Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 20



Trần Lâm Hổ bất ngờ nhận ra Trương Huấn thật là một kẻ mặt dày vô sỉ.

"Nghĩa là sao?" Trần Lâm Hổ nhìn Trương Huấn vẫn đang xoa tay, "Anh còn muốn lợi dụng tôi lần thứ ba à?"

Trương Huấn bị giọng điệu như đang tố cáo kẻ lưu manh của cậu làm cho rất tức giận: "Cậu không thấy tôi đang cố kiềm chế sao, cậu thật là..." Anh nuốt một loạt từ miêu tả vào bụng, cầu cứu bên ngoài, "Hổ ơi!"

Nói rồi mở ngăn kéo dưới cùng bàn học, lấy ra một que thức ăn cho mèo, cầm trên tay phát ra tiếng sột soạt của bao bì.

Con mèo mập ngoài cửa chẳng thèm phản ứng gì với tên của mình, nhưng vừa nghe thấy tiếng sột soạt của que thức ăn là chưa đầy nửa giây sau, cái mặt béo ú không biểu cảm đã chen vào khe cửa.

Trương Huấn xé que thức ăn ra một chút, vừa để con mèo mập liếm "phù phù phù phù", vừa xoa từ đầu đến đuôi một hồi để giải tỏa cơn ngứa tay của mình.

Trần Lâm Hổ thấy con mèo vốn chẳng thèm để ý ai mà nghe gọi là đến, hơi ngạc nhiên: "Sao nó lại giống chó thế?"

"May mà nó không hiểu tiếng người, không thì giờ cậu đã bị nó cào nát mặt rồi," Trương Huấn vừa bóp que thức ăn vừa nói, "Nó quen rồi, nghe thấy tiếng bao bì thức ăn nó thích là chạy ngay, cũng giống như cậu nghe tiếng chuông vào lớp là giật mình thôi."

Trần Lâm Hổ nghĩ bụng so sánh kiểu gì kỳ cục thế, nhưng mắt vẫn dán chặt vào động tác vuốt mèo của Trương Huấn không rời.

"Cậu nhìn gì mà như rình mò vậy," Trương Huấn cảm thấy mình hơi quá nhạy cảm với ánh mắt kiểu này của Trần Lâm Hổ, "Muốn sờ không?"

"Cái gì cơ?" Trần Lâm Hổ chưa kịp phản ứng.

"Mèo chứ còn gì nữa," Trương Huấn ngạc nhiên, "Vuốt mèo, một hành động giúp người ta giảm stress, tuy đôi khi lại khiến mèo tăng thêm stress, nhưng chỉ cần cúng cơm đúng giờ, mèo sẽ độ lượng tha thứ cho cậu." Ngừng một chút, anh bổ sung một câu, "Chắc vậy."

Hai chữ cuối cùng khiến con mèo mập trong mắt Trần Lâm Hổ có thêm vài phần ý nghĩa chịu nhục chờ thời.

"Động vật," Trần Lâm Hổ nói, "Đều sợ tôi."

"Hổ không sợ đâu," Trương Huấn nói, "Yên tâm đi, nó chỉ coi thường cậu thôi."

Trần Lâm Hổ thấy cả hai trường hợp đều không lý tưởng cho lắm, nhưng Trương Huấn vẫy tay với cậu, không hiểu sao Trần Lâm Hổ lại thật sự nhích tới một tấc, cứng ngắc đưa tay ra, lướt nhanh qua đầu lông trên lưng con mèo mập.

"Cậu vẽ viền đấy à?" Trương Huấn cười không nhịn được, "Lại đây, qua bên này."

Trần Lâm Hổ dừng lại một chút, hiếm khi không cãi lại giọng điệu gọi trẻ con kiểu đó của anh, nhích lại gần Trương Huấn hơn một chút.

"Cầm lấy cái này," Trương Huấn nhét que thức ăn vào tay Trần Lâm Hổ, "Từ từ bóp ra, nó liếm hết rồi mới bóp tiếp."

Que thức ăn chỉ xé ra một lỗ không lớn lắm, trông giống như cà rốt buộc trên đầu lừa vậy, con mèo mập theo que thức ăn di chuyển mà dịch đầu, liếm hai cái rồi nhận ra có gì đó không ổn, nghi ngờ nhìn Trần Lâm Hổ.

"Nó trợn mắt nhìn tôi kìa." Trần Lâm Hổ ngạc nhiên.

Trương Huấn nhịn cười: "Không sao đâu, cứ tiếp tục đi, nó thuộc loại có sữa thì xem là mẹ..." Đổi miệng giữa chừng, "Có thức ăn thì xem là bố ấy mà."

"Ông bố mới" Trần Lâm Hổ cứng đờ cả người, máy móc bóp từng đoạn nhỏ que thức ăn ra, có lẽ vì thế mà con mèo mập coi cậu như cái máy cho ăn tự động, sau một lúc miễn cưỡng ngắn ngủi thì chấp nhận hiện trạng này, hai chân trước đặt lên chân Trần Lâm Hổ đang xếp bằng, vươn dài đầu, "chẹp chẹp" mà ăn.

"Chỉ cho ăn mà không vuốt ve thì sao mà được," Trương Huấn ngồi một bên nhìn không nổi nữa, "Tay kia của cậu để làm gì, giữ thăng bằng cơ thể à?"

Trần Lâm Hổ bị anh chọc ghẹo đủ rồi, nhíu mày liếc Trương Huấn: "Chưa có cảm tình, sờ không hay lắm."

"Que thức ăn chính là cảm tình còn gì," Trương Huấn nghiêng người nắm lấy tay còn lại của Trần Lâm Hổ đang nắm thành nắm đặt trên đầu gối, banh ngón tay ra rồi nhẹ nhàng ấn lên gáy con mèo mập, "Cảm tình đủ rồi thì sờ được."

Năm ngón tay vốn đang nắm chặt vì căng thẳng của Trần Lâm Hổ được Trương Huấn gỡ ra, dẫn cậu chạm vào thứ xù xì ấm áp.

Cậu làm theo hướng dẫn của Trương Huấn, đầu ngón tay cào nhẹ vài cái sau gáy con mèo mập.

Có lẽ thật sự là que thức ăn có tác dụng, Hổ không có nhiều phản kháng đối với hành động táo bạo của Trần Lâm Hổ, chỉ run run hai lỗ tai, khoan dung bỏ qua thói quen này của cái máy cho ăn.

"Cảm giác phê không?" Trương Huấn hai tay chống phía sau, ngồi lười biếng nhìn động tác vụng về của Trần Lâm Hổ, hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy sự vụng về này rất hiếm thấy ở Trần Lâm Hổ - người luôn có vẻ "tôi cái gì cũng làm được", vụng về không còn là vụng về nữa, mà giống như hổ dữ gặp phải hoa kèn nhỏ ở ngõ hẹp rồi trở nên dè chừng.

Trần Lâm Hổ dần dần trở nên táo bạo, thử dùng ngón tay gãi gãi tai con mèo mập, ngẩng đầu lên cười với Trương Huấn.

Nụ cười như vừa phát hiện ra một lục địa mới vậy.

Bàn tay vừa mới gỡ năm ngón tay của Trần Lâm Hổ ra của Trương Huấn đang chống phía sau chậm rãi siết lại, bỗng cảm thấy câu "cảm tình đủ rồi thì sờ được" vừa rồi của mình nghe hơi lưu manh.

"Cậu học sinh bị bắt nạt đó," Trong đầu Trương Huấn một mớ hỗn độn, miệng như không có phanh tự nhiên nói, "Sau đó thế nào rồi?"

Nói xong thì có chút muốn cắn lưỡi, Trương Huấn nhìn khóe miệng đang nhếch lên của Trần Lâm Hổ từ từ hạ xuống một chút, bắt đầu thật lòng coi việc Trần Lâm Hổ nói anh lúc căng thẳng thì nói chuyện không qua não là vấn đề quan trọng cần xem xét.

"Không liên lạc nữa, vốn cũng chẳng nói chuyện mấy." Trần Lâm Hổ dùng đầu ngón tay gãi cổ con mèo mập, nói nhạt nhẽo, "Sau đó cậu ấy về nhà tự học, nhưng nghe một người bạn cùng phòng cũ của cậu ấy nói thi đại học phát huy cũng tốt, trường thi đỗ cũng không tệ."

Trương Huấn lôi được một thông tin từ trong lời nói: "Con trai à? Tôi còn tưởng cậu anh hùng cứu mỹ nhân chứ."

"Gấu đực hộ cây thì có," Trần Lâm Hổ tự giễu cười, "Cây không cứu được, còn suýt nữa bị tôi nhổ tận gốc."

Trương Huấn thực sự không biết tiếp lời kiểu gì, ngậm đuôi thuốc im lặng.

"Còn anh thì sao?" Trần Lâm Hổ lại có vẻ thoải mái hơn, Trương Huấn cho cậu cảm giác mình nói gì cũng được, bèn nhún vai phải, ra hiệu cho Trương Huấn.

"Chậc," Trương Huấn tặc lưỡi, "Bọn mình còn phải huề nhau về mặt bán thảm à."

Trần Lâm Hổ cười: "Anh không muốn huề thì thôi vậy."

Cậu vừa cười, Trương Huấn liền không biết nói gì, nghĩ một lúc: "Hồi nhỏ có một năm Tết, tôi bỏ nhà đi, bị cha tôi bắt được ở ga tàu, cho tôi một cái tát, ngã xuống đất thì bị xoắn vào đầu thuốc lá bỏng. Từ đó về sau tôi đi đường thấy đầu thuốc chưa tắt đều phải đá thêm hai cái."

"..." Trần Lâm Hổ cảm thấy Trương Huấn dùng một câu tường thuật mộc mạc đơn giản và ngắn gọn, kể một câu chuyện u ám khiến người ta đau lòng, cậu im lặng hồi lâu mới tìm được cách mở lời không đột ngột lắm, "Anh từng bỏ nhà đi à?"

Trương Huấn cười nói: "Thất bại mà. Lúc đó tôi còn nhỏ, muốn về quê tìm bà nội, đến ga tàu mới biết không mang đủ tiền mua vé-- đương nhiên lúc đó cũng chưa đủ tuổi, lại chẳng có chứng minh thư gì cả, một bên tìm xem có ai đánh rơi xu dưới đất không, một bên tưởng tượng làm sao trốn lên tàu, kết quả cả hai việc đều không thành, cha tôi đã xuất hiện như thần binh thiên tướng rồi."

Nhớ lại lúc trước Trương Huấn nói anh đã không còn người thân để nhờ cậy, Trần Lâm Hổ nhận ra, người bà từng khiến Trương Huấn bỏ nhà để đi gặp chắc là đã mất rồi.

Loại tình tiết một nét vẽ qua trong cuộc đời này, đối với Trương Huấn thuở đó còn phải nhặt đồng xu để lên tàu chắc hẳn là một cú sốc không nhỏ, nhưng vì thời gian trôi qua, giờ đã trở thành chuyện vặt có thể kể với người khác trong đêm đầu thu nhiều năm sau.

Nhưng Trần Lâm Hổ cảm thấy, có thể khiến một người sống đến tuổi này, vẫn còn nhớ chuyện nhặt xu như thế nào, dù đã không còn màu sắc rõ nét trong ký ức như khi mới xảy ra, nhưng vẫn là vết sẹo xám xịt rõ ràng.

Trần Lâm Hổ dùng đầu ngón tay đã vuốt ve con mèo mập cào nhẹ hai cái lên cánh tay Trương Huấn qua lớp vải áo.

"Đừng," Trương Huấn bị động tác an ủi cứng ngắc này làm cho nửa người tê dại, "So với vết thương trên mặt của cậu thì cái của tôi chẳng đáng kể gì."

"Anh cũng rất mạnh mẽ," Trần Lâm Hổ nói, "Người thường không xoắn được vết sẹo tròn như vậy đâu."

Trương Huấn nghĩ bụng: cái miệng này sinh ra quả thật không phí hoài.

Cái cào nhẹ đến mức có thể đánh thức tất cả các điểm nhạy cảm trên người Trương Huấn vẫn còn đọng lại trên cánh tay anh. Thật kỳ lạ, rõ ràng cách một lớp vải, nhưng Trương Huấn lại cảm nhận được rất rõ ràng.

"Cậu có từng hối hận về việc đã làm lúc đó không?" Trương Huấn đột nhiên hỏi.

Trần Lâm Hổ dừng lại một giây: "Lúc đó nếu tôi không ngăn cản, cũng sẽ hối hận."

Trương Huấn hiểu ra rồi, Trần Lâm Hổ sau khi làm xong việc thì cũng dấy lên chút đắn đo về hành vi của mình.

"Không phải tôi hối hận vì đã làm chuyện đó," Trần Lâm Hổ cho mèo ăn xong xuôi, con mèo mập ú vừa ăn no liền quay phắt đi như chẳng còn nhớ ai, xác nhận cậu hết sạch đồ ăn rồi mới lắc tai, ngoảnh mặt đi liếm mép liếm chân. Cậu ném gói thức ăn vào thùng rác, rồi hai tay chống đất, ngước nhìn trần nhà thở dài: "Chỉ là tôi cứ nghĩ, giá mà tôi làm tốt hơn, khôn khéo hơn một chút thì tốt biết mấy."

Trương Huấn thấy việc này khá khó, vì Trần Lâm Hổ là kiểu người vừa ra đời đã vuông vức bốn cạnh rồi.

"Nếu tôi được như anh," Trần Lâm Hổ nói, "thì tốt biết mấy."

Ít nhất Trần Hưng Nghiệp còn có thể mơ mà cười được.

Trương Huấn im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: "Cậu thế này cũng tốt mà. Đầu vuông chân thẳng, muốn thành tròn thì phải nhọc công lắm đấy."

Trần Lâm Hổ không hiểu anh có ý gì, ngẩng đầu nhìn thì Trương Huấn đã đứng dậy, kéo ghế ngồi vào bàn làm việc.

Anh lắc lắc chuột, màn hình máy tính sáng lên, một lượng lớn văn bản nhắc nhở Trương Huấn còn cả đống việc chưa làm xong.

Anh vừa đứng dậy, không gian xung quanh dường như cũng thay đổi theo, ánh sáng mờ ảo khiến người ta hoa mắt tan biến, ý thức về việc mình đang ở trong căn phòng ngủ nhỏ trên tầng hai cũ kỹ lại trở nên rõ ràng.

Chủ đề như bị cắt đứt đột ngột, Trương Huấn nhìn màn hình đầy chữ như kiến, theo thói quen bật lửa, đưa gần đến đầu điếu thuốc mới chợt nhớ ra Trần Lâm Hổ, liếc nhìn cậu rồi tắt ngọn lửa.

"Anh cứ hút đi," Trần Lâm Hổ đứng dậy, tóc cậu đã khô gần hết, "Tôi về đây, hôm nay cảm ơn nhé."

Trương Huấn vừa rồi một thoáng nổi lên sự bồn chồn nhạt nhòa, rất khó hiểu, nhưng nhìn thấy đôi mắt bình thản của Trần Lâm Hổ, cảm xúc này liền như nếp nhăn nhỏ được vuốt phẳng.

"Việc mà hạc tiên nên làm thôi," Trương Huấn châm thuốc cười cười, "Tạm biệt, nghỉ ngơi sớm nhé."

Trần Lâm Hổ chẳng biết đáp lại những lời khách sáo kiểu này thế nào, im lặng gật đầu.

Cuộc trò chuyện vô định vừa rồi giờ đây trở thành lời chào tạm biệt lịch sự, môi Trương Huấn khẽ động đậy, muốn nói gì đó, nhưng câu "Nếu tôi được như anh" cứ vang vọng trong đầu, một vị đắng nhớp nháp dâng lên cuống họng.

"Anh có thể," Trần Lâm Hổ bỗng lên tiếng, "Cho tôi mượn vài cuốn sách không? Chỉ chơi điện thoại chán lắm."

Trương Huấn sững người, đứng dậy đi đến kệ sách, lấy ra cuốn truyện tranh Trần Lâm Hổ vừa xem dở và mấy tập tiếp theo, nhét cả vào lòng cậu: "Cầm đi, cầm hết đi."

Trần Lâm Hổ chưa kịp nói mình muốn xem gì, Trương Huấn đã chính xác tìm ra mấy cuốn cậu cần.

"Tôi muốn mượn cuốn nào anh cũng đoán được à?" Trần Lâm Hổ hỏi.

"Lúc tôi tắm xong ra cậu đang xem cuốn này," Trương Huấn đáp, "Tôi nhớ mà."

Trần Lâm Hổ hơi bất ngờ, nhưng rồi lại thấy nếu là Trương Huấn thì chuyện này cũng bình thường thôi, cậu mỉm cười.

Không biết có phải bị khói thuốc làm cay mắt không, Trương Huấn híp mắt quay đi, rồi lại rút thêm một cuốn từ đầu giường chồng lên đống sách trong tay Trần Lâm Hổ.

Trần Lâm Hổ lại gặp cuốn "Hoàng tử bé" lần trước chưa xem xong.

Tắm xong còn tiện thể mượn được mấy cuốn sách, Trần Lâm Hổ thu hoạch đầy tay, hai tay gần như không đủ dùng, còn phải nhờ Trương Huấn mở cửa tiễn cậu ra ngoài.

Đợi Trần Lâm Hổ đã bước nửa người ra cửa, Trương Huấn vẫn im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

"Thật ra trông ngầu lắm," Trương Huấn nói.

Trần Lâm Hổ quay đầu lại.

Trương Huấn chỉ chỉ vào đuôi mày mình: "Cái này này, trông ngầu lắm. Tôi nghĩ nếu cậu nói với bác Trần, bác ấy cũng sẽ thấy thế."

Trần Lâm Hổ khựng lại, theo bản năng nhìn chằm chằm Trương Huấn, suy nghĩ câu này có ý gì.

Nhưng chỉ thấy Trương Huấn hơi cụp mắt, ho khan một tiếng rồi nói nhanh: "Tôi chỉ nói cho có lệ thế thôi."

"Cũng không phải nói cho có lệ thôi đâu," Trần Lâm Hổ không hiểu sao lại buột miệng, "Đúng là trông ngầu thật."

Trương Huấn bị sặc khói thuốc, vừa cười vừa ho vẫy tay lia lịa với Trần Lâm Hổ: "Cậu đi đi, nhìn mặt ngầu của cậu người ta chẳng còn tâm trạng bực bội nữa."

Trần Lâm Hổ ba bước làm hai bước xuống tầng một, vừa mở cửa chống trộm nhà mình thì nghe thấy tiếng đóng cửa của Trương Huấn trên đầu.

Chưa đến giờ lão Trần đi ngủ, Trần Lâm Hổ vào nhà thấy ông đang nằm trên ghế xích đu chơi bài tiến lên trên điện thoại, tai đeo cặp tai nghe mới Trần Lâm Hổ mua cho, bụng đặt cuốn sổ kế toán cũ mèm bìa sắp rụng mà tối nào ông cũng lật qua lật lại.

Chào hỏi lão Trần xong, Trần Lâm Hổ ôm mấy cuốn sách mượn từ Trương Huấn về phòng ngủ.

Cậu mở cuốn sổ phác thảo ra vẽ vài trang, điều này gần như đã thành thói quen của Trần Lâm Hổ.

Vẽ vời là thứ trừ một số người có năng khiếu bẩm sinh khiến người khác ghét cay ghét đắng ra, cơ bản là phải luyện tập nhiều, giữ cảm giác tay và mắt, nghỉ một thời gian không vẽ có khi kỹ thuật sẽ tụt lùi.

Trần Lâm Hổ không có kế hoạch gì cho tương lai, thói quen này cũng chưa tìm được hướng phát triển rõ ràng, thường là vẽ theo ảnh tìm được hoặc người vật đi qua để luyện tập, hôm nay vẽ xong mới phát hiện, một nửa là vẽ mèo.

Mèo lại còn giống heo, ánh mắt cũng chẳng hiền lành gì, mang vẻ thách thức và khinh thường, nhìn mà Trần Lâm Hổ thấy ngứa tay.

Ngứa tay.

Cậu giơ tay trái lên, để dưới đèn bàn soi soi.

Khớp xương rõ ràng, da trắng, có thể thấy vài đường gân hơi nổi, không có nốt đỏ hay mẩn ngứa gì.

Nhưng vẫn thấy hơi ngứa, Trần Lâm Hổ nghĩ mãi, cảm thấy phạm vi ngứa sắp xếp tổ hợp lại, qua con mắt nghệ sĩ của cậu mà phác họa, dường như là chỗ Trương Huấn nắm tay cậu sờ mèo mập lúc nãy.

Trần Lâm Hổ lắc lắc tay, không lắc được cảm giác dính trên da.

Không lẽ mình dị ứng với Trương Huấn, kiểu mồ hôi tay gì đó?

Mà Trương Huấn có đổ mồ hôi tay đâu?

Trần Lâm Hổ nghĩ kỹ lại, lòng bàn tay Trương Huấn rất khô ráo, ấm áp, vì xoa đầu cậu nên Trần Lâm Hổ còn biết Trương Huấn khá khỏe tay.

Nhưng lúc búng trán cậu thì rất nhẹ nhàng.

Trần Lâm Hổ dựa vào lưng ghế, xoa xoa tay mình, thoáng thấy chồng sách để ở góc bàn, cuốn trên cùng có bìa là một cậu bé tóc vàng quàng khăn dài, ánh mắt tò mò lẫn bối rối.

Một người ngoài hành tinh nhỏ, Trần Lâm Hổ nghĩ thầm, du hành qua những hành tinh có cư dân mà cậu không hiểu nổi.

Nếu theo bối cảnh này, thì hành tinh Trương Huấn ở hẳn phải khác xa hành tinh của cậu.

Trần Lâm Hổ có chút tò mò về một "hành tinh" như vậy.

Cậu gãi gãi mu bàn tay, cảm thấy trên "hành tinh" đó có lẽ có thứ gì đó khiến cậu dị ứng.

...

Lời tác giả:

Cậu ấy đã thật sự rất đắn đo.