Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 47



Trần Lâm Hổ sững sờ, không kịp phản ứng, buột miệng hỏi: "Tại sao?"

"Không có ý gì đâu," Trương Huấn cười gượng, "Trước đây tôi không suy nghĩ kỹ. Giờ cứ thế này, cậu cứ tới lui nhà tôi hoài không ổn lắm."

Không rõ là vì nụ cười hời hợt của Trương Huấn hay vì lời giải thích ấy mà Trần Lâm Hổ cảm thấy như bị đâm một nhát, cậu ngơ ngác: "Nhưng tôi chỉ mới dùng chìa khóa có một lần thôi mà, Trương Huấn."

Như bị khói thuốc làm cay mắt, Trương Huấn cụp mắt xuống, chớp mạnh vài cái: "Cậu muốn lên tầng hai thì vẫn lên được mà, cậu đến tôi đâu có không mở cửa. Dù sao bình thường tôi không ở quán cà phê sách thì cũng ở nhà, có gì khác đâu, cậu vẫn có thể đến bất cứ lúc nào-"

"Làm sao mà giống được hả, Trương Huấn?" Trần Lâm Hổ ngắt lời, giọng nổi cáu vì không thể hiểu nổi, "Làm sao mà giống được? Tôi đến tìm anh, với việc anh cho tôi quyền ra vào tự do, đó là hai chuyện khác nhau."

Trương Huấn không ngờ logic của Trần Lâm Hổ lại rõ ràng đến thế, anh không tìm được lời phản bác, bực bội đi qua đi lại tại chỗ, tránh ánh mắt như muốn phun lửa của Trần Lâm Hổ: "Trước đây... tôi chưa nghĩ kỹ, giờ đã hiểu ra rồi. Nói cho cùng cũng chỉ là chuyện chìa khóa thôi. Tôi muốn có chút không gian riêng tư, lấy lại chìa khóa, vậy thôi. Quan hệ của cậu với tôi vẫn như trước, Hổ à, chúng ta không vì một cái chìa khóa này mà thay đổi đâu."

Tờ danh sách trong túi bị vò nát thành một cục nhỏ nhăn nhúm, Trần Lâm Hổ hiếm khi hiểu ngay ý Trương Huấn chỉ trong chớp mắt.

Cậu suýt nữa thì choáng váng vì tức giận, trong biển lửa phẫn nộ cố gắng tìm chút lý trí, bước tới chặn trước mặt Trương Huấn: "Anh hiểu ra cái gì? Nói đi, trước đây chưa nghĩ kỹ là sao, nói luôn đi."

Thân hình cao lớn đột ngột chắn trước mặt, điếu thuốc trên tay Trương Huấn suýt chạm vào người Trần Lâm Hổ.

Ở bên nhau lâu rồi, cơ thể và thần kinh của Trương Huấn đều đã có ký ức về nhiệt độ cơ thể Trần Lâm Hổ, rõ ràng chiều cao hai người chẳng chênh nhau là mấy, vậy mà Trương Huấn lại cảm thấy áp lực từ Trần Lâm Hổ nặng nề và dữ dội hơn.

"Cẩn thận chút, đầu thuốc chạm vào là cậu hết điên ngay," Trương Huấn dời điếu thuốc đi, cố nén nhịp tim nhìn thoáng qua gương mặt Trần Lâm Hổ, chỉ thoáng nhìn rõ đường nét đã đủ khiến anh chịu hết nổi, đành phải cúi mắt xuống để tránh cảm xúc trào ra ngoài, "Cũng chẳng có gì, sau này cậu có nhiều bạn bè rồi thì cũng chẳng cần phải chạy đến chỗ tôi nữa. Cậu giao lưu nhiều với người đồng trang lứa hơn đi, bớt ru rú ở nhà là tốt rồi."

"Tôi không kết bạn," Trần Lâm Hổ ghét cay ghét đắng cái kiểu Trương Huấn lên mặt người lớn để đánh trống lảng, không kìm được mà nói lớn tiếng, "Anh đừng có lo chuyện bao đồng!"

Trương Huấn như bị đâm một nhát, cũng nhíu mày, đẩy Trần Lâm Hổ ra sau một chút: "Cậu nói chuyện đàng hoàng được không? Tại sao tôi nói những điều này, cậu nên biết chứ."

"Không được, tôi cứ thế đấy," ngọn lửa trong lòng Trần Lâm Hổ cuối cùng cũng bùng lên tới cổ họng, không kìm được mà nâng giọng, một tay túm chặt tay Trương Huấn đang đẩy mình, kéo về phía mình, buộc đối phương áp sát vao cậu, "Anh đã từng nói tôi có thể đến bất cứ lúc nào, giờ lại nuốt lời, anh đúng là đồ lừa đảo Trương Huấn à!"

Bị kéo một cái khiến Trương Huấn suýt ngã vào người Trần Lâm Hổ, cảm giác mất trọng lực đột ngột cùng với cơn đau âm ỉ nơi cổ tay bị nắm chặt đáng lẽ phải rất mạnh mẽ, nhưng Trương Huấn lại như bị thôi miên, trước tiên cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Trần Lâm Hổ.

Đúng là có bệnh, Trương Huấn hoảng hốt nghĩ, mình có bệnh, mẹ kiếp thằng nhỏ này cũng u đầu rồi.

"Buông tay ra!" Trương Huấn quát khẽ, thực sự nổi giận rồi, "Cậu có thể đừng động một tí là nổ không? Tôi đang nói chuyện phải trái với cậu đấy không phải sao? Cậu hợp tác một chút thì có chết không hả!"

"Anh định nói chuyện phải trái thật à?" Trần Lâm Hổ rất khó chịu, quyết không buông tay, không kìm được giọng nữa, "Anh chỉ đang thông báo, chẳng quan tâm tôi nghĩ gì!"

Lúc này trời đã tối, đèn đường lần lượt sáng lên, chiếu rọi những người đi dạo và từng cặp tình nhân bên bờ sông.

Tình cảnh của họ trông giống hệt một cặp đôi đang cãi nhau, Trương Huấn lập tức nhìn xung quanh, thấy tạm thời chưa ai để ý mới thở phào, rồi lại bị giọng nói châm chọc của Trần Lâm Hổ chọc tức đến cùng cực.

Máu dồn lên não, khiến Trương Huấn đau đầu, dạ dày cũng co thắt vì hít phải không khí lạnh.

"Đúng, tôi không quan tâm cậu nghĩ gì, vậy cậu đã từng nghĩ xem tôi nghĩ gì chưa? Cậu cứ muốn tôi nói thẳng, cứ muốn tôi khó xử phải không?" Trương Huấn hạ thấp giọng gào lên, đầu thuốc rơi xuống đất, anh rảnh tay túm cổ áo Trần Lâm Hổ kéo lại gần, từng chữ từng chữ thốt ra như mổ xẻ bản thân, "Được, tôi nói thẳng với cậu, tôi là GAY, tôi thích đàn ông, cậu cứ lượn lờ trước mắt tôi, ngủ bên cạnh tôi, vô tư ôm ấp, tôi có phản ứng, tôi có cảm giác, cậu hiểu không Trần Lâm Hổ?! Tôi không muốn sa lầy, cũng không muốn căm ghét bản thân hơn, cậu hiểu không? Vì vậy tôi mới bảo cậu tránh xa tôi ra một chút, tại sao cậu không chịu nghe?"

Cổ áo Trần Lâm Hổ bị anh túm lấy, buộc phải cúi người xuống, nhưng vẫn cố chấp nắm lấy tay còn lại của Trương Huấn.

Như hai con quái vật đang giằng co, họ dính chặt lấy đối phương trong một tư thế quái dị và ràng buộc lẫn nhau, thở hổn hển như đang xả giận, hai làn hơi đan xen, trán gần như chạm vào nhau.

Trần Lâm Hổ vốn không có ý định khiến Trương Huấn nói như vậy, cũng không ngờ sẽ nghe được lời thú nhận giày xéo như thế, cậu nhìn thấy tia máu trong đáy mắt Trương Huấn, như mạng nhện sinh sôi trong ánh mắt vốn dịu dàng.

Những tia máu ấy dường như theo âm thanh chui vào tai Trần Lâm Hổ, xâm nhập vào cơ thể cậu.

Cậu nghiền ngẫm từng chữ ba lần, nội tạng lập tức bị những tia máu từ Trương Huấn lan tràn vào cơ thể cậu xâm chiếm, từ cơn giận dữ và thất vọng bỗng sinh ra chút phấn khích và rung động, hòa quyện vào nhau mà châm ngòi.

Nhưng rất nhanh lại bị ngọn lửa giận thiêu rụi - Trần Lâm Hổ nhận ra, Trương Huấn nói những điều này không phải để đến gần cậu hơn, mà là đang đắp thêm gạch cho bức tường trong lòng mình.

"Cảm giác gì?" Trần Lâm Hổ trừng mắt nhìn Trương Huấn, giọng khàn đặc, "Muốn ở bên tôi phải không, muốn chạm vào tôi? Muốn hôn tôi?"

Trương Huấn bị ba câu hỏi này làm cho choáng váng, gần như muốn tháo chạy.

Chưa kịp trả lời, Trần Lâm Hổ lại nói: "Giống như tôi muốn làm với anh, giống như tôi thích anh vậy, có đúng không?"

Trước đây trong cuộc đời Trương Huấn, chưa từng có khoảnh khắc nào mà chỉ vì một câu nói lại khiến anh lay động đến mức trời long đất lở như thế.

Hôm nay anh đã có rồi.

Anh cảm thấy mình bị ép phẳng rồi lại thổi phồng, theo từng chữ từng dấu phẩy bị vò nặn thành đủ loại hình dạng.

Trương Huấn nghĩ, sau này mình sẽ không bao giờ quên được câu nói này.

Đây sẽ là dấu răng Trần Lâm Hổ hung hăng để lại cho anh, cắn đi nửa trái tim anh.

"...Tôi vừa nói với cậu câu nào cậu không hiểu à? Đừng có đứng đây nói bừa vì nhất thời nóng đầu," Trương Huấn từ trong mớ hỗn độn chọn lọc ra được chút mạch lạc, cắn răng nghiến lòng, bắt đầu chọc vào vết sẹo bản thân đã vạch sẵn cho mình, "Cậu nghĩ kỹ đi Trần Lâm Hổ, nghĩ về chuyện hồi cấp ba của cậu đi, nghĩ về những gì cậu đang có, nghĩ đến người nhà... Cậu đâu còn là trẻ con nữa, phải làm thế nào còn cần tôi phải dạy cậu sao? Tôi đã từng làm hỏng cuộc đời mình một lần rồi, cậu đừng giống tôi!"

Mí mắt dưới của Trần Lâm Hổ khô rát, cậu nhìn chằm chằm Trương Huấn, mắt không chớp lấy một cái, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt anh: "Anh có thích tôi không Trương Huấn? Đừng nghĩ đến những thứ linh tinh đó, đừng nghĩ đến chuyện của tôi, chỉ nghĩ về bản thân anh thôi."

Trương Huấn khó khăn mấp máy môi, Trần Lâm Hổ lại nói: "Đừng lừa tôi."

Ánh mắt hai người chạm nhau trong đêm đông lạnh lẽo, tim Trương Huấn run rẩy liên hồi, Trần Lâm Hổ nắm cổ tay anh, sức mạnh càng lúc càng lớn, như nắm lấy tấm vé thông hành cuối cùng.

"Buông tay ra," Trương Huấn cảm thấy giọng mình cào xước cổ họng, vừa đau vừa khàn, rút tay về, "Không trả chìa khóa thì thôi, nhưng buông tay tôi ra trước đã."

Cổ áo Trần Lâm Hổ được Trương Huấn buông ra, nhưng tay cậu không muốn buông, đối diện với ánh mắt như muốn chém người của Trương Huấn, lúc này mới cực kỳ chậm rãi buông từng ngón tay ra.

Hơi ấm trên cổ tay rút đi, Trương Huấn như cuối cùng cũng hồn phách trở về, phản ứng đầu tiên là lập tức bỏ chạy.

"Về đi," Trương Huấn quay đầu bước đi, coi như mọi chuyện vừa rồi không hề tồn tại, theo bậc thang bên bãi cỏ đi lên, "Cậu suy nghĩ kỹ đi, hãy suy nghĩ thật kỹ đi."

Trần Lâm Hổ không nhúc nhích, cậu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Trương Huấn, bỗng hít một hơi, lớn tiếng nói: "Trương Huấn, em thích anh, rất thích anh, cực kỳ thích!"

Tiếng vang như sấm, dõng dạc rành rọt.

Trương Huấn khó tin mà quay đầu lại, tưởng Trần Lâm Hổ đã phát điên.

Người qua kẻ lại bên bờ sông, ánh đèn đêm đông cũng đông cứng lạnh lẽo.

Nhưng đôi mắt của Trần Lâm Hổ phía sau lại như ngọn lửa mà con thiêu thân muốn lao vào, rực cháy nồng nhiệt, chân thành thẳng thắn, ấm áp không chút tạp chất.

"Điên rồi phải không?!" Trương Huấn gần như có thể nghe thấy tiếng bàn tán của những người đi đường gần nhất, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Trần Lâm Hổ!"

"Em dám thừa nhận, em không sợ những thứ linh tinh đó," Trần Lâm Hổ nhướn mày, bước lên một bậc thang, "Anh dám không?"

Trương Huấn cứng họng, mặt không hiểu sao bắt đầu nóng ran.

Thật chả khác gì một cảnh phim tình cảm sướt mướt. Trần Lâm Hổ chẳng còn để tâm đến thể diện, còn Trương Huấn thì hồn xiêu phách lạc, cảm thấy hồn mình bay bổng đầy hạnh phúc, chẳng màng đến suy nghĩ của thể xác.

Trần Lâm Hổ nhìn Trương Huấn từ ngạc nhiên đến mím môi, ánh mắt từ kinh ngạc giận dữ chuyển sang lúng túng bối rối, vẻ nghiêm trang vốn có giờ đã tan tành. Cậu lại định hét lên: "Trương...!"

"Im đi!" Trương Huấn cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Thấy đôi tình nhân đang tình tứ bên cạnh đi xa chừng mười mét, anh vô thức lao xuống bậc thang, định bịt miệng Trần Lâm Hổ lại.

Trần Lâm Hổ giật mình trước vẻ hung dữ của Trương Huấn lao xuống, theo phản xạ lùi lại, quên mất mình đang đứng trên bậc thang, hụt chân suýt ngã. May mà Trương Huấn nhanh tay kéo được cậu, giúp cậu đứng vững.

Chưa kịp nói lời cảm ơn, vị cứu tinh Trương Huấn đã bịt miệng Trần Lâm Hổ lại, giọng trầm xuống như ma quỷ: "Bảo cậu đừng nhảy nhót, đi đứng cẩn thận chút. Bảo cậu đừng nói nữa, cậu thật sự không thèm nghe một lời nào của tôi có phải không?"

Trần Lâm Hổ bị bịt miệng, tức giận trợn mắt, tay lập tức túm lấy tay Trương Huấn định gỡ ra.

Phim tình cảm chuyển thành phim hành động, hai người không biết lần thứ mấy lại vật lộn với nhau, mỗi người một ý, như nước với lửa, từ dưới ánh đèn đường đánh nhau trong bóng tối.

Trong lúc hỗn loạn, thùng rác bên cạnh phát ra tiếng động lớn. Trương Huấn chưa kịp phản ứng đã thấy Trần Lâm Hổ ngồi phịch xuống đất, ôm chân hít vào một hơi lạnh.

Trương Huấn như choàng tỉnh cơn mê, cơn giận vừa rồi lập tức tan biến. Anh vội vàng ngồi xuống xem chân Trần Lâm Hổ: "Cậu cứ làm loạn đi, bỏ tay ra! Để tôi xem nào!"

Trần Lâm Hổ ôm chặt đầu gối không chịu buông, mím môi, ánh mắt cương quyết như con lừa ương bướng. Cứ như nếu Trương Huấn không thừa nhận mình là củ cà rốt thì cậu sẽ không buông tay, chỉ lầm bầm: "Không sao đâu."

"Đừng che nữa, nghe chưa?!" Trương Huấn bực mình, giơ tay định đánh, nhưng rồi lại không nỡ, giọng nói cùng bàn tay dịu lại, "Cậu nhất định phải cãi lại tôi sao? Nếu tôi không cho cậu câu trả lời thỏa đáng, thì ngay cả khi cậu vấp ngã, tôi cũng không có quyền đỡ sao?"

Trần Lâm Hổ rất muốn đáp lại một chữ "Đúng" để cứa sâu vào tim Trương Huấn, nhưng thấy trán anh đẫm mồ hôi, biết anh thực sự lo lắng cho mình. Lúc nãy là lo cậu hét toáng lên không để ý xung quanh, giờ là lo cậu ngã có chuyện gì.

Nếu là vài giờ trước, có lẽ Trần Lâm Hổ sẽ không ép Trương Huấn đến mức này.

Lúc đó cậu vẫn chưa chắc chắn Trương Huấn nghĩ gì, nhìn nhận cậu thế nào. Ép buộc một người không có tình cảm với mình phải chấp nhận là hành động khá vô đạo đức, Trần Lâm Hổ không muốn làm vậy.

Nhưng qua những lời Trương Huấn nói, cậu đã nhận ra, họ giống nhau.

Cảm giác này khiến Trần Lâm Hổ muốn chạy một mạch năm cây số, vừa cảm thấy may mắn, vừa tức giận vì sự che giấu cùng thái độ buông xuôi của Trương Huấn.

Bàn tay che đầu gối từ từ buông lỏng, Trương Huấn không kịp nghĩ ngợi gì khác, lập tức gỡ tay Trần Lâm Hổ ra để xem đầu gối cậu.

Chiếc quần thể thao sạch sẽ, đừng nói vết máu, ngay cả vết bẩn cũng không có.

Trương Huấn sững người, ngẩng đầu nhìn Trần Lâm Hổ: "Lừa tôi à?"

Lời anh chưa dứt, trước mắt đã phủ một bóng đen, má anh được chạm nhẹ, mang lại xúc cảm mềm mại.

Môi Trần Lâm Hổ chạm vào má Trương Huấn như chuồn chuồn đậu mặt nước, cảm giác ấy khiến cả hai đều sững sờ trong giây lát.

"Anh cứ bị cùng một chiêu lừa hoài," Trần Lâm Hổ nói rất khẽ bên tai Trương Huấn, "Anh Huấn à, anh cứ mãi bó tay trước em như vậy, anh và em đều biết lý do mà."

Trương Huấn cảm thấy chỗ má vừa được chạm vào bỗng nóng rực như bị ngọn lửa liếm qua. Anh chưa kịp mắng thì đã nghe tiếng cười nói của người xung quanh. Gần như không qua suy nghĩ, phản ứng đầu tiên của anh là lập tức dùng áo khoác đang để mở phanh ra để bọc kín đầu Trần Lâm Hổ, cảnh giác nhìn trái phải, lo sợ có người nhìn thấy mặt cậu.

"Tôi thấy cậu thật sự phát điên rồi!" Trương Huấn nén giận, vừa khó tin vừa mắng, "Chỗ này gần nhà như vậy, nếu bị người quen thấy thì sao, cậu có nghĩ đến không?!"

Trần Lâm Hổ bị Trương Huấn ôm trong lòng, má lạnh cóng bắt đầu ngứa ran dưới hơi ấm của anh. Tim Trương Huấn đập rất nhanh, lồng ngực phập phồng dữ dội vì hít thở gấp gáp.

Vào lúc này, phản ứng đầu tiên của anh lại là che chắn cho cậu.

Hoàn toàn không kịp nghĩ rằng bản thân vẫn đang phơi mình dưới ánh mắt người khác.

Tính khí ngang ngược của Trần Lâm Hổ được xoa dịu trong chốc lát, hai tay không kiềm chế được mà ôm lấy eo Trương Huấn, ép ngực anh áp sát vào má mình.

"Em đã nghĩ," Trán Trần Lâm Hổ cọ cọ vào ngực Trương Huấn, "Em đã nghĩ rất nhiều, nhưng anh không chịu nghe em nói."

Trương Huấn bị cậu ôm, thân thể cứng đờ, nhưng người trên cầu vẫn đang nhìn xuống, anh chỉ có thể che Trần Lâm Hổ kỹ hơn nữa: "Thế những gì tôi nói cậu có nghe không?"

"Em có nghe," Trần Lâm Hổ nói, "Em biết anh có ý gì, anh chỉ là không tin em thôi."

"Nói bậy." Trương Huấn ngập ngừng, lẩm bẩm.

"Anh đúng là không tin em," Trần Lâm Hổ siết chặt cánh tay, bàn tay bấu vào lưng Trương Huấn như để trút giận, "Anh không tin em thật sự thích anh, cũng không tin em chịu được áp lực từ bên ngoài. Ngay từ đầu anh đã đặt em vào vị trí của một đứa trẻ không hiểu chuyện."

Trương Huấn không đáp được lời nào, giọng Trần Lâm Hổ nghẹn ngào khiến anh khó chịu. Chỉ nghe âm điệu, anh cũng có thể cảm nhận được sự ấm ức trong đó.

Như một chàng trai nông nổi, xông xáo bước xuống núi lần đầu, bỗng đâm sầm vào bức tường cao mà Trương Huấn dựng lên, đâm đến mũi cay xè, mắt đỏ hoe, gõ cửa thành hỏi anh tại sao không cho mình vào.

"Em không phải ép anh, không bắt anh phải làm gì ngay bây giờ, em cũng biết anh thực sự sợ hãi. Nhà anh toàn chuyện rắc rối, xui xẻo đi đâu cũng gặp rắc rối. Em đều biết mà, thật đấy." Trần Lâm Hổ nhắm mắt, nói nhanh như súng máy, "Nên anh sợ em cũng như vậy, nhưng em thật sự không còn là trẻ con nữa Trương Huấn à. Em sẽ cân nhắc chuyện của hai đứa mình, anh không cần phải đau đầu vì những điều này. Chỉ cần nói cho em biết, anh có thích em không Trương Huấn?"

Trương Huấn cắn đầu lưỡi mình, dùng đau đớn để duy trì tỉnh táo.

Người trong lòng như thể viên ngọc quý chỉ lưu lại bên anh trong khoảnh khắc giữa trời đất. Anh biết không nên chiếm giữ, nhưng lại không nỡ buông tay.

Trần Lâm Hổ chờ mãi không được đáp lại, nhắm mắt lại trong lòng Trương Huấn: "...Chìa khóa ở trong túi áo khoác em. Nếu anh không trả lời được, thì cứ lấy đi."

Hồi lâu sau, Trương Huấn như người mộng du đưa tay vào túi áo Trần Lâm Hổ, hơi thở hít vào như những mũi kim băng, vừa đâm vào dạ dày, vừa nhắc nhở anh rằng đây là đáng đời.

Trần Lâm Hổ nhắm mắt, cảm thấy mấy giây này dài như cực hình. Trong mấy giây này, cậu gần như đã căm ghét Trương Huấn, ghét trái tim thép nguội của anh, ghét việc anh rõ ràng quan tâm mà vẫn giả vờ tỉnh táo, ghét anh hơn cậu tám tuổi, ghét mình không gặp được anh vào độ tuổi bồng bột nhất.

Bên bờ sông vang lên một bài hát không biết từ đâu, bài tình ca nồng nàn cứ muốn cất lên trong đêm lạnh giá, như thể trời sáng mọi người sẽ phải chia tay.

Tay Trương Huấn chạm vào chìa khóa, còn chạm phải một cục giấy. Cục giấy bị động tác của anh làm rơi ra, anh theo bản năng nhặt lên.

Trên cục giấy nhàu nát có hai chữ đối diện anh: Trương Huấn.

Anh như bị mê hoặc mở tờ giấy ra. Mảnh giấy đã bị vò nát, nhưng chữ viết bay bướm của Trần Lâm Hổ vẫn rõ ràng - "Tôi thích Trương Huấn".

Như một lời tuyên bố với cả thế giới.

Những dòng chữ trên đó không hẳn là mạch lạc, nhưng Trương Huấn đều hiểu được. Sau mục thứ tư còn có nhiều nhánh phụ, Trần Lâm Hổ viết "độc lập kinh tế", viết "đến nơi cởi mở hơn", viết "lo cho gia đình", còn viết "nuôi mèo", "tiễn mèo mập", "kiếm tiền"...

Trần Lâm Hổ đã vẽ ra một con đường thô sơ. Dù khung sườn còn rất non nớt, có phần hơi buồn cười, nhưng cậu đang xây dựng từng viên gạch một.

Nỗi sợ hãi về tương lai khi mới quen nhau dường như đang dần được gỡ rối. Trần Lâm Hổ đang trưởng thành với tốc độ đáng kinh ngạc, trải ra con đường nhỏ non nớt lầy lội đứt quãng, nối nó với con đường gãy đoạn mà Trương Huấn đã chôn vùi trong đám cỏ hoang từ lâu.

Trần Lâm Hổ chờ mãi không thấy động tĩnh, thò đầu ra khỏi lòng Trương Huấn, vừa quay mặt đã thấy tờ danh sách nhàu nát như con cá mặn của mình, lập tức xấu hổ, giơ tay định giật lại: "Đệch, đây không phải... anh đừng xem!"

Không giật được, giọng Trương Huấn vang lên: "Cậu đúng là đồ lỗ mãng, là tên ngốc."

Trần Lâm Hổ nhăn mày, định phản bác, nhưng lại nghe thấy chút run rẩy trong giọng nói Trương Huấn. Cậu do dự một lúc, thử đưa tay chạm vào má anh.

Chạm thấy một chút ấm ướt dưới hốc mắt.

"Toàn là em viết bậy thôi," Trần Lâm Hổ ngớ người, lòng đau nhói, "Anh đừng..."

Ranh giới cuối cùng của Trương Huấn đã bị Trần Lâm Hổ phá tan tành. Người này quả thực là vũ khí công thành lợi hại trời sinh, còn Trương Huấn thì mãi đến hôm nay mới phát hiện ra thành trì của mình là công trình phế thải mục nát.

Anh ôm lấy Trần Lâm Hổ, vùi mặt vào vai cậu.

Trần Lâm Hổ cảm nhận được hơi ấm nơi cổ, không dám nhúc nhích, lòng bỗng lắng xuống. Sự hỗn loạn vừa rồi như tan biến trong chớp mắt, cậu đứng trên đống đổ nát của thành trì mình, nhìn thấy thành trì đối diện của Trương Huấn cũng sụp đổ hoàn toàn.

Thế này cũng được, Trần Lâm Hổ nghĩ thầm, chúng ta có thể dùng gạch vụn ngói nát của cả hai, cùng nhau xây nên một tòa lâu đài lớn hơn.

Trần Lâm Hổ như đang đi trên dây thép, đến giữa chừng, hạ giọng hỏi: "Anh có thích em không, Trương Huấn?"

Một lúc sau, giọng Trương Huấn mang chút nghẹn ngào vang lên: "Thích đến chết đi được."

Trần Lâm Hổ mỉm cười.

Những dòng sông nhỏ hợp lưu, giờ đây có thể đổ xuống như thác lũ.

...

Tác giả có điều muốn nói.

Đường đây, há miệng ra, nuốt đi.

Hổ à (ngón cái)