Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 40



Lần đầu tiên trong đời, Trần Lâm Hổ cảm thấy ngủ là chuyện khó nhằn vô cùng.

Nằm ngửa nhắm mắt một lúc, đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Rồi cậu xoay người nằm nghiêng về phía tường, vừa mở mắt đã thấy cái bóng của Trương Huấn in hắt lên tường bởi ánh đèn bàn.

Chỉ là một hình bóng mờ ảo thôi, nhưng Trần Lâm Hổ đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Trương Huấn lúc này.

Trong phòng trang bị lò sưởi cộng thêm đèn sưởi, rất ấm áp. Trương Huấn mặc bộ đồ ngủ mỏng, nghiêng người tựa đầu giường đọc sách.

Anh cũng chẳng ngủ được, sự hiện diện của Trần Lâm Hổ quá mạnh mẽ, khiến lòng người như có mèo cào, không thể yên tĩnh được, đành phải tìm việc gì đó để làm.

Bên cạnh, Trần Lâm Hổ lại trở mình, kéo theo cả con mèo tam thể đang cuộn tròn thành quả bóng lông giữa hai tấm chăn cũng động đậy theo.

"Đang nướng bánh xèo à?" Trương Huấn lật một trang sách, không nhìn Trần Lâm Hổ, "Chỉ trong chốc lát mà cậu đã lật hết mấy mặt rồi."

Nghe anh nói, Trần Lâm Hổ liền quay đầu lại.

Ánh đèn bàn dịu dàng ấm áp tô điểm cho đường nét của Trương Huấn, như phủ lên một lớp nhung mềm mại, gọng kính kim loại trên sống mũi anh phản chiếu chút ánh sáng lấp lánh. Trương Huấn hơi cụp mắt xuống, hàng mi che khuất đôi mắt luôn mang theo nụ cười.

Trần Lâm Hổ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh rồi nói: "Ngủ không được."

"Cố gắng lên nào." Trương Huấn động viên cậu một cách qua loa.

"Đã cố rồi, tôi lật hết mấy mặt luôn rồi." Trần Lâm Hổ nói, "Ngày mai anh có việc gì không?"

Trương Huấn suy nghĩ: "Thì cũng như mọi khi thôi, viết bài rồi chơi game, sao thế?"

"Tôi có thể mang máy tính lên đây được không?" Trần Lâm Hổ do dự một lúc rồi mở lời, "Trần Đồng ở nhà làm ồn, các phòng khác cũng đều có người, không có chỗ để vẽ. Tôi cũng có vài bản thảo chưa làm xong."

Trương Huấn cũng hiểu chút ít về chuyện này, biết Trần Lâm Hổ thường nhận việc bên ngoài, thấy tình hình này có vẻ cậu định bám rễ lâu dài ở đây. Tâm trạng anh phức tạp, nhưng cũng đồng ý: "Được thôi, em trai cậu khi nào về?"

"Mùng hai Tết." Trần Lâm Hổ được đồng ý nên khá vui, nửa người nghiêng về phía Trương Huấn, khi thả lỏng thì sẽ nói nhiều hơn vài câu, "Sức khỏe nó không tốt lắm, du lịch gì đó cũng không thể đi lâu được."

"Hai anh em cậu chẳng giống nhau tí nào nhỉ," Trương Huấn cười, "Cậu từ bé đã khỏe mạnh phải không? Kiểu ba ngày sẽ bị đánh đòn vì trèo lên mái nhà ấy?"

Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng: "Nghe nói hồi còn rất nhỏ cũng bình thường thôi. Sau này chạy nhảy nhiều, rèn luyện nhiều thì không sao nữa, cảm cúm cũng ít."

"Tôi cũng nghĩ vậy," Trương Huấn nói, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải sức khỏe tốt và nghe lời thì ba mẹ cậu chắc cũng không yên tâm như vậy, có khi lại càng quan tâm nhiều hơn. Nhưng anh không nói ra, chỉ hỏi, "Cậu có bực mình em trai không?"

Trần Lâm Hổ sững người, nằm nghiêng gập cánh tay kê dưới đầu, suy nghĩ một lúc: "Thực ra cũng ổn. Bình thường nó khá ngoan, chỉ là hơi hay bám người thôi."

Giọng nói không có gì thay đổi, nhưng Trương Huấn vẫn rời mắt khỏi trang sách nhìn cậu.

Giường dù có to đến mấy cũng chỉ có ngần ấy chỗ, hai chiếc gối kề sát nhau, Trần Lâm Hổ nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay, gần như chạm vào hông Trương Huấn.

Trương Huấn vô thức hạ thấp giọng, như dỗ dành hỏi: "Thật sự không bực à?"

Giọng điệu này khiến Trần Lâm Hổ ngước mắt nhìn anh, không nhịn được cười: "Lúc nó mới sinh ra thì có bực, vì luôn cảm thấy ba tôi thiên vị nó, sau đó dần dần cũng ổn thôi."

"Cậu cũng thật thà đấy." Trương Huấn dùng một tay vỗ vỗ đầu Trần Lâm Hổ, "Nén lâu lắm rồi phải không?"

Trần Lâm Hổ bất ngờ bị vỗ đầu, theo bản năng muốn phản kháng, cơ thể hơi động đậy, cuối cùng vẫn thả lỏng, nhắm mắt hỏi: "Anh có anh em không?"

"Có một anh trai." Trương Huấn nói một cách hờ hững.

"Ba anh có..." Trần Lâm Hổ ngừng lại, cân nhắc từ ngữ, "Đối xử khác biệt không?"

Có lẽ vì trong phòng quá ấm áp, cảm giác chen chúc trên một chiếc giường cũng thoải mái hơn tưởng tượng, gánh nặng mà Trương Huấn tự thêm vào trong lòng dần dần được trút bỏ theo cuộc trò chuyện, giọng nói có thêm chút lười biếng: "Điều này phải xem tiêu chuẩn "khác biệt" của cậu là gì. Dù sao thì mục tiêu ông ấy đặt ra cho cả hai anh em tôi đều khá nghiêm ngặt."

Ánh đèn tương tự, đêm tối tương tự, trong đầu Trần Lâm Hổ nghĩ đến những lời Trương Huấn nói khi say hôm đó, không kìm được hỏi: "Nếu không đạt được mục tiêu, ba anh có đối xử với anh trai anh như đối với anh không?"

Trương Huấn sững người, cuốn sách trong tay gập lại đặt lên chăn.

Trần Lâm Hổ phản ứng lại, ngước lên đối diện với ánh mắt của Trương Huấn, trong lòng đập thình thịch: "...Lần trước anh say rồi nói lỡ miệng, tôi không cố ý dò hỏi đâu."

Chuyện xảy ra dưới tác động của rượu đêm hôm đó, cả hai đều không nhắc lại, Trần Lâm Hổ tưởng Trương Huấn không nhớ, còn Trương Huấn thì cố gắng né tránh ký ức đó.

Trương Huấn không lên tiếng, mím môi dựa vào đầu giường im lặng.

Đợi đến khi Trần Lâm Hổ cảm thấy anh không muốn nói nữa, vừa định xin lỗi, Trương Huấn lại giơ tay tắt đèn bàn, chỉ còn lại chiếc đèn sưởi nhỏ đã hẹn giờ vẫn tỏa ánh sáng màu cam.

Trong ánh sáng mờ ảo, Trương Huấn nằm xuống, con thú nhồi bông chắn giữa hai chiếc gối không che được gì, Trần Lâm Hổ có thể thấy rõ sống mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt của Trương Huấn, cả quỹ đạo hàng mi vút qua khi anh chớp mắt.

"Hồi nhỏ tôi không sống cùng ba mẹ," giọng Trương Huấn vang lên, "Nên không biết anh trai tôi có bị đánh không."

Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mở ra khép lại của anh: "Không sống cùng à?"

"Hồi nhỏ tôi sống với bà nội ở quê, bắt chim bắt cá, sống hoang dã đến 10 tuổi," Trương Huấn kê hai tay dưới gáy, nằm ngửa nhìn trần nhà, "Sau đó bố mẹ ở thành phố đã ổn định, công việc cũng bắt đầu thăng tiến mới đón tôi về. Anh trai tôi thì do họ nuôi từ nhỏ."

"Sao không đưa anh đi cùng?" Trần Lâm Hổ cuối cùng cũng rời sự chú ý khỏi khuôn mặt Trương Huấn, hỏi khẽ.

"Họ bận quá, không có thời gian chăm sóc tôi." Trương Huấn cười nhẹ, "Sau khi đón tôi về, bố tôi phát hiện ra thói quen sinh hoạt, học tập và các mặt khác của tôi đều không đạt yêu cầu của ông ấy, cho rằng tôi ở quê không được giáo dục đàng hoàng, dẫn ra ngoài thì trông như không được dạy dỗ. Lúc đó tôi chỉ muốn về với bà nội, bố mẹ gì chứ, lớn đến 10 tuổi tôi còn chẳng gặp mấy lần, hoàn toàn không muốn sống với họ, nên rất không nghe lời."

Trần Lâm Hổ nghe có chút khó chịu: "Đâu phải không nghe lời, cũng phải để anh thích nghi chứ."

Giọng điệu hơi cứng nhắc, nhưng Trương Huấn nghe ra sự không vui trong đó, biết Trần Lâm Hổ đang giải thích thay mình, trong lòng có chút dễ chịu, giơ tay vượt qua con thú nhồi bông, xoa xoa tóc mái của Trần Lâm Hổ, che đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình: "Phải, lúc đó đúng là không thích nghi được. Trong lòng tôi, bố mẹ và anh trai chẳng khác gì người dưng đột nhiên xuất hiện."

Ngừng một lát, Trương Huấn lại nói: "Trong ký ức, lần đầu tiên bị đánh chắc là ở bàn ăn. Lúc gắp thức ăn, bố tôi bỗng nhiên nổi giận." Anh vung tay trong không trung, "Quy tắc trong nhà là chỉ được gắp món trước mặt, không được thường xuyên với đũa gắp món ở xa. Lúc đó tôi không biết, cứ tưởng món nào cũng tự do ăn."

Trần Lâm Hổ không biết nói gì, chỉ có thể "ừm" một tiếng.

"Sau đó cũng có đủ lý do khác, có khi là bàn học không ngăn nắp, hoặc đồ vệ sinh xếp quá bừa bãi, nói chuyện có giọng địa phương cũng không được, cách đi đứng cũng phải chú ý," Trương Huấn nhẹ nhàng kể tiếp, "Về sau là thành tích học tập. Tiểu học tôi học ở trường làng, vào trường song ngữ gì đó do bố tôi sắp xếp, suýt tưởng mình mù chữ. Có lẽ lúc đó tôi trông cũng đen đúa xấu xí, nhìn là biết quê mùa, không hòa hợp được với bạn bè... Tóm lại là chỗ nào cũng không ổn, bố tôi công việc cũng không suôn sẻ, về nhà thấy tôi là nổi cáu, cảm thấy nói không bằng đánh cho nhanh, thế là bắt đầu như vậy."

Trần Lâm Hổ nghe câu "thế là bắt đầu như vậy" mà tim đập thình thịch.

Một đứa trẻ đến môi trường lạ lẫm, chưa kịp thích nghi đã bị đánh đập, mắng mỏ, ép buộc vào một khuôn khổ mới, nhét không vừa thì bẻ gãy xương, cố gắng nặn ra hình dáng mà bố hài lòng.

"Bây giờ anh trông có khác nhiều so với hồi nhỏ phải không?" Trần Lâm Hổ nói, "Không đen cũng không quê."

Trương Huấn bật cười: "Ừm, dù sao cũng phải trưởng thành chứ."

"Không phải," Trần Lâm Hổ cũng nhận ra câu nói của mình không giống đang khen, môi động đậy, khẽ nói, "Anh trông rất đẹp trai."

Không biết là do ánh đèn sưởi chiếu hay vì câu nói này, Trương Huấn cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, anh thật sự bó tay trước tính cách "hổ báo" thẳng thừng của người bên cạnh.

"Ồ," Trương Huấn hắng giọng, tay lướt qua mặt mình, "Vậy à?"

"Ừm." Trần Lâm Hổ tưởng anh đang hỏi mình, nghiêm túc đáp lại, "Vậy lúc trước anh muốn đi tàu, là đi tìm bà nội à?"

Trương Huấn kéo chăn lên cao hơn, che kín cằm, cố gắng không để ý đến tiếng "ừm" kia: "Phải. Lúc đó tôi thật sự không hòa hợp được với môi trường, muốn về quê tìm bà, nên mới bỏ nhà đi, kết quả cậu cũng biết rồi đó, bị bắt về ăn một trận no đòn."

Tâm trạng lúc này khác hẳn so với lần đầu nghe chuyện này, Trần Lâm Hổ lần này nghe lại, chỉ cảm thấy tim mình thắt lại vài cái.

"Không lâu sau bà nội tôi mất, tôi biết dù có chạy cũng chẳng còn nơi nào để đi, nên không chạy nữa, bắt đầu học cách từ vuông thành tròn," Trương Huấn nói đến đây tự thấy buồn cười, "Càng ngày càng ngoan ngoãn, dần dần phù hợp với định nghĩa "đứa con đáng tự hào" của bố tôi."

Nói đến đây, Trương Huấn cựa mình: "Bị đánh tuy rất đau đớn, nhưng tôi cũng thực sự có thay đổi, hòa nhập được với môi trường, có vẻ trở nên tốt hơn. Trên người càng nhiều vết đánh, càng thêm những vết sẹo, con người mới được mài giũa, mới có thể chung sống hòa bình với thế giới. Nên lúc đó tôi vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai."

Giọng anh rất nhẹ, câu từ nhàn nhạt, tỏa ra như sương mù trong không gian yên tĩnh, Trần Lâm Hổ gần như có thể cảm nhận được sự bối rối và mơ hồ luôn vương vấn trong tâm trí của Trương Huấn thuở niên thiếu.

Trần Lâm Hổ cũng dùng giọng rất nhỏ hỏi: "Anh có ghét ba anh không, Trương Huấn?"

"Không biết nữa, không muốn nghĩ sâu, có lẽ cũng không nghĩ ra," Trương Huấn im lặng một lúc, thành thật nói, "Có lẽ cũng giống cậu, là thất vọng."

Khao khát được yêu thương nhưng không được thỏa mãn. Những tổn thương do người thân ruột thịt vốn nên cho tình cảm vô điều kiện mang đến sẽ nặng nề hơn người khác, ảnh hưởng cũng sâu sắc và dài lâu hơn.

Trần Lâm Hổ vốn tưởng nếu có người cũng giống mình, cảm thấy thất vọng về gia đình như vậy, có lẽ cậu sẽ vui mừng vì tìm được đồng loại.

Nhưng giây phút này, trong lòng cậu chỉ tràn đầy chua xót.

Trần Lâm Hổ không muốn tiếp tục chủ đề khiến Trương Huấn rơi vào hồi ức không vui này: "Thật bất ngờ, tôi cứ tưởng đến tuổi anh thì đã có thể hiểu ra mấy chuyện rắc rối này rồi chứ."

"Con người làm gì có ai thực sự "trưởng thành" đâu," Trương Huấn bị cậu chọc cười, "Trưởng thành là một quá trình tiếp diễn, cả đời đều đang trưởng thành, nên nhiều chuyện có lẽ phải đến già mới ngộ ra được."

Trần Lâm Hổ "chậc" một tiếng: "Nghe chán thật."

"Nói đến đây tôi mới nhớ ra, hồi nhỏ vì không hiểu nổi mấy chuyện rắc rối này, nên tôi đã tự tìm cho mình một lý do có thể chấp nhận được," Trương Huấn nhớ ra chuyện khác, đùa rằng, "Tôi đặt tên cho trận đòn của bố tôi là "giáo dục yêu thương"."

Trần Lâm Hổ thật sự không muốn nhìn Trương Huấn cười khi nói về chuyện này. Như thể có ai đang vặn thót dây thần kinh của mình, cậu giơ tay định che khóe miệng đang nhếch lên của Trương Huấn, dừng lại, cố nén xuống: "Vết sẹo trên ngực và vai anh là từ hồi nhỏ à?"

"Đâu cơ?" Trương Huấn không phản ứng kịp.

"Đây này." Trần Lâm Hổ ấn ấn vào vị trí hơi lệch trên trái tim Trương Huấn.

Cú ấn này như xuyên qua da thịt chạm vào tâm hồn, Trương Huấn đang thả lỏng tâm trí hồi tưởng về tuổi thơ, đột nhiên bị như vậy, hoảng hốt giật mình, da đầu "xẹt" một cái tê rần, giãy giụa trên giường như con cá mắc cạn: "Mẹ kiếp, cậu không thể chỉ vào ngực mình được à?!"

Trần Lâm Hổ cũng bị anh làm cho giật mình: "Lại chạm phải công tắc của anh à?"

"Đừng có công tắc công teo với tôi," Trương Huấn sợ quá hóa giận, ngồi dậy tay cũng đập một cái vào ngực Trần Lâm Hổ, "Tôi đột nhiên đánh cậu một cái, cậu có hoảng không? Hả?"

Trần Lâm Hổ hơi muốn cười, chưa từng thấy Trương Huấn như vậy, có chút hiếm lạ, cũng ngồi dậy vỗ vào vai Trương Huấn như thách thức: "Thế này mà cũng gọi là "đánh" à? Anh đánh nhau chỉ có sức này thôi à?"

"Đừng có chọc tôi." Trương Huấn tặc lưỡi một tiếng, "Cậu muốn thử sức với tôi à?"

"Anh cũng đâu phải chưa từng đánh nhau," Đuôi mày Trần Lâm Hổ nhướn lên, cái vẻ côn đồ lại hiện ra, "Anh đánh nhau kiểu gì, hả anh Huấn?"

Tay phải của Trần Lâm Hổ lại định vỗ lên vai Trương Huấn, chưa kịp chạm vào áo ngủ của Trương Huấn, cổ tay đã bị Trương Huấn nhanh chóng nắm chặt.

Sức mạnh rất lớn, Trần Lâm Hổ sững người, tay trái lập tức đưa lên định bóp năm ngón tay của Trương Huấn, không ngờ Trương Huấn đã đoán trước được động tác của cậu, trực tiếp túm lấy tay trái Trần Lâm Hổ, ghì hai cổ tay lại với nhau, xoay người dùng kỹ thuật đè Trần Lâm Hổ đang mất thăng bằng xuống gối.

Chú mèo tam thể đang nằm trên giường "meo" một tiếng chạy ào xuống đất, ngồi xổm nhìn hai người vật lộn như hai thằng ngốc.

Gáy đập xuống gối, cổ tay bị Trương Huấn giữ chặt sang một bên, Trần Lâm Hổ buộc phải vặn người, chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị cánh tay nhỏ của Trương Huấn đè lên.

Động tác của Trương Huấn nhanh như cắt, Trần Lâm Hổ chưa kịp tấn công đã bị hạ đo ván. Một hơi ấm thoang thoảng mùi dầu gội ập xuống, gương mặt Trương Huấn hiện ra trong tầm mắt.

Khác hẳn với vẻ mặt văn nhã tươi cười thường ngày, lúc này anh đang tỏ vẻ đắc ý và hào hứng rõ thấy. Ánh đèn vàng cam trong phòng ngủ rọi lên khuôn mặt Trương Huấn, đôi mắt như phản chiếu những tia sáng lấp lánh.

Trần Lâm Hổ bị những tia sáng ấy làm cho choáng váng, mũi ngập tràn mùi hương từ cơ thể Trương Huấn, cảm nhận được đường nét cơ thể Trương Huấn đang đè lên mình.

Cậu như nghe thấy tiếng "ầm" vang dội trong đầu, hơi ấm trong phòng bỗng nóng lên dữ dội, bao bọc cậu trong ngọn lửa thiêu đốt chưa từng có, cậu không thốt nên lời, cơ thể dưới chăn bất giác nóng bừng lên.

"Còn muốn giỡn với tôi nữa không?" Trương Huấn đã chứng minh được bản lĩnh của mình, tâm trạng khá tốt, cúi đầu nhìn Trần Lâm Hổ, "Hử?"

Trần Lâm Hổ không hé răng.

"Tôi hỏi cậu đấy," Trương Huấn cảm thấy bàn tay Trần Lâm Hổ đang nắm chặt thành nắm đấm, lúc này mới để ý đến biểu cảm của cậu, "Đừng thấy mất mặt, hồi tôi đánh nhau cậu còn..."

Anh không nói được nữa, những lời còn lại mắc nghẹn trong cổ họng.

Trần Lâm Hổ bị đè phía dưới, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào anh. Không biết là do ánh sáng hay lý do gì khác, đôi mắt ấy như bốc lửa, gần như nhìn xuyên qua tâm hồn Trương Huấn, thiêu đốt anh.

Cả hai đều im lặng, cơ thể Trương Huấn cứng đờ, một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng buông tay, búng nhẹ vào trán Trần Lâm Hổ: "Sai một lần thì rút kinh nghiệm, lần sau biết rồi đừng có vô lễ với anh đây nữa nhé."

Trọng lượng đè trên người đột ngột biến mất, như bị bỏng mà rút về chỗ cũ, nhưng Trần Lâm Hổ không dám cử động.

Cơ thể như có dòng điện chạy qua, cậu nóng đến khó chịu, hơi thở phả ra cũng nóng hổi, trong đầu một mảng hỗn loạn, chỉ có một ý nghĩ đặc biệt rõ ràng: Môi Trương Huấn trông thật đẹp, không biết khi hôn người khác anh sẽ như thế nào.

Sẽ nhắm mắt lại hay chỉ híp mắt?

Khi bị mút, anh sẽ phản kháng hay thuận theo?

Cảm giác khi cắn vào sẽ thế nào?

Trong đầu Trần Lâm Hổ như có điện chạm nhau, từng đợt chóng mặt, cậu vội vàng kéo chăn trùm kín đầu, cả người cuộn tròn vào chăn, kinh ngạc và run rẩy trước những suy nghĩ của mình, như thể lần đầu tiên trong 18 năm cuộc đời bị tiêm một thứ gì đó, suy nghĩ và cơ thể đều không còn kiểm soát được nữa.

Hành động này khiến Trương Huấn vừa nằm xuống giật mình, câu thần chú "ngủ lịch sự, qua đêm hòa bình" đang lẩm bẩm bị gián đoạn, thấy chỗ bên cạnh phồng lên một cục, ngớ người: "Sao thế? Cậu làm gì vậy?"

Trần Lâm Hổ thở hổn hển dưới chăn, một lúc sau mới ấp úng: "Không có gì, đau đầu."

"Đau đầu á?" Trương Huấn nhíu mày, "Vừa nãy đập vào gáy à?"

Trần Lâm Hổ ậm ừ dưới chăn: "Cũng không hẳn, vốn hay bị đau nửa đầu thôi."

Nói xong cậu cảm thấy người bên cạnh cựa quậy, một bàn tay luồn vào dưới chăn, xoa xoa gáy cậu: "Cậu ra đây tôi xem nào, nằm trong chăn thiếu oxy bây giờ."

Cảm giác đầu ngón tay lướt qua mái tóc càng rõ rệt hơn trong bóng tối, lông tơ sau lưng Trần Lâm Hổ dựng đứng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Một cảm xúc khó tả thôi thúc cậu, tiếp thêm can đảm cho cậu, khiến cậu nắm lấy tay Trương Huấn.

"Chỗ này này," Trần Lâm Hổ nói, "Xoa xoa một chút, để tôi bớt đau."

Bàn tay Trương Huấn khựng lại vài giây, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp theo chỗ Trần Lâm Hổ chỉ.

Cơn đau nửa đầu đã tan biến từ lâu và cú va chạm chưa từng tồn tại, đều là những lý do bịa đặt, Trần Lâm Hổ không còn tâm trí để tự trách mình không thành thật, chỉ cảm thấy nơi được chạm vào như tập trung tất cả cảm giác của cậu.

Trong cơn mê man, Trần Lâm Hổ nhớ lại câu nói của Trương Huấn "Bản năng của con người là khao khát được yêu".

Trong cuộc đời trẻ trung của cậu, "khao khát" và "yêu" đều chưa có định nghĩa rõ ràng, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu dường như có thể vẽ ra mạch nguồn của hai từ này.

Khao khát là không thể kiềm chế.

Yêu thương là cần được chạm vào để chứng minh sự tồn tại.

Bản năng của con người chính là không thể kiềm chế khao khát được chạm vào.

Trong bóng tối và hơi ấm, Trần Lâm Hổ rút ra một kết luận chưa từng có, và bình tĩnh chấp nhận một sự thật khác: Cậu đã tìm ra kết luận này từ Trương Huấn.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày, màu trắng tinh khôi phủ lên thế giới đầy vết thương và ô uế. Dưới sự tĩnh lặng ấy, có lòng người đang sôi sục.

Trương Huấn một tay đè lên mắt mình, tay kia chạm vào mái tóc Trần Lâm Hổ, trong lòng như treo đầy dây leo, siết chặt trái tim đang đập thình thịch, nhưng lại vì yêu thích mà không nỡ gỡ bỏ.

Sẽ chết mất thôi. Anh chưa bao giờ có những cảm xúc nguy hiểm như thế này.

Cuối cùng, cái đầu chôn trong chăn bên cạnh cũng chui ra, Trần Lâm Hổ với mái tóc rối bù như người hang động lần đầu ra ngoài hít thở không khí trong lành, há miệng thở hổn hển vài hơi.

"Đỡ hơn chưa?" Trương Huấn nhanh chóng rút tay về, "Có thời gian đi khám bệnh viện đi, đau nửa đầu không phải chuyện nhỏ đâu."

Trần Lâm Hổ "ờ" một tiếng, sột soạt quấn chăn, nằm nghiêng quay mặt về phía Trương Huấn.

Chiếc đèn sưởi nhỏ không biết tắt từ lúc nào, ánh tuyết phản chiếu từ bên ngoài cửa sổ giúp cậu phân biệt được đường nét của đối phương trong bóng tối, cậu cất giọng hơi khàn: "Trương Huấn."

"Hử?" Trương Huấn đáp lại.

"Sau này anh có chán tôi không?" Trần Lâm Hổ hỏi, giọng rất nhẹ.

"Cậu thật là..." Trương Huấn tặc lưỡi, giọng dịu đi, "Không, không, sẽ không. Nhớ chưa?"

Trần Lâm Hổ cười thầm, trong lòng không biết là chua xót hay ngọt ngào: "Tôi chỉ hỏi thôi."

"Cậu hỏi nhiều thật đấy," Trương Huấn quấn chặt chăn lật người, quay lưng lại nói, "Ngủ đi nhé cậu bé "Tại sao?". Trong mơ tôi sẽ trả lời tiếp câu hỏi của cậu nhé? Tôi buồn ngủ chết đi được, con mèo cũng bị cậu dọa rơi xuống giường rồi."

Trương Huấn nói một tràng lộn xộn để che giấu sự căng thẳng và tâm tư của mình, vốn cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời nào.

Nhưng trong bóng tối, giọng nói bình tĩnh của Trần Lâm Hổ vang lên: "Được."

Không phải "ừm" cũng không phải "ờ", mà là một câu trả lời rõ ràng.

Trần Lâm Hổ đang trả lời câu hỏi của Trương Huấn.

Trong mơ tôi sẽ trả lời tiếp câu hỏi của cậu nhé?

Được.

Vậy anh hãy đến trong giấc mơ của tôi đi.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên tắc của chúng ta là: ngủ lịch sự, qua đêm hòa bình!!
— QUẢNG CÁO —