếm chân mà còn có thể lật bụng ra, vắt chân sau liếm bụng.

Trần Lâm Hổ rất ít có cơ hội quan sát mèo tắm từ khoảng cách gần, không nhịn được nhìn thêm vài lần, ánh mắt lướt qua, nhưng không bỏ lỡ cặp "chuông mèo" của con mèo mập.

Như sét đánh ngang tai, Trần Lâm Hổ chợt nhớ ra cái mật khẩu Wifi nhà Trương Huấn.

"Đệt!" Cậu nhỏ giọng chửi thề, ánh mắt sắc lẹm như dao cau cắm phập vào đầu Trương Huấn "Cái mật khẩu của anh..."

Trương Huấn ngớ người một lúc, rồi mặt cứng đờ như tượng đá.

"Mật khẩu gì cơ?" Đoạn Kiều nhìn Trần Lâm Hổ, rồi lại nhìn con mèo béo đang liếm lông, cười hố hố "Chẳng lẽ cậu nói cái mật khẩu Wifi nhà lão Trương á? Ôi trời ơi, giờ cậu mới biết à? Để tôi nói cho mà nghe, cái lão này đúng là lưu manh hết chỗ nói!"

Trương Huấn như bị điện giật, nhảy bổ tới bịt miệng Đoạn Kiều.

"Cậu chắc chắn không biết điều này đâu. Cái lão lưu manh này mất nết hết chỗ nói. Lấy thứ mà con mèo nhà cậu ta đã vĩnh viễn mất đi để đặt làm mật khẩu. Tội nghiệp quá, con mèo đâu có còn cái lục lạc nguyên vẹn nữa," Đoạn Kiều cười đến thở không ra hơi, vừa gỡ tay Trương Huấn ra vừa tiếp tục, "Bé Hổ hóa ra là mèo thái giám!"

Lời này vang vọng như sấm, cả căn phòng im phăng phắc.

Trần Lâm Hổ mặt không cảm xúc "ừm" một tiếng: "Về đây."

"Để tôi tiễn cậu," Trương Huấn vẻ mặt bình tĩnh đi ra mở cửa.

Trần Lâm Hổ vừa mới bước ra ngoài, đã bị Trương Huấn đẩy nhẹ một cái, nghe thấy một tiếng "tạm biệt", rồi cánh cửa chống trộm như bị chó rượt, "ầm" một tiếng đóng sầm lại sau lưng.

Trần Lâm Hổ bị đẩy ra ngoài, hồn vía lên mây, nghĩ đến cái mật khẩu wifi của Trương Huấn, gân xanh trên trán cậu giật giật.

Qua cánh cửa chống trộm, Trần Lâm Hổ nghe thấy tiếng Trương Huấn vọng ra.

"Ông đần à?!" Giọng nói của Trương Huấn thể hiện sâu sắc tâm trạng muốn nhảy lầu của chủ nhân: "Đi đi, cút đi. Sẵn tiện mua cho tôi cái vé tàu gần nhất, chỗ này ở không nổi nữa rồi, tôi muốn phắn khỏi Trái Đất luôn!"

Câu trả lời của Đoạn Kiều nghe không rõ lắm, Trần Lâm Hổ xách hai miếng thịt hun khói xuống lầu.

Mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà mình, gõ cửa vài cái, Trần Lâm Hổ mới nhịn không được bật cười.

May mà con mèo nhà Trương Huấn không biết chữ, không thì Trương Huấn phải ôm cả mèo nhảy lầu mất.

Hai miếng thịt hun khói làm lão Trần cười toe toét, hôm nay cô giúp việc không đến, lão Trần xắn tay áo chuẩn bị làm vài món ngon.

Trần Lâm Hổ giải thích xong chuyện mình ngủ một đêm ở nhà Trương Huấn như thế nào, lại nhắc vài câu về vụ ồn ào đêm qua. Lão Trần cũng chẳng để tâm lắm, khoát tay: "Chuyện nhà lão Đinh đâu phải chuyện một hai ngày, mày đã đánh rồi thì thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ một giấc đi."

Từ căn phòng lạnh ngắt của Trương Huấn chuyển về phòng ngủ của mình, Trần Lâm Hổ một lúc cũng chẳng ngủ được, móc điện thoại ra xem mấy bộ truyện tranh mới cập nhật để ru mình ngủ nhưng không thành, rồi bỗng nhiên mở trình duyệt web, tìm kiếm trường đại học mình sắp học.

Đúng như Trương Huấn nói, khuôn viên cũ của Đại học Sư phạm Bảo Tượng vẫn còn giữ những tòa nhà từ thế kỷ trước, cây cối um tùm, dưới bóng cây là những sinh viên ôm sách đi qua đi lại.

Trần Lâm Hổ lướt qua từng tấm ảnh một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy hồ nhân tạo ở khuôn viên cũ. Giữa hồ còn có một cái đình nhỏ, nhìn là biết ngay thánh địa hẹn hò của đám sinh viên.

Nhưng Trần Lâm Hổ chẳng quan tâm đến cảnh đẹp mà có lẽ suốt bốn năm đại học mình sẽ đi qua, thay vào đó chỉ chăm chú nhìn vào bãi cỏ xung quanh hồ, tìm kiếm cóc nhái.

Cóc nhái chưa tìm thấy, lão Trần đã lên tiếng trước.

"Trưa nay làm vài món xào thịt hun khói, lại nấu thêm bát canh," Lão Trần thấy Trần Lâm Hổ vẫn chưa ngủ, thò đầu vào dặn dò, "Nhắn Đoạn Béo và lão Trương một tiếng, nếu trưa nay hai đứa nó còn ở trong xóm thì đến đây ăn cơm, tiền thịt hun khói ông chưa trả tụi nó."

Nói xong cũng chẳng đợi Trần Lâm Hổ trả lời, lại rút đầu về, xách ghế con, cầm bình giữ nhiệt ra cửa tìm lão Liêu nhà đối diện chiến cờ.

Trần Lâm Hổ nằm trên giường chẳng buồn ngủ, bấm vào avatar WeChat của Trương Huấn, vừa nghĩ đến vụ mật khẩu Wifi, lại thoát ra.

Sự ngượng ngùng này giống như hai học sinh đánh nhau bị thầy giáo bắt được, yêu cầu nắm tay nhau ngồi trên ghế mười phút.

Trần Lâm Hổ đành nén xuống cái ngại, bấm vào avatar của Trương Huấn, gửi đi một tin nhắn.

[Con Trùng Lớn: Ông nội tôi gọi anh và bạn anh đến nhà tôi ăn cơm, anh có đến không?]

Trương Huấn không trả lời.

Đến khi Trần Lâm Hổ ngủ một giấc, lão Trần đánh cờ xong về nhà, Trương Huấn và Đoạn Kiều mỗi người xách hai túi rau gõ cửa nhà cậu.

Người mở cửa là Trần Lâm Hổ, ba người gặp nhau, hơi ngượng ngùng.

"Tỏi tây," Trương Huấn đưa túi rau trong tay qua, mắt không nhìn Trần Lâm Hổ, ngậm điếu thuốc nói lí nhí, "Đoạn Béo thân với bác Trần, trước đây bác Trần có nhắc muốn làm món thịt hun khói xào tỏi tây."

Trần Lâm Hổ vô thức nhận lấy túi tỏi tây to đùng, thầm nghĩ bốn túi rau này ông cháu cậu không biết phải ăn đến năm nào tháng nào, nhưng nhìn đôi mắt cụp xuống của Trương Huấn, hàng mi run rẩy vì xấu hổ, làm mất đi vẻ thong dong thường ngày, Trần Lâm Hổ chẳng nói được gì khác, chỉ "ờ" một tiếng: "Vào đi."

Hai người trong cuộc đối thoại ngắn ngủi này tìm thấy một chút đồng cảm, đều âm thầm quyết định cả đời này sẽ không nhắc lại chuyện ngu ngốc muốn chui xuống đất này nữa.

Nhưng làn sóng não của hai người họ chẳng có cái nào truyền tới Đoạn Kiều.

"Không sao đâu nhóc ân nhân ơi," Đoạn Kiều nhịn nãy giờ, rốt cuộc cũng chen vào được câu, "Cậu vừa đi là lão Trương đổi mật khẩu ngay! Chuyện này trừ ba đứa mình ra thì chẳng ai biết đâu!"

Trần Lâm Hổ và Trương Huấn nhịn không nổi nữa: "Ông/Anh im đi có được không??"

...

Lời tác giả muốn nói:

Đoạn Kiều: Để tui nói! Tui còn nói được nữa!

E/N:

Cho những ai chưa biết, hugeDDbig ý chỉ "hàng" siu to đó...