Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 32



Bài luận môn tự chọn chẳng có gì nhiều. Có lẽ thầy cô biết đám sinh viên đa phần cũng chỉ viết đối phó cho xong, nên yêu cầu số từ cũng không mấy nghiêm túc.

Trần Lâm Hổ viết xong bản nháp khoảng 7-8 giờ, ra sân chạy hai vòng để giãn gân cốt. Đang mồ hôi nhễ nhại quay về ký túc xá thì đụng mặt Phương Thanh ở cửa.

Sáng nay suýt đánh nhau, giờ gặp mặt chẳng ai muốn nói với ai câu nào.

Trần Lâm Hổ vốn chẳng ưa giả vờ hòa thuận, lạnh nhạt liếc Phương Thanh, thấy bên cạnh còn có Hồ Vĩ Minh. Hai người có vẻ vừa bàn giao công việc ở phòng quản lý ký túc xá xong, đang cầm mấy tờ giấy vừa nói chuyện vừa nhìn Trần Lâm Hổ.

Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt Phương Thanh nhìn cậu có chút khác so với sáng nay.

Ngoài bất mãn và giận dữ, còn như có chút chế giễu và mỉa mai tinh tế.

Trần Lâm Hổ lười để tâm, liếc qua rồi cứ như không thấy gì, thẳng tiến về phòng. Cậu chẳng bận tâm Phương Thanh có còn để bụng hay không, cũng chẳng quan tâm đối phương đang ấp ủ loại tâm trạng gì. Bài luận đã xong phần lớn cùng cuộc gọi chiều nay của Trương Huấn đã giải phóng cậu khỏi tâm trạng buồn bực.

Sáng mai hai tiết đầu không có lớp, Chu Tráng Tráng lại rủ Thượng Thanh Hoa và Cao Nhất Đẳng đánh game. Thấy Trần Lâm Hổ về, gã cũng nhiệt tình mời cậu tham chiến.

Trần Lâm Hổ thà đánh cờ với ông nội còn hơn chơi game với Chu Tráng Tráng. Tắm xong liền lấy cớ còn phải vẽ để từ chối thẳng thừng.

"Sao thấy mày lúc nào cũng ngủ với vẽ thế?" Chu Tráng Tráng hỏi, "Lại luyện tập à?"

Trần Lâm Hổ đeo tai nghe: "Mắc mớ gì đến mày. Thắng liên tiếp ba trận rồi hãy bàn chuyện chơi game với tao."

Tiêu chuẩn này cho đến khi phòng 307 sắp tốt nghiệp đại học vẫn chưa ai đạt được.

Mở Photoshop lên, Trần Lâm Hổ chỉnh sửa nhẹ một đơn hàng theo yêu cầu của khách rồi gửi đi. Chẳng bao lâu sau đối phương trả lời, rất hài lòng, chuyển nốt số tiền còn lại. Trần Lâm Hổ chuyển số tiền vừa nhận được vào tài khoản ngân hàng của mình.

Thẻ ngân hàng này cậu giấu ba mẹ mở lén, chuyên để tiền kiếm được từ vẽ tranh. Từ hồi cấp ba bắt đầu học vẽ trên máy tính cậu đã bắt đầu tích góp, những khoản chi tiêu lặt vặt cũng cố gắng chỉ dùng tiền trong thẻ này. Tiền ba mẹ cho, trừ học phí ra, đều ở một thẻ khác.

Số dư tăng lên là chuyện vui, tâm trạng Trần Lâm Hổ khá tốt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cửa phòng bị đẩy ra, Phương Thanh bước vào, chạm mắt với Trần Lâm Hổ, liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay cậu, rồi dừng lại nửa giây trên gương mặt Trần Lâm Hổ, sau đó không nói gì đi đến giường mình, "xoạt" một cái, kéo rèm bàn dưới giường lại.

Trần Lâm Hổ đặt điện thoại xuống, đóng file vừa xong, mở một file PSD khác.

Trên canvas dài là một truyện tranh đơn giản, phong cách vẽ nhẹ nhàng, nội dung cũng rất tùy hứng: Một con mèo mặt mũi hung dữ, đầu to tai to đang lục thùng rác, bỗng gặp một con hạc tiên cũng đang lục thùng rác kế bên.

Mèo rất ngạc nhiên, hỏi: Sao một con hạc tiên lại ở đây?

Hạc tiên lịch sự đáp: Vì đây là truyện tranh, mèo ngu.

"Ông vẽ cái gì thế?" Thượng Thanh Hoa dậy đi vệ sinh, liếc nhìn rồi bật cười, "Con mèo này trông đặc biệt thật nha, nhìn thân hình như sắp thành heo xuất chuồng luôn rồi."

Trần Lâm Hổ tạo layer mới để vẽ đường nét: "Bài tập môn thiết kế cảnh hồi trước."

"Bài tập môn đó không phải đã nộp rồi sao?" Thượng Thanh Hoa thắc mắc.

"Cái này bị loại rồi," cậu Trần đáp, "Dù sao cũng rảnh, tôi muốn vẽ nốt bức này."

Ban đầu định nộp cái này, nhưng thầy thấy không liên quan lắm đến đề bài nên kêu cậu vẽ lại cái khác.

Thượng Thanh Hoa "ồ" một tiếng, hứng thú ghé lại xem thêm một lúc: "Được đấy, cái kiểu hài hước "dù không có gì mắc cười nhưng lại thấy mắc cười". Ông vẽ tiếp đi, còn phần sau không? Nếu thành truyện dài, tôi làm độc giả trung thành cho."

Chẳng có phần sau nào cả, đây chỉ là Trần Lâm Hổ tiện tay vẽ khi luyện phân cảnh thôi.

Thật ra phân cảnh vẽ cũng bình thường, chẳng có kỹ thuật cao siêu gì. Cậu thuộc loại sinh viên mỹ thuật đại trà, vì thi cử mà ra đời, phần lớn thời gian chỉ vẽ tĩnh vật, pha màu và tốc họa. Trước khi học chuyên ngành này, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp xúc với thứ gọi là "vẽ kịch bản phân cảnh".

Nhưng bất ngờ là Trần Lâm Hổ thấy vẽ kiểu này cũng khá thú vị, hơi giống hồi bé viết nhật ký, khi viết chán rồi thì vẽ tranh minh họa vậy.

Cảm giác đắm chìm vào một việc thật kỳ diệu, Trần Lâm Hổ ngẩng đầu lên thì đã gần 1 giờ sáng. Cậu xuất hình ảnh, đăng lên Weibo và vài tài khoản trên các nền tảng nhận đơn hàng của mình.

Vì là lần đầu vẽ kiểu này, cậu tùy tiện gắn vài hashtag mà cậu thấy phù hợp.

Quay lại xem điện thoại lần nữa, Trần Lâm Hổ có cảm giác thành tựu nhỏ nhoi.

Cảm giác này đã nhiều năm rồi không xuất hiện.

...

Đoạn Kiều vừa ra khỏi cơ quan thì hắt hơi liền hai cái, trời càng ngày càng lạnh, đã đến mùa mọi người tích mỡ qua đông rồi.

Đèn đường trước cổng cơ quan hỏng một cái, ánh sáng chập chờn. Đoạn Kiều liếc nhìn, dưới đèn còn đứng một người, đang hút thuốc, chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng, lại còn để phanh ngực.

Lát nữa lạnh đến nỗi chảy nước mũi thì để xem còn muốn ra vẻ nữa không, Đoạn Kiều thầm nghĩ, không biết đây là tên ngốc nào nữa.

Tên ngốc dưới đèn đường xoay người, dụi tắt điếu thuốc, Đoạn Kiều nhận ra đó là tên ngốc Trương Huấn.

"Ông không lạnh à?" Đoạn Kiều vừa kinh ngạc vừa đi tới vừa gào lên, "Ông mặc cái quái gì thế, khoác áo mà như mặc túi nilon vậy?"

Trương Huấn nghe thấy động tĩnh, ngoác miệng cười với hắn: "Đúng vậy, ai mặc đồ chẳng muốn đẹp mã một chút."

Khi mở miệng, giọng anh nghe rất khàn đặc. Đoạn Kiều đến gần mới nhìn rõ sắc mặt Trương Huấn dưới ánh đèn đường.

"Ôi trời, ông bị sao thế?" Đoạn Kiều càng ngạc nhiên, "Chuyện gì vậy? Trông như bị người ta hút hết tinh khí ấy."

Mặt Trương Huấn tái nhợt, không biết là bị lạnh hay vì lí do gì khác, môi cũng khô đến nỗi bong da, mắt đỏ ngầu.

"Cảm cúm, hơi sốt," Trương Huấn nói không để tâm, "Nghỉ ở nhà hai ngày, đã đỡ rồi. Chỉ là ngủ không được."

Đoạn Kiều vừa buồn cười vừa tức, chỉ muốn tát cho anh hai cái: "Thế mà còn ăn mặc như vậy ra ngoài diễu phố à? Đi đi, đến chỗ tôi đã, tôi nói với Tiểu Mộng một tiếng, bảo em ấy tan ca giúp làm chút đồ ăn."

"Thôi, đừng phiền phức," Trương Huấn lắc đầu, lại châm một điếu thuốc, "Đoạn Kiều này, Trương Thành tìm được tôi rồi."

Đoạn Kiều sững người: "Anh trai của ông á?"

"Mấy hôm trước gọi điện, tôi không để ý nên lỡ nghe máy," Trương Huấn nói xong lại nhìn hắn, "Số điện thoại là ông cho à?"

"Tôi thà cho anh ta số tài khoản ngân hàng của mình còn hơn cho số điện thoại ông," Đoạn Kiều nói, nhìn tình trạng Trương Huấn, thở dài, "Thế này đi, tìm chỗ nào ấm áp ăn lót bụng tí đã. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nhất thời cũng chẳng nghĩ ra chỗ nào ấm áp, hai người đèo nhau trên xe điện của Trương Huấn đến quán nướng lần trước. Chào hỏi chủ quán, tìm được bàn vắng trong góc vào giờ ăn, chủ quán cũng nhanh chóng bưng ra hai bát mì.

"Uống rượu không?" Chủ quán hỏi.

"Không uống, lần trước uống suýt gây chuyện," Trương Huấn cười cười, "Cảm ơn nhé."

"Khách sáo làm gì." Chủ quán xua tay.

Chủ quán vừa đi, Đoạn Kiều liền hỏi gấp: "Rốt cuộc chuyện gì vậy? Trương Thành biết ông ở Bảo Tượng à?"

"Chỉ biết số điện thoại của tôi thôi," Trương Huấn mở chai Bắc Băng Dương, uống một cách hờ hững, khiến Đoạn Kiều sốt ruột xoa tay liên tục, "Số này ngoài ông, chủ nhà và mấy đứa như Hổ con thì cũng chẳng ai biết. Ông không nói, vậy chắc là hỏi mấy đồng nghiệp cũ còn làm việc với tôi."

"Thế là làm khó anh trai ông rồi," Đoạn Kiều cười mỉa mai, "Trước kia chả quan tâm gì, giờ thì chạy khắp nơi tìm người để kiếm số điện thoại."

Đối với Trương Huấn, Trương Thành chỉ là một NPC mang danh "anh trai". Hai anh em từ lần đầu gặp mặt cho đến khi Trương Huấn bỏ đi chưa từng nói chuyện đàng hoàng.

"Rốt cuộc anh của ông là sao thế?" Đoạn Kiều hỏi, "Ông kể tôi nghe từ đầu đi, để tôi còn biết đường mà che chắn cho ông chứ?"

Trương Huấn xoa xoa mặt, mấy ngày nay ở nhà anh thật sự chẳng ngủ được mấy, nhắm mắt cũng không ngủ được, nhưng tinh thần lại đặc biệt tỉnh táo.

Anh cắn miếng thịt cừu nướng, ậm ừ mở miệng: "Ông từng thấy cơ sở chuyên chữa trị đồng tính chưa?"

Đoạn Kiều nuốt chưa hết ngụm Bắc Băng Dương, sặc đến nỗi phun ra từ mũi, ngớ người nhìn Trương Huấn.

"Tôi từng thấy rồi, thấy cổng lớn từ bên kia đường," Trương Huấn cười cười, "Bố tôi đã đăng ký tên tôi, lái xe bảo đưa tôi đi dạo, suýt nữa đưa tôi vào đó. Tôi mở cửa xe chạy mất, dù chân bị bong gân cũng chẳng kịp để ý."

Đoạn Kiều lấy tay áo lau mặt, đầu toát mồ hôi, nhưng lòng lại lạnh buốt.

Điều đầu tiên nghĩ đến là sốc điện, ghế điện, tra tấn dã man. Thấy không thể tin được, làm sao có thể dùng thứ đó với Trương Huấn, bố Trương Huấn rốt cuộc là điên rồi, hay không coi đứa con này là người nữa?

Sau đó mới nhận ra ý nghĩa khác trong lời Trương Huấn.

"Thế... thế ông..." Đoạn Kiều hơi không biết mở miệng thế nào, vỗ đùi một cái, "Hèn gì tôi bảo sao không thấy ông yêu đương gì cả, thì ra là nồi úp không vừa vung thật!"

Trương Huấn bị lời hắn chọc cười: "Thực ra cũng đã từng có yêu đương. Lúc về quê làm giáo viên, có người theo đuổi tôi, là con trai. Lúc đó có lẽ tôi thật sự quá chán, nên mới mơ hồ nhận lời. Sau đó gia đình cậu ta phát hiện, làm ầm lên ở trường tôi dạy, tôi mới xin nghỉ việc và bỏ đi."

"Đệt." Chỉ có chửi thề mới diễn tả được tâm trạng lúc này của Đoạn Kiều, "Chỉ một người cũng chẳng yêu đương được, sao lại đổ hết lên đầu ông? Còn người đó thì sao, sao không khuyên nhủ gia đình?"

"Không lộ mặt, chẳng gặp lại nữa." Trương Huấn lắc đầu, lười nhắc đến mối tình ngớ ngẩn chưa đầy hai tháng này, "Ba tôi tuy đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn bạn bè cũ ở trường, chuyện truyền về nhà. Tình hình nhà tôi ông cũng biết rồi, còn ở lại làm gì nữa."

Lúc này nếu không phải ở quán, Đoạn Kiều thật muốn châm điếu thuốc.

Hắn đoán Trương Huấn bỏ đi chắc là cãi nhau với gia đình, không ngờ lại cãi nhau nghiêm trọng đến thế.

"Tôi vốn định giữ kín chuyện này, nhưng Trương Thành lại tìm được tôi." Trương Huấn cúi đầu húp vài ngụm mì, dạ dày vì hai ngày chưa ăn gì nên vừa trống rỗng vừa đau, "Nếu ông thấy không thoải mái..."

"Không thoải mái cái đầu ông ấy! Ông thích nam hay nữ thì liên quan quái gì đến tôi. Tôi chỉ là bạn thân của ông thôi mà," Đoạn Kiều hoàn hồn, trừng mắt nhìn anh rồi đập bàn, "Lẽ ra ông nên nói sớm với tôi, ngoài tôi ra, ông còn nói chuyện này với ai được? Nói thật đi, có phải lúc đầu ông đề phòng tôi, sợ tôi có ý gì không?"

Trương Huấn vốn định đùa cho qua, thấy Đoạn Kiều nghiêm túc, lời lại nuốt về, hồi lâu mới nói: "Đúng vậy. Tôi không tin người khác không để ý, ngay cả ba mẹ ruột còn chịu không nổi kia mà."

Mũi Đoạn Kiều cay cay, giả vờ xoa xoa, giọng ồm ồm hỏi: "Thế Trương Thành gọi điện cho ông làm gì? Đã chạy xa thế này rồi còn bám riết không tha à?"

Lần này không gọi là "anh trai ông" nữa.

"Bảo tôi mẹ bị ốm, nhập viện," Trương Huấn gạt hết thịt trên xiên vào bát, động tác rất thong thả, vẻ mặt cũng rất bình thản, "Muốn gặp tôi, gọi tôi về một chuyến."

"Bị ốm à?" Đoạn Kiều nói, "Vậy làm sao đây, ông về không?"

Trương Huấn mỉm cười: "Lúc vừa xin nghỉ việc về nhà, bố tôi suýt đánh chết tôi, khóa tôi trong phòng. Tôi trèo cửa sổ chạy trốn, ở trong một khách sạn nhỏ. Trương Thành liền gọi điện cho tôi, nói mẹ bị bệnh muốn nói chuyện với tôi. Tôi về rồi, bố tôi bảo lái xe đưa tôi đi dạo nói chuyện, suýt nữa nói chuyện vào cơ sở chữa trị."

"... Không phải chứ," Đoạn Kiều ngẩn người, "Anh trai ông bình thường im hơi lặng tiếng, vậy mà phối hợp với bố mẹ lại khá ăn ý nhỉ."

"Cũng không thể trách anh ta," Trương Huấn khuấy mì, thờ ơ nói, "Anh ta sớm đã bị bố tôi uốn nắn rồi, bảo gì làm nấy. Hơn nữa, tôi cũng đâu lớn lên cùng anh ta từ bé, không thân thiết cũng bình thường."

Đoạn Kiều nhịn không được, gọi hai chai bia, không đưa cho Trương Huấn, tự mở nắp uống hết.

"Ông cũng bớt nốc nước tiểu ngựa đi," Trương Huấn vừa ăn vừa nói, còn bình tĩnh hơn cả Đoạn Kiều, "Vốn không muốn nói với ông mấy chuyện vặt vãnh này, thật đáng xấu hổ."

"Tôi trước đây," Đoạn Kiều chỉ vào mũi mình, "Bị đám chủ nợ của ba tôi đuổi cả tuần không về nhà được, cả người hôi rình, đói đến nỗi khóc lóc thảm hại, dáng vẻ ấy ông cũng đâu phải chưa thấy. Có gì mà đáng xấu hổ."

Chuyện này Trương Huấn nhớ. Lúc đó, anh liều mạng đưa Đoạn Kiều lén lút về nhà, cho hắn tắm rửa thay quần áo, còn được ăn no ngủ kỹ một bữa.

"Ông đang tiến lên phía trước đấy," Trương Huấn cười nói, "Còn tôi thì khác."

Đoạn Kiều cụng ly Bắc Băng Dương với anh: "Khác chỗ nào hả lão Trương? Đời người làm sao biết được mình có đang đi lên hay không. Chỉ có thể cắm đầu bước tới thôi. Trừ bọn sinh ra đã cưỡi ngựa nghìn dặm, người thường thì ai chẳng bước đi vụng về như nhau. Nhưng chẳng ai định dừng lại, cũng không thể dừng được."

Trương Huấn uống cạn Bắc Băng Dương trong tay, nói: "Nếu không phải ông cho Trương Thành số điện thoại của tôi, tôi đã vui lắm rồi. Người tôi tin tưởng vốn không nhiều."

...

Trần Lâm Hổ vừa ra khỏi hiệu thuốc, tay xách mấy hộp thuốc lão Trần nhờ mua và thuốc nhỏ mắt của mình. Để mua được thương hiệu quen dùng, cậu phải đi xa hơn một chút đến hiệu thuốc lớn. Hiện tại, cậu đang vừa lướt điện thoại vừa đi về.

Mấy ngày trước cậu vô tình đăng mấy bức truyện tranh lên Weibo, không ngờ hai ngày nay lượt chia sẻ và bình luận tăng vọt, số follower cũng tăng lên một chút.

Cậu rất vụng về trong việc trả lời bình luận, do dự chọn thả hai cái icon, cúi đầu xuống suýt đâm sầm vào người khác.

"Xin lỗi." Trần Lâm Hổ vội vàng cất điện thoại.

Người bị đụng ngẩng mặt lên, Trần Lâm Hổ sững người: "Trương Huấn? Sao anh lại ở đây?"

"Cậu nghĩ sao?" Trương Huấn ngậm điếu thuốc, chỉ chỉ về phía biển hiệu quán nướng đằng sau, "Hôm nay thứ Sáu rồi à? Cậu cũng về rồi."

Trần Lâm Hổ nghe vậy cau mày. Hai ngày nay, cậu không có tin tức gì của Trương Huấn, đến quán cà phê sách chỉ thấy Vũ Nguyệt và đứa cháu trai ông chủ gọi đến phụ việc đang bận tối mắt tối mũi, ai cũng bảo Trương Huấn xin nghỉ.

"Tôi nhắn tin anh không trả lời." Trần Lâm Hổ nhìn Trương Huấn nói.

Giọng điệu cứng nhắc này kết hợp với gương mặt ấy, đổi thành người khác có khi tưởng cậu đến gây sự. Trương Huấn cười nói: "Cậu có nhắn à? Tôi không xem điện thoại. Mấy ngày nay tắt máy, cậu có gọi tôi cũng không nhận được."

Người hiện đại mà tắt máy đồng nghĩa với việc cắt đứt liên lạc với thế giới. Trần Lâm Hổ vô thức quan sát kỹ mặt Trương Huấn, dưới ánh đèn đường lờ mờ lúc chập tối, thấy mắt Trương Huấn đỏ ngầu, tóc tai bù xù.

"Anh sao vậy," Trần Lâm Hổ cau mày tìm từ để miêu tả, "Trông như bị đánh cho nội thương ấy."

Trương Huấn không nhịn được cười, thấy Trần Lâm Hổ có khả năng miêu tả kỳ quặc nhưng lại rất chính xác.

Chưa kịp nói gì, phía sau vang lên tiếng một tiếng "Á", Đoạn Kiều từ bậc thang lao xuống, từ đằng sau treo người lên lưng Trương Huấn: "Lão Trương à, ông không thể giấu tôi chuyện gì nữa đâu đó. Thằng Trương Thành chó má đó thật không đáng mặt đàn ông gì cả, ôi Huấn à."

Trương Huấn suýt bị hắn làm ngộp thở, vội vàng kéo Trần Lâm Hổ giúp mình gỡ Đoạn Kiều ra khỏi lưng, mắng: "Suýt nữa gãy cột sống tôi rồi! Đợi đấy, để Tiểu Mộng đến, đánh cho ông nát nhừ ra."

Trần Lâm Hổ bị sức tàn phá của Đoạn Kiều sau khi uống say làm cho giật mình: "Anh ấy sao vậy?"

"Uống hơi nhiều." Trương Huấn kéo Đoạn Kiều ra lề đường, "Không sao đâu, cậu đi trước đi, tôi gọi điện cho bạn gái cậu ta rồi, cô ấy đang ở gần đây, lát sẽ lái xe đến đón."

Đoạn Kiều có hơi say, nhưng vẫn đi đứng được, bị Trương Huấn kéo dựa vào cây bên đường, không ngừng lẩm bẩm.

"Tôi cũng đợi." Trần Lâm Hổ thấy Đoạn Kiều lại kéo Trương Huấn xuống thêm cú nữa, tối nay Trương Huấn sẽ phải gắn thép trên lưng mà đi mất.

Trương Huấn bấm bật lửa nhìn cậu: "Trời lạnh thế này, đừng đứng đây nữa."

"Không lạnh." Trần Lâm Hổ một tay nhấc Đoạn Kiều đang trượt dọc xuống theo thân cây.

Trương Huấn biết cậu cứng đầu, cũng không ép: "Thôi được. Vừa hay bật lửa tôi hết ga rồi, cậu trông nó hộ tôi, tôi đi mua cái mới."

Trần Lâm Hổ gật đầu, Trương Huấn đi về phía cửa hàng tiện lợi gần nhất.

So với Trương Huấn, tửu lượng của Đoạn Kiều kém xa. Uống say rồi thì thấy đâu là dựa đó, thân hình nặng nề lại thích treo lên người khác, Trần Lâm Hổ vừa kéo hắn, hắn liền bám vào vai Trần Lâm Hổ, đu người lên, lúc thì gọi "Huấn ơi" lúc thì gọi "Hổ à" loạn xạ.

Trần Lâm Hổ vất vả đỡ hắn, ngửi thấy mùi nướng lẫn với mùi rượu nhăn mũi: "Hai người cùng ăn uống, sao chỉ có mình anh say vậy?"

"Đúng không, chỉ có mình tôi là say như chó." Đoạn Kiều vẫn có thể tiếp lời, nói lúng búng không rõ, "Trên đời này loại người chó má nhiều vô kể, nhưng lão Trương nhà tôi đã làm gì hại ai đâu chứ? Chỉ yêu đương thôi mà, suýt nữa bị đưa vào cái tổ chức chó má kia..."

Trần Lâm Hổ bị một tràng "chó má" của hắn làm cho ngớ người, càng bị nửa sau câu nói làm cho hoang mang.

Yêu đương gì mà vào tổ chức được?

"Ngẩn người gì thế?" Giọng Trương Huấn cắt đứt suy nghĩ của Trần Lâm Hổ, anh vừa ném thuốc lá và bật lửa mới mua vào giỏ xe, vừa tay chân lóng ngóng cùng Trần Lâm Hổ đỡ Đoạn Kiều dậy, hất cằm về phía bên cạnh, "Xe đến rồi kìa, bấm còi inh ỏi như đánh trống ấy."

Không xa, một chiếc Volkswagen màu đen đang bấm còi điên cuồng, trên ghế lái Ninh Tiểu Mộng với vẻ mặt hết sức dữ tợn, Đoạn Kiều lập tức tỉnh táo hẳn, vội vỗ vai hai người bên trái bên phải: "Nhanh lên, nhanh đưa tôi lên xe lãnh đạo."

Đó là lần đầu tiên Trần Lâm Hổ thấy Đoạn Kiều nhanh nhẹn đến vậy, vừa đến trước xe đã "vù" một cái chui vào ghế sau.

"Làm phiền hai cậu rồi nhỉ?" Ninh Tiểu Mộng hạ cửa kính xuống, "Lên xe đi, tiện thể chở hai cậu một đoạn."

Trương Huấn cúi người xua tay: "Thôi, tôi còn phải chạy xe đạp điện về." Lại quay sang nói với Trần Lâm Hổ, "Hay cậu lên xe đi? Công viên Văn Hóa đóng cửa rồi, cậu cũng không đi đường tắt được."

Trần Lâm Hổ lắc đầu, dù cậu cũng đã ăn một bữa với Ninh Tiểu Mộng, nhưng vẫn chưa quen lắm, hơi ngại.

Nhút nhát. Trương Huấn mỉm cười, cũng không biết tiêu chuẩn người lạ người quen trong lòng cậu nhóc này là thế nào.

"Thôi được rồi, cậu ấy ngồi xe đạp điện về với tôi." Trương Huấn nói với Ninh Tiểu Mộng, lại chỉ Đoạn Kiều ở ghế sau, "Cậu chỉ cần chăm sóc cậu ta là được."

Ninh Tiểu Mộng cũng thực sự lo lắng cho Đoạn Kiều, chỉ trong chốc lát đã quay đầu nhìn hắn mấy lần, đành phải dặn dò thêm vài câu, rồi lấy từ trong xe hai cốc sữa nóng lúc nãy mua trên đường, đưa cho hai người: "Trời lạnh, uống cho ấm bụng."

"Gọi điện cho tôi," Đoạn Kiều ngồi đằng sau lại bắt đầu ồn ào, "Về nhà gọi điện cho tôi nhé lão Trương."

Trương Huấn gõ gõ cửa sổ: "Lo cho thân ông trước đi."

Chiếc xe hơi màu đen khởi động, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

"Mình cũng đi thôi," Trương Huấn móc chìa khóa xe từ túi quần ra, "Cầm sữa đi, về cho bác Trần một cốc. Mà bác ấy không thích uống cái này phải không?"

Trần Lâm Hổ nhìn gương mặt tái nhợt của anh dưới ánh đèn đường, một tay xách hai cốc sữa, dùng tay còn lại sờ trán anh, cau mày hỏi: "Sắc mặt anh tệ quá, bị ốm à?"

Trương Huấn bất ngờ bị lòng bàn tay Trần Lâm Hổ chạm vào, trái tim như bật nảy, như bị khuấy trong nước đắng, bắn lên những giọt vị không rõ.

"Không có," Anh vỗ vỗ mu bàn tay Trần Lâm Hổ, "Chỉ là ngủ không ngon thôi."

Trán không nóng, ngược lại còn hơi lạnh, Trương Huấn suốt ngày mặc mỏng để giữ hình tượng, Trần Lâm Hổ thực sự không hiểu anh nghĩ gì.

Hồi cấp ba cậu cũng thường xuyên mất ngủ, nhưng cũng không đến nỗi sắc mặt như Trương Huấn thế này, có thể đi đóng phim ma luôn được rồi.

"Vậy anh đừng lái xe nữa," Trần Lâm Hổ gạt tay Trương Huấn đang đẩy xe, để sữa vào giỏ xe, "Anh lái xe mà dáng vẻ rã rời thế này, tôi ngồi ở sau tôi sợ."

Trương Huấn bật cười, cũng không từ chối, hai tay đút túi đợi Trần Lâm Hổ đẩy xe ra.

Ánh sáng từ quán nướng trong đêm đều mang mùi thìa là, lúc ở trong quán không cảm thấy, giờ ra ngoài mới thấy hơi lạnh, ánh sáng mùi thìa là cũng không còn ấm áp như vậy nữa.

Trần Lâm Hổ đẩy xe ra, rồi ngồi lên yên trước. Đợi Trương Huấn leo lên ghế sau, cậu mới cởi áo khoác dày của mình đưa cho anh.

"Tôi không lạnh." Trương Huấn sững người.

"Khoác vào đi," Trần Lâm Hổ nhướng mày nói, "Anh bộ dạng như thế này, không giống như chỉ mất ngủ mà ra đâu. Khoác lên, kéo mũ trùm đầu vào."

Không đợi Trương Huấn từ chối, cậu vặn ga, chiếc xe máy điện ngoan ngoãn rẽ vào làn đường dành cho xe không động cơ.

Trương Huấn đối với sự cứng đầu của đối phương cũng không còn cách nào, đành khoác áo còn vương hơi ấm của Trần Lâm Hổ lên.

"Cậu không lạnh à?" Trương Huấn cất giọng, "Lát nữa cảm lạnh đừng có lên tầng hai khóc với tôi đấy."

"Anh cũng biết trời lạnh à?" Trần Lâm Hổ nói, "Ngậm miệng lại, kẻo gió lùa vào bây giờ. Sao anh tắt điện thoại?"

Lúc đầu Trương Huấn chỉ khoác hờ, trời lạnh cũng không cảm thấy gì, nhưng chỉ khi hơi ấm của áo khoác bao bọc cơ thể anh, anh mới cảm nhận được gió lùa khắp nơi, chịu không nổi. Vì vậy, anh trực tiếp mặc hẳn vào luôn.

"Cậu rốt cuộc bảo tôi ngậm miệng hay nói chuyện đây?" Trương Huấn vừa kéo khóa vừa cười nói, "Muốn tắt thì tắt thôi. Cậu tìm tôi có việc gì mà gấp thế?"

Trần Lâm Hổ bị hỏi đến ngớ người. Đúng vậy, cậu tìm người có việc gì nhỉ?

Chẳng việc gì cả, cũng không gấp.

Chỉ là hơi lo lắng, nhất là sau khi Viên Dự và Phương Thanh đến quán cà phê sách thì Trương Huấn không còn ở đó nữa, cậu cứ nghĩ mãi xem hai việc này có liên quan gì với nhau không.

Một lúc sau, Trần Lâm Hổ mới nói: "Anh không mở máy thì làm sao liên lạc với tôi?"

Trương Huấn nghĩ mãi, vẫn không hiểu nổi logic của Trần Lâm Hổ.

"Là do tôi mất ngủ lâu quá nên ảnh hưởng đến não bộ, hay là tôi hoàn toàn không hiểu cậu nói gì?" Trương Huấn thắc mắc.

Trần Lâm Hổ thực ra cũng không giải thích rõ được, bèn chuyển chủ đề: "Bao lâu chưa ngủ rồi?"

"Không biết," Mắt Trương Huấn cay xè, chớp mấy cái rồi nói, "Hơn hai mươi tám hai mươi chín tiếng."

Thời gian này còn dài hơn kỷ lục mất ngủ cao nhất của Trần Lâm Hổ, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn: "Hay là tôi chở thẳng anh đến bệnh viện nhé?"

"Cậu cứ đâm thẳng vào cột điện đi," Trương Huấn xoa mắt nói, "Đâm cho tôi ngất đi là khỏi bệnh. Giờ tôi cũng hơi buồn ngủ rồi, cố thêm chút nữa, về đến khu nhà tập thể chắc vừa kịp mộng du về phòng." Chỉ là không biết về đến nhà nằm xuống giường còn ngủ được không.

Trần Lâm Hổ bật cười, thấy mắt Trương Huấn thật sự có vẻ không mở nổi, lại nói: "Gục lên lưng tôi nhắm mắt một lát đi."

Môi Trương Huấn mấp máy, cười cười: "Rồi nửa đường cậu chở tôi đến phòng khám nhỏ, tôi tỉnh dậy mất luôn quả thận."

"Ừm," Trần Lâm Hổ nói, "Anh biết tôi đang cần tiền đổi điện thoại mới mà."

Cả hai đều không nhịn được cười, sợi dây căng thẳng trong Trương Huấn từ mấy ngày trước giờ cũng theo tiếng cười mà giãn ra.

"Gục lên lưng tôi nghỉ một lát đi," Trần Lâm Hổ quay lưng về phía anh nói, "Lưng tôi hứng gió, anh sẵn tiện che chắn cho tôi luôn."

Hốc mắt Trương Huấn cay xè khó chịu, nghĩ bụng: Nhóc này cũng biết nói chuyện thế cơ à.

Anh nhớ lại ngày mình nhảy khỏi xe của bố, điên cuồng chạy trốn, hơi thở hồng hộc. Đó cũng là một ngày trời lạnh giá như thế này, lạnh đến nỗi răng trên răng dưới va lập cập vào nhau, cũng không dám dừng lại.

Lúc đó, anh đã nghĩ, nếu anh ngất xỉu giữa đường, liệu có ai có thể cõng anh đến một nơi an toàn không.

Trần Lâm Hổ không đợi được câu trả lời, đang định nói tiếp, thì cảm thấy Trương Huấn như kiệt sức tựa lên lưng cậu.

Mặt Trương Huấn vùi vào lưng Trần Lâm Hổ, chất liệu mềm mại của áo len hút đi một chút ẩm ướt nóng hổi từ hốc mắt anh, trả lại cho anh hơi ấm của Trần Lâm Hổ, cùng với mùi hương dịu nhẹ phảng phất như khí gây mê từ nước xả vải.

Trần Lâm Hổ giảm tốc độ xe một chút, sợ Trương Huấn ngã xuống.

Lưng truyền đến rung động, Trương Huấn nói với chất giọng nghẹn ngào: "Khi nào cậu gửi bức tranh đó cho tôi? Hình nền điện thoại tôi nên đổi từ lâu rồi."

"Về là gửi cho anh ngay." Trần Lâm Hổ cười nói.

Hai người không nói gì nữa. Màn đêm và dòng người chảy xiết bao bọc lấy cả hai trên chiếc xe đạp điện cũ kỹ, như hai con cá bé nhỏ bơi trong dòng sông rộng lớn.

Khi rẽ cua, Trần Lâm Hổ cảm thấy cơ thể Trương Huấn cũng lắc lư theo, gọi một tiếng không thấy động tĩnh, quay đầu nhìn mới phát hiện Trương Huấn đã ngủ rồi.

Do hồi nhỏ từng có trải nghiệm ngủ quên rồi ngã từ ghế sau, Trần Lâm Hổ rất muốn lay Trương Huấn tỉnh dậy. Cựa quậy người một chút, Trương Huấn vẫn không tỉnh, ngủ rất say.

Khiến cậu không nỡ đánh thức anh dậy.

Trần Lâm Hổ chăm chú nhìn anh vài giây, hơi xoay người vươn tay ra sau, cố gắng kéo mũ áo khoác, trùm lên đầu Trương Huấn.

Rồi mới cẩn thận lái xe đạp điện đến góc quảng trường nhỏ gần đó, chân chống xuống đất dừng lại.

Trong giỏ xe còn có thuốc lá và bật lửa, Trần Lâm Hổ lấy ra châm một điếu.

Từ đây vẫn có thể nhìn thấy con đường xe cộ qua lại dưới ánh đèn đường, dải ánh sáng như dòng suối nhỏ chảy trong màn đêm. Họ ở trong góc tối mờ ảo, như hai con cá ngốc rời khỏi đàn, không biết nên chọn bơi xuôi hay ngược dòng.

Trần Lâm Hổ hút thuốc, nhìn dòng sông lấp lánh xa xăm, đợi Trương Huấn ngủ trên lưng mình tỉnh giấc.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Đêm là thời gian có thể tạm thời rời xa đàn -V-