Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 17



Trần Lâm Hổ về nhà cũng không mang theo gì ngoài cái sổ phác thảo với hai cây bút chì, tất tần tật quăng vào giỏ xe đạp điện của Trương Huấn. Cậu còn chưa kịp thay cái quần rằn ri mặc khi quân sự, cứ thế phóng như bay về khu tập thể Cung Văn hóa.

Lão Trần cũng không ngờ cháu trai của mình bất thình lình quay về giờ này. Lão đang ngồi tán gẫu với mấy ông già bà cả trong khu dưới ánh đèn đường trước cửa tiệm cắt tóc. Chủ yếu là bàn tán về thành tích đánh cờ của lão Liêu ở bên cạnh trong tuần này.

Bảy tám giờ tối là lúc đám lão già này họp báo buổi tối. Ai cũng ôm bình giữ nhiệt pha đủ loại trà, lót giấy vệ sinh bày hai nắm lạc rang. Cái đầu trọc lóc của lão Trần sáng lóa dưới đèn đêm, bọt nước miếng bay tứ tung trong vòng hai ba chục centimet.

"Thắng có hai ván mà đã chuồn về, thử hỏi có ra thể thống gì không?" Lão Trần đang nói đến chỗ sôi nổi, "Thắng rồi về nhà, về nhà làm cái quái gì chứ? Thằng con ông ta lớn thế rồi còn cần ông ta về trông nó à? Thằng cháu tôi đẹp trai thế mà tôi có ngày nào cũng buộc nó vào thắt lưng để chăm đâu. À đúng rồi, tôi có nói với mấy người chưa nhỉ, cháu tôi cao một mét tám ba đấy. Trời ơi, tôi nghĩ nó cũng được coi là nửa người khổng lồ rồi. Này ông biết gì không, thằng cháu tôi vẽ cái gọi là gì ấy nhỉ... tranh minh họa hay gì ấy, đẹp lắm đó, thật! Ông lần sau đừng vội về nhà nữa, ghé nhà tôi xem nhé. Này, bà biết gì không..."

Lão Liêu ở đối diện với lão Trần mấy chục năm nay, lúc nào cũng thắc mắc với tần suất nói chuyện như thế này của lão Trần, sao cái môi lão ta vẫn chưa mòn được nhỉ? Chẳng lẽ là làm bằng sắt thật à?

Lúc Trương Huấn chở Trần Lâm Hổ đến nơi trên chiếc xe đạp điện mini, vừa hay nghe thấy lão Trần đang hùng hồn khoác lác. Lão Liêu nhíu mày co tay không lên tiếng, chủ yếu là do tai biến ảnh hưởng đến hệ thống ngôn ngữ, nói cũng không rõ, chỉ có thể dùng ánh mắt đâm chết lão Trần hết lần này đến lần khác.

"Mau xuống xe đi, nửa người khổng lồ ạ", Trương Huấn nói, "Ông cậu mà khoác lác thêm nữa, đêm nay bác Liêu sẽ bị xe cứu thương chở đi mất."

Trần Lâm Hổ mông còn chưa kịp nhấc khỏi yên sau, vội vàng gọi trước: "Ông ơi."

"Sao giờ này mày lại về rồi?" Lão Trần thấy nhân vật chính mình đang khoác lác xuất hiện, cũng giật mình, "Ơ kìa? Cắt tóc rồi à? Cái mái này tự cạo bằng dao cạo râu phải không? Xấu kinh, may mà sinh ra đã đẹp trai, không thì đến trước mặt ông ông cũng không dám nhận. Ôi chao, thầy Trương, sao lại chở thằng Hổ về thế này?"

"Tiện đường thôi ạ", Trương Huấn cười đáp.

Bên cạnh, lão Liêu nghe cái miệng như súng máy của lão Trần lại bắt đầu nã đạn, ánh mắt nhìn Trần Lâm Hổ chứa đựng ngàn lời muốn nói.

Bình thường lão Liêu nói chuyện không thuận lợi lắm, thỉnh thoảng phải dùng giấy bút viết chữ để dặn dò con trai, lúc này con trai không có ở đây, lão Liêu một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào Trần Lâm Hổ.

Trần Lâm Hổ hiểu ý của ông, lấy sổ phác thảo của mình từ giỏ xe lật đến trang trống, rồi cùng với bút chì đưa cho lão Liêu.

Chỉ thấy đối phương run rẩy viết vài chữ to đến mức xuyên qua trang giấy, viết xong giơ lên cho lão Trần, trên đó ghi: Câm cái mõm chó của ông lại!

Cái dấu chấm than cuối cùng còn được tô đậm thêm một lần.

Sau khi chửi xong lão Trần, lão Liêu mãn nguyện đóng sổ phác thảo lại, trả cho cháu trai lão Trần, còn ân cần vỗ vỗ mu bàn tay cậu để tỏ lòng khen ngợi.

Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ cầm sổ phác thảo đứng ngượng nghịu giữa ông nội mình và lão Liêu, xung quanh mấy ông già bà cả cười sằng sặc vỗ đùi, còn cứ xoa xoa đầu Trần Lâm Hổ.

Không giống với cách Trương Huấn hòa nhập vào khu tập thể cũ này, Trần Lâm Hổ được các cụ già nhiệt tình chào đón trong tình huống bản thân hoàn toàn không hay biết, mặc dù có lẽ bản thân cậu cũng chẳng mặn mà sự chào đón này mấy.

"Sao ông chửi tôi?!" Lão Trần nghĩ người có văn hóa không làm chuyện này, "Ngày mai tôi sẽ phê bình giáo dục ông thật tử tế, lão Liêu à. Dù là già rồi nhưng tư tưởng, hành vi không thể lạc hậu được đâu." Rồi vẫy tay về phía Trần Lâm Hổ và Trương Huấn, "Đi thôi, lũ cháu, về nhà."

Trương Huấn nghĩ bụng, bác suýt nữa chửi thẳng vào mặt con rồi.

"Đi thôi", Trần Lâm Hổ nửa cười nửa không quay đầu lại, "Không nghe thấy ông gọi chúng ta à?"

Tóc cậu cắt ngắn, dưới ánh đèn trắng của tiệm cắt tóc tạo thành một vòng viền cứng cáp, khóe miệng nhếch lên một đường cong hơi lưu manh.

Trương Huấn đành chịu, đẩy xe đạp điện đi cùng cậu: "Cậu cũng chẳng được lợi lộc gì, hả hê cái gì chứ."

Trần Lâm Hổ nghĩ lại cũng đúng, lập tức mất hứng, hai đứa cháu cúi đầu đi theo sau lão Trần, lủi thủi chui vào con đường nhỏ của tòa nhà số 3.

"Ăn cơm chưa?" Lão Trần hỏi, "Trưa còn thức ăn thừa, đói thì hâm nóng lại."

Thấy hai đứa đều nói đã ăn rồi, còn nộp một nửa số bánh mì Trương Huấn mang về từ quán sách, lão Trần tỏ ý khinh thường hành vi chôm chỉa ở nơi làm việc của thầy Trương, nhưng vẫn vui vẻ nhận món hối lộ này.

"Vừa hay, ông đang định hoàn thành nhiệm vụ ba mày giao đây", Lão Trần cầm bánh mì lải nhải, "Nó bảo ông dò hỏi xem đời sống riêng tư của mày thế nào, có gây chuyện gì không, có tát ai không, quan trọng nhất là có yêu đương gì chưa, nói không chừng mày lại vì chuyện gì đó mà tự rạch thêm vài vết sẹo trên mặt..."

"Ông nội", Trần Lâm Hổ nhịn không nổi nữa, "Mới khai giảng được nửa tháng. Con vào trường học, chứ đâu phải vào cái động xe duyên."

Trương Huấn cười nói: "Ba cậu cũng quan tâm cậu ghê nhỉ."

Nói xong câu này, vẻ mặt Trần Lâm Hổ lại trở nên lạnh nhạt, không tiếp lời Trương Huấn.

Nhận ra sự thay đổi cảm xúc tinh tế này, Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ thêm vài lần, nhưng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Ly Americano cuối cùng cũng không cho lão Trần uống, cái này uống nhiều ban đêm sẽ mất ngủ, Trương Huấn đều mang đi, để lại cho ông cháu hai cốc trà sữa hơi nguội.

Mấy ngày không về, trong nhà không có nhiều thay đổi, Trần Lâm Hổ đang thay giày thì lão Trần vẫn lải nhải: "Hổ à, mày nói xem ba mày có phải tới tuổi rồi không, cứ lải nhải hoài, chỉ mỗi vết sẹo trên mặt mày mà nó chửi ba bốn lần không trùng nhau."

"Chửi gì?" Trần Lâm Hổ đi dép lê vào nhà, đưa trà sữa cho lão Trần muốn uống, bỏ bánh mì vào tủ lạnh.

"Không nhớ nữa, đại loại là "tự làm tự chịu", "không biết hối cải", "trơ tráo lì lợm"... cứ bốn chữ đó mà nhảy thôi", lão Trần mở nắp trà sữa, quan sát kỹ lưỡng, rồi ngửi ngửi, mới thận trọng nhấp một ngụm, thấy vị không tệ, chép miệng, "Ông còn chưa hỏi này, vết sẹo đó mày bị làm sao vậy?"

Trần Lâm Hổ bị những từ bốn chữ mà lão Trần thuật lại từ Trần Hưng Nghiệp làm cho hơi khó chịu: "Con tự làm tự chịu mà cắt đấy."

"Hỏi mày hai câu mà đã quạu quọ rồi", Lão Trần không vui, "Mày xem cái tính chó của mày kìa. Đằng nào thì lần sau ông cũng hùa theo mày nói xấu con trai của ông mà."

Trần Lâm Hổ bị lão Trần chọc cười, tâm trạng tốt hơn một chút, nhưng vẫn không giải thích chi tiết với lão Trần: "Đã nói là đánh nhau rồi mà. Dù sao ông cũng không thể xóa vết sẹo này cho con được, thôi đừng quản nữa."

Lão Trần trợn mắt to bằng cái khe hẹp, nhìn Trần Lâm Hổ hừ một tiếng.

"Con đi tắm đây", Trần Lâm Hổ không để tâm đến cái nhìn đó, "Ông uống xong nhớ đánh răng nhé."

Cũng chẳng quan tâm lão Trần lại hừ thêm mấy tiếng nữa, cậu cầm quần áo chui vào phòng tắm.

Bảy tám phút sau, Trần Lâm Hổ lại cởi trần chui ra, nghi hoặc nói: "Lúc nãy con ở trong gọi ông mấy lần, ông không nghe thấy phải không? Sao bình nóng lạnh nhà mình không ra nước nóng vậy?"

"Không ra là đúng rồi", Lão Trần vẫn đang từ tốn uống trà sữa, "Hỏng từ hôm qua rồi."

"Hỏng sao ông không nói sớm?" Trần Lâm Hổ sửng sốt, làm cậu đứng bên cạnh nước lạnh mất nửa ngày trời.

"Dù sao ông cũng đâu có sửa được cái bình nóng lạnh", Lão Trần cay độc dùng lời Trần Lâm Hổ vừa nói để đáp trả, "Thôi đừng quản nữa."

Trần Lâm Hổ đứng đực tại chỗ, bị ông nội dùng miếng trả miếng khiến cậu không biết nên khóc hay cười.

Nhưng không tắm cũng không được, dù đã vào thu nhưng thời tiết vẫn nóng bức, một ngày huấn luyện quân sự khiến Trần Lâm Hổ toàn thân đẫm mồ hôi, không chịu nổi cứ dính dính thế mà đi ngủ.

Cậu thở dài, chuẩn bị quay lại phòng tắm.

"Làm gì thế?" Lão Trần gọi cậu lại, "Không có nước nóng đâu mà tắm!"

"Tắm nước lạnh cũng được", Trần Lâm Hổ đáp.

"Sao được chứ, sao mà được!" Lão Trần lừa cháu thì lừa thật đấy, nhưng nghĩ đến Trần Lâm Hổ tắm nước lạnh, dù là mùa hè ông cũng không đồng ý, "Mày quên chuyện trước đây mày dội nước lạnh lên đầu, sốt ba ngày rồi à?"

Trần Lâm Hổ nghĩ mãi: "Đó là chuyện hồi con học lớp một lớp hai rồi."

"Mày dù mấy chục tuổi cũng không được", Lão Trần vỗ đùi mình, "Ông đã gọi thợ đến xem rồi, người ta bảo là linh kiện chưa mang đủ, ngày mai đến thay. Mày muốn đợi đến ngày mai tắm, hay là tạm thời đến nhà lão Liêu..."

Nói xong nhớ ra dòng chữ "Câm cái mõm chó của ông lại" mà lão Liêu viết trên giấy, lời nói lại chuyển hướng: "Lên tầng hai, đúng rồi, đến nhà thầy Trương dùng ké nước nóng đi."

Trần Lâm Hổ ngẩn người, theo bản năng ngước mắt nhìn trần nhà.

Có lẽ vì trước đây đã lên đó một lần, còn ở lại cả đêm, lúc này Trần Lâm Hổ không có phản ứng quá lớn với đề xuất của lão Trần.

Cậu chọn phương án thứ ba giữa tắm nước lạnh và không tắm, đành phải mặc lại áo, chuẩn bị gọi điện cho Trương Huấn hỏi tình hình trước.

Đến khi cậu ta mò ra điện thoại, mới phát hiện vì cả ngày không về ký túc xá, chút pin còn lại trên điện thoại đã cạn kiệt ngay khi tiếng "tút tút" đầu tiên vang lên trong cuộc gọi cho Trương Huấn.

Trần Lâm Hổ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ trần nhà phía trên, đành trực tiếp ra ngoài lên lầu tìm Trương Huấn.

Giờ này ở khu tập thể cũ đã được coi là ban đêm, nhưng theo thói quen sinh hoạt của Trương Huấn, người chỉ thiếu một bước nữa là đoạt chức vô địch thức khuya, gần tám giờ vẫn chỉ là màn mở đầu cho cuộc sống về đêm của anh.

Trần Lâm Hổ gõ cửa chống trộm tầng hai mấy cái, Trương Huấn không ra mở cửa.

Lại gõ thêm mấy tiếng, Trần Lâm Hổ nghe thấy tiếng mèo của Trương Huấn kêu "meo meo" như đang báo cáo, bên trong mới vang lên tiếng Trương Huấn gọi không rõ: "Ai đấy?"

"Tôi đây", Trần Lâm Hổ đáp, "Bình nóng lạnh nhà anh dùng được không?"

Trong nhà hồi lâu không trả lời, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng lộp bộp, đến khi Trần Lâm Hổ định gõ cửa lần nữa thì cửa chống trộm "cạch" một tiếng mở ra.

Trương Huấn toàn thân còn bốc hơi nước, mái tóc ướt vén ngược ra sau, để lộ khuôn mặt dính đầy giọt nước, chiếc áo ba lỗ trắng rộng thùng thình trên người vì chưa kịp lau khô nước trên người, lúc này vai và ngực đều đã ướt, ẩn ẩn lộ ra màu da.

"Cậu nói xem bình nóng lạnh nhà tôi có dùng được không?" Trương Huấn lau nước trên má, bất đắc dĩ nhìn Trần Lâm Hổ, "Tôi vừa mới làm ướt tóc, con mèo nhà tôi đã thay cậu báo tin rồi."

Có lẽ vì tóc ướt sũng, kiểu tóc bình thường bông xù của Trương Huấn xẹp xuống, vén thành kiểu tóc vuốt ngược, trông lại chín chắn hơn ấn tượng của Trần Lâm Hổ không ít, đôi mắt cũng vì nước vào mà hơi đỏ, phủ lên vài tia sương mù.

Trần Lâm Hổ bất ngờ nhìn thấy bộ dạng Trương Huấn đang tắm dở, ngoài sự ngượng ngùng còn theo bản năng quét mắt nhìn mặt Trương Huấn, một luồng hơi nước ấm áp xuyên qua đêm thu sơ xông vào mũi.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Thói quen hàng ngày của bố già Trần: Tập thể dục buổi sáng, đánh cờ, khoác lác về cháu trai với lão Liêu.

Thói quen hàng ngày của lão Liêu: Sáng sớm đã nghe thấy tiếng tập thể dục từ nhà đối diện, chưa tỉnh ngủ đã bị lôi đi đánh cờ, bị ép phải nghe khoác lác về cháu trai.

Thói quen hàng ngày của các ông già bà cả khác trong khu tập thể: Sân khấu xướng ngôn trước cửa tiệm cắt tóc hôm nay lại khai trương rồi!