Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 5



Trương Huấn để lại thuốc sát trùng rồi nhảy phốc lên xe điện, ném lại một câu "Tôi đi làm đây" rồi vèo cái đã biến mất dưới cửa sổ nhà Trần Lâm Hổ, cái bóng còn mang theo cảm xúc "tôi là ai đây là đâu" của chính chủ.

Trần Lâm Hổ bị tốc độ chạy trốn như bị đuổi của anh ta làm cho giật mình, sờ sờ mặt, nghĩ bụng chắc mình cười một cái cũng chưa đến mức dọa người ta chạy mất dép chứ.

Tay cậu vô tình chạm đến vết sẹo ở đuôi lông mày, một vết lồi lên rõ ràng.

Trước đây cậu cũng chỉ hơi trông hung dữ thôi, sau này lên lớp 12 có thêm cái sẹo này trên mặt, từ hung dữ biến thành hung tợn. Đến nỗi thằng em trai 3 tuổi của cậu là Trần Đồng, một thời gian không gặp, lúc gặp lại nhìn thấy vết thương mới lành của anh trai liền oà khóc thét lên.

Trần Hưng Nghiệp cũng bó tay, một bên dỗ dành con trai út, một bên còn bảo con trai cả nhớ bôi ít sản phẩm trị sẹo, nếu đắp mặt nạ có tác dụng thì ông có thể mua cho hai thùng.

May sao sau đó Trần Đồng đã chấp nhận được việc anh trai đã trở thành kẻ xấu xí, từ khóc thét chuyển sang khóc thút thít, vừa nấc vừa nói: "Anh trai đau."

Ý nghĩ "đợi thằng này 18 tuổi mình sẽ dạy nó làm người bằng nắm đấm" trong lòng Trần Lâm Hổ tan thành mây khói.

Chưa kịp để Trần Lâm Hổ trả lời, Trần Hưng Nghiệp đã thay con trai cả giải thích với đứa nhỏ: "Anh trai không đau đâu, đừng khóc nữa, anh trai con đâu có yếu đuối như con, đúng không?"

Trần Đồng tuy nhỏ nhưng hiểu được lời hay lẽ phải, ngượng ngùng ôm lấy cánh tay Trần Hưng Nghiệp.

Trần Lâm Hổ không đau xách cặp về phòng, lấy điện thoại tự sướng mấy tấm, bất ngờ phát hiện ra mình rất có tiềm năng làm anh chị giang hồ. Thế là hôm sau cậu ra phố mua một cái áo sơ mi da báo, đi qua đi lại trước mặt Trần Hưng Nghiệp, kết quả là bị bố đá cho hai cái vào mông.

Trương Huấn chắc chắn không giống Trần Đồng, khả năng chống chọi với cú sốc đâu thể chỉ dừng lại ở mức 3 tuổi đâu nhỉ?

Trần Lâm Hổ nghĩ đến cái xe điện nhỏ của Trương Huấn phóng vù vù rồi biến mất, thầm nghĩ đúng là xe nào người nấy, y hệt như hôm qua trên phố khi Trương Huấn lao tới một cú đá hạ gục tên móc túi vậy.

Cậu đổ ra một ít thuốc Povidine, dùng tăm bông thấm rồi chấm lên vết thương, may mà bị thương ở tay trái, không ảnh hưởng đến việc cầm bút vẽ, chỉ cần chú ý đừng làm dính thuốc bột ra khắp nơi.

Cái máy điều hoà cũ kĩ cố gắng phát ra tiếng ù ù, để chứng minh rằng nó thật sự đang làm việc cật lực, chỉ tiếc là nhiệt độ trong phòng chẳng hạ xuống bao nhiêu, chẳng mấy chốc lòng bàn tay Trần Lâm Hổ đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cây bút trên bảng vẽ có hơi trơn.

Lão Trần tuổi đã cao, không cần điều hoà và đường truyền Internet lắm, dẫn đến việc một cái máy đã phục vụ gần 10 năm đang tỏ ra hiện diện trên đầu Trần Lâm Hổ - một kẻ không có mạng, thổi sự bực bội của cậu ngày càng phồng to, một bản phác thảo sửa đi sửa lại, cấu trúc đổi ba bốn lần vẫn chưa định hình.

Đang lúc Trần Lâm Hổ định ra ngoài mua chút đồ uống lạnh để hạ hỏa, lão Trần "rầm" một tiếng đạp cửa mở, giọng nói vang vọng ra ngoài hành lang xa đến cả hai dặm: "Thằng cháu ranh, mau ra đây!"

Dù tiếng gọi nghe như đang chửi người, nhưng Trần Lâm Hổ vẫn lập tức bỏ bút xuống, chạy ra nhanh như một đứa cháu ngoan.

"Ồ, nhanh nhẹn phết," lão Trần cũng giật mình, hai tay ôm một cái hộp nặng trịch đang bước vào cửa, "Nhanh lên, giúp ông một tay."

Trần Lâm Hổ vội vàng đỡ lấy, nặng đến mức cánh tay như muốn rớt xuống: "Lần sau có khuân đồ thì gọi con đi cùng, lỡ ông xoay lưng một cái trẹo xương là ba con sẽ bẻ gãy lưng con mất."

"Mày nghĩ cho ông chút đi, cũng nghĩ cho ba mày chút đi, nó làm gì có bản lĩnh bẻ gãy xương mày," lão Trần nói lớn, "Mà cũng đâu có nặng lắm, ông tự mang về được, chỉ là cô nhân viên bán hàng nói chuyện như muỗi kêu ấy, mệt chết."

Tai người ta cũng đang mệt chết đấy.

Trần Lâm Hổ không nói ra câu đó, cúi đầu nhìn một cái, thì ra lão Trần mua về là một thùng sữa.

"Từ bao giờ ông chuyển sang uống sữa thế," Trần Lâm Hổ khuân thùng vào nhà, "Ông không phải chê sữa có mùi tanh, chỉ uống sữa đậu nành thôi sao?"

"Mua cho mày uống đấy," Lão Trần đóng cửa lại phía sau, "Ông vừa nghĩ, tuy cách nhìn và lời nói của ba mày rất không đúng đắn, nhưng tư tưởng chủ đạo vẫn có thể chấp nhận được. Mày đang trong giai đoạn phát triển cơ thể phải không? Bổ sung chút cũng được, không thể để như cây sậy 1m85 được, lỡ bị ba mày bẻ gãy xương thật thì sao."

Giọng điệu lão Trần như đang nhấn mạnh rằng ông không hề đứng về phe Trần Hưng Nghiệp, mà đơn thuần chỉ vì sự trưởng thành của Trần Lâm Hổ mà tưới tắm bón phân.

Nói xong còn vào tủ lạnh xem trứng có đủ không, rồi định dặn dò cô giúp việc đến nấu cơm trưa làm vài món cân bằng dinh dưỡng.

Lão Trần khí thế hùng hồn, giọng như chuông đồng: "Những đứa trẻ do ta Trần Minh Lý nuôi dưỡng, nếu lớn lên mà không khỏe mạnh bằng đứa do thằng Trần Hưng Nghiệp nuôi, thì cứ vặn đầu ta xuống làm bô đi!"

Trần Lâm Hổ rất muốn nói rằng mình đã trưởng thành rồi, các chỉ số đã ổn định, không còn nhiều không gian để lão Trần phát huy năng lực nữa.

Nhưng câu này cậu cũng không nói ra.

Tình cảm thuần khiết đến mức khiến lão Trần vốn chỉ uống sữa đậu nành cũng có thể chấp nhận sữa bò, không có ý định gì khác, chỉ đơn giản là hy vọng Trần Lâm Hổ có thể khỏe mạnh hơn chút - dù cậu đã có thể tẩn nhau trên phố rồi - mà không cần cậu dùng thân hình khỏe mạnh đó để đổi lấy thứ gì đáng tự hào cả.

Trong mắt lão Trần, bản thân Trần Lâm Hổ đã rất đáng tự hào rồi.

Trần Lâm Hổ không nói gì nhiều, mở thùng ra uống một hơi một chai sữa trước mặt lão Trần, dưới ánh mắt nóng bỏng của ông gật đầu: "Ngon lắm." Rồi lấy một chai đưa cho ông, "Ông nội cũng uống đi."

"Ông uống không được cái này đâu," Lão Trần lắc đầu, "Uống vào là tiêu chảy, như uống thuốc xổ ấy. Mày từ nhỏ đã bị bố mày đầu độc kiểu này mà lớn lên, trong người có kháng thể rồi."

"..." Cái cây non tình thân vừa nảy mầm trong lòng Trần Lâm Hổ bị lão Trần bứt gãy không thương tiếc, "Không sao đâu, ông vừa ngồi trên bồn cầu vừa uống cũng được mà."

Lão Trần vỗ một cái vào lưng cậu: "Cút đi! Đã nói ít mà còn không giữ được cái mồm."

Ăn một cái vỗ có thể đập chết cả muỗi này, Trần Lâm Hổ khuân thùng vào phòng ngủ của mình, để cùng với cái vali què chân mà Lâm Hồng Ngọc mua.

"Này, ba mày còn nói gì về... về sinh... sinh gì đó," Lão Trần đi theo đến cửa phòng ngủ, lưỡi như bị thắt nút, "Cái loại thuốc viên gì ấy, siêu thị có bán không? Mày nói xem uống gấp đôi liều có thể lớn gấp đôi không?"

"Không cần uống cái đó đâu," Trần Lâm Hổ thấy mình chưa đến mức phải uống thuốc viên để sống, "Ăn uống tốt và tập thể dục nhiều là được, thuốc ba con mua con cũng không uống."

Lão Trần gật đầu liên tục, nháy mắt: "Yên tâm, ta không nói với ba mày đâu. Hehe, thằng nhóc này cũng ranh ma phết."

Lão rất thích nghe những bí mật nhỏ mà con trai mình không biết, đang vui vẻ thì thấy trên bàn để máy tính xách tay và bảng vẽ của Trần Lâm Hổ, vội vàng lùi ra khỏi phòng: "Đang học à? Vậy ông đi chơi đây, khoảng 11 giờ người giúp việc ba mày thuê sẽ đến nấu cơm, nếu ông chưa về thì mở cửa cho họ nhé."

"Dạ," Trần Lâm Hổ dạ một tiếng, nhớ ra chuyện đường truyền Internet, nói với lão Trần một lần nữa, "Con có vài việc cần liên lạc trao đổi với khách hàng trên mạng, cần internet, nếu ông đồng ý thì mấy ngày nữa con sẽ đi xem xem, làm cái mạng băng thông rộng."

Lão Trần vẫn luôn dùng dữ liệu di động, nhưng đối với nhu cầu của Trần Lâm Hổ thì đều chấp thuận: "Được! Nhưng kéo dây mạng cũng không nhanh thế đâu, nếu mày gấp thì hỏi xem thầy Trương ở trên lầu có thể cho mượn cái...quy quy gì đó..."

"Wifi"

"Đúng rồi, cái quy quy gì đó," lão Trần nói, "Lúc trước cậu ta bảo nếu dữ liệu của ông không đủ dùng, thì có thể cho ông lên mạng miễn phí. Ông nghĩ ông cũng không thể chỉ nhận không mà không trả ơn, đến lúc đó ông có thể giảm tiền thuê nhà cho cậu ta mà. Mày đi hỏi xem cậu ta có thể cho mày mượn cái quy gì đó dùng không."

Chủ đề về cái quy quy gì đó cũng không kéo dài quá lâu, cả ngày hôm sau Trần Lâm Hổ đều không thấy bóng dáng Trương Huấn đâu.

Chẳng biết người này rốt cuộc làm công việc gì, nửa buổi sáng mới ra khỏi nhà, 11 giờ đêm cũng chưa về, cho đến tận 2-3 giờ sáng khi Trần Lâm Hổ vẽ xong phác thảo chuẩn bị đi tắm rửa đi ngủ, nghe thấy tiếng kéo ghế trên đầu, mới biết người thuê nhà trên lầu không biết mấy giờ đã về nhà, tận giờ này vẫn chưa đi ngủ.

Ngoại trừ Trần Lâm Hổ là kẻ nhàn rỗi đang chờ nhập học, Trương Huấn ở khu nhà cũ này nơi mọi người làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều trông rất không hợp cảnh, đầy khả nghi.

Ngày hôm sau Trần Lâm Hổ dậy sớm, ra ngoài hỏi thăm về việc lắp mạng mới phát hiện chiếc xe điện nhỏ của Trương Huấn đã chạy mất từ lâu, mãi đến sau bữa tối khi Trần Lâm Hổ đi dạo về cũng chưa thấy xuất hiện.

Trần Lâm Hổ không có thói quen tò mò về cuộc sống của người khác, sự tò mò về việc Trương Huấn rốt cuộc làm gì chuyển thành hy vọng ông thợ lắp mạng băng thông rộng có thể nhanh chóng đến như tốc độ Trương Huấn chạy xe điện vậy.

Không có mạng, không có game, chưa đến 12 giờ Trần Lâm Hổ đã tắm rửa lên giường, xem vài video cũng chưa kịp lướt hết đã ngủ thiếp đi.

Mơ màng mơ thấy phòng vẽ hồi lớp 12, bụi chì và than chì trong ánh sáng buổi chiều bay tứ tung, che kín tầm nhìn.

Bàn tay cầm dao rọc giấy chém qua đám bụi, theo đuôi lông mày của Trần Lâm Hổ cắt xuống, cậu lùi lại một bước, lỡ va vào bàn tĩnh vật, tượng Agrippina, tượng Laocoön cùng chai rượu, ly thủy tinh đều rơi xuống đất, cùng nhau về miền cực lạc.

Một tiếng "rầm" vang lên, Trần Lâm Hổ giật mình tỉnh giấc, xoa xoa cổ, một tay đầy mồ hôi nhớp nháp.

Chưa kịp phân biệt thực và mơ, một loạt tiếng "rầm rầm" như thúc giục mạng người nổ tung, vang vọng trong hành lang nhà cũ chật hẹp, như muốn rung rớt cả hai lạng vôi tường.

Lần lượt nghe thấy tiếng hàng xóm mở cửa sổ, rõ ràng không chỉ giấc ngủ của Trần Lâm Hổ bị đánh thức, chỉ có lão Trần vì tai nghe kém và đóng cửa phòng nên vẫn ngủ say sưa, tiếng động trong hành lang chỉ đủ sức làm nền cho tiếng ngáy của ông.

Sự ồn ào giữa đêm khuya vì khoác lên mình màu sắc bí ẩn u tối mà trở nên đặc biệt gay gắt, Trần Lâm Hổ đi giày vào rồi bước ra cửa, lỗ mắt mèo bị chữ "Phúc" dán trên cửa chống trộm che mất, cậu đành kéo cửa ra nhìn ra ngoài.

Vừa mở cửa, Trần Lâm Hổ đã chạm mắt với một người đàn ông hơn 30 tuổi ở nhà đối diện, cậu dựa vào ký ức mấy ngày nay nhận ra đó là con trai của lão Liêu ở nhà đối diện. Người đàn ông gầy gò khô héo, sắc mặt vàng vọt, hơi u ám, thấy Trần Lâm Hổ cũng không chào hỏi, quay đầu tiếp tục nhìn ngó về phía tầng hai.

Không cần xã giao, Trần Lâm Hổ cũng thấy nhẹ nhõm.

Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quét mắt nhìn xung quanh, ở cửa hành lang tòa nhà số 2 đã đứng ba bốn người hàng xóm từ các tòa khác, vừa đuổi muỗi vừa nháy mắt với nhau.

"Lại đến nữa, tháng trước không phải mới đến sao?"

"Lại thiếu tiền thôi, bên này có thể bòn rút được tiền, thì dĩ nhiên là cứ nhắm bên này mà làm loạn rồi."

Trần Lâm Hổ nghe mà mơ hồ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo khỏi cơn mê, lại nghe thấy trên lầu "rầm" một tiếng nữa, là tiếng đập cửa chống trộm, kèm theo tiếng chửi rủa mơ hồ nhưng thô tục của một người đàn ông: "Đinh Bích Phương! Con đàn bà chết tiệt, Đinh Bích Phương! Mày nợ tao tiền phải không? Cầm tiền của tao đi lăng nhăng..." Lại là một cú đá vào cửa, "Ra đây! Tao giết chết mày!"

Hai hộ ở tầng hai, một hộ là Trương Huấn ở, hộ còn lại vốn là một cặp vợ chồng già, không biết từ khi nào con gái họ dẫn theo con cái chuyển đến ở cùng, sáng sớm Trần Lâm Hổ ra ngoài có gặp một lần.

Tiếng chửi bới trên đầu càng lúc càng không ra thể thống gì, Trần Lâm Hổ nhíu mày như một cục mực.

"Nếu tôi là lão Đinh, tôi đã lo chết rồi," Bà cụ ở cửa hành lang che miệng nói chuyện, giọng lại đủ to để mọi người đều nghe thấy, "Tháng Hai vừa rồi mới vào viện một lần vì vấn đề tim mạch, con rể cũ này cứ đến thêm vài lần nữa chắc lại phải vào viện mất."

Bước chân Trần Lâm Hổ định quay về phòng khựng lại, cơ thể nhanh hơn một bước từ khung cửa bước ra, một bước hai bậc thang nhảy lên bục thang lên tầng hai.

Phía sau con trai ông Liêu "ê ê" hai tiếng cũng không làm cậu chậm lại.

Vừa rẽ lên bục, Trần Lâm Hổ đã thấy rõ tình hình trước cửa nhà phía đông tầng hai.

Một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi lảo đảo, vừa ợ hơi rượu vừa dùng chân đi dép lê đá vào cửa chống trộm, mấy vết chân xám xịt lộn xộn in lên trên đó như đóng dấu.

Cư dân tầng trên cũng đi xuống xem tình hình, trong bóng tối thấy rõ là một người phụ nữ nhỏ nhắn, thò đầu ra nhìn hai cái, vừa định mở miệng nói gì đó thì bị người đàn ông say rượu liếc nhìn, lập tức rụt cổ lại. Thấy cửa chống trộm đóng chặt cũng không nhìn thêm nữa, lùi lại trở về.

Nghe thấy có người lên lầu, người đàn ông quay đầu lại, họng súng tạm thời đổi hướng nhắm vào Trần Lâm Hổ gầm lên: "Cút đi! Nhìn cái đ*o gì!"

Trong đầu Trần Lâm Hổ lóe lên tia lửa, sắp châm ngòi bùng nổ.

Một giây trước khi tia lửa rơi xuống, cửa phía tây mở ra.

Trương Huấn bước ra từ trong cửa, tay cầm thanh sắt đập một cái vào tay vịn hành lang bên cạnh người đàn ông, tiếng kim loại va chạm như tiếng đao kiếm chạm nhau, lập tức dập tắt lời chửi rủa của người đàn ông.

Trần Lâm Hổ nhìn vũ khí trong tay anh, sững người.

Hành lang im bặt.

"Lần trước nói thế nào, ông còn nhớ không?" Trương Huấn nói.

Người đàn ông hoàn hồn quay phắt lại, đứng không vững, nhưng lá gan lại đặc biệt to vì uống nhiều nước tiểu ngựa¹, sau khi đứng vững dựa vào tường thì gào lên: "Liên quan quái gì đến mày!"

Vừa dứt lời, cổ tay đang dựa vào tường của gã ta đã bị Trương Huấn đánh cho một gậy, kêu lên đau đớn.

"Lần trước tôi đã nói rồi, ông nói câu đầu tiên thì ông cút ngay cho tôi, nói câu thứ hai thì tôi sẽ đánh ông," giọng Trương Huấn rất nhẹ, lơ lửng trong không gian tầng hai đầy mùi rượu, nhưng lại như đang ép chặt màng nhĩ của người ta, "Đây là câu thứ hai, còn nhớ khi nói câu thứ ba sẽ thế nào không?"

Dưới ánh đèn cảm ứng lờ mờ trong hành lang, nét mặt Trương Huấn hơi mờ nhòe, trông khác hẳn mấy lần Trần Lâm Hổ gặp trước đây.

Không còn nụ cười, khóe miệng anh chảy xệ xuống, chỉ có đôi mắt vẫn hơi nheo lại vì khói thuốc đang ngậm trên môi. Mái tóc rối bù xù cùng với đôi mắt đỏ ngầu đã làm phai nhạt hình ảnh văn nhã mà Lâm Hổ từng ghi nhớ về anh.

Không biết là do ánh mắt của Trương Huấn có tác dụng, hay là cơn đau ở cổ tay đã đánh thức lý trí, gã đàn ông như sực nhớ ra hậu quả của "câu thứ ba", sắc mặt hơi cứng lại. Gã quay lại đá thêm một cú vào cửa chống trộm, chửi thề "Đ*" rồi liếc nhìn Trương Huấn đầy căm tức, ngón tay chỉ chỉ: "Đợi đấy."

Trương Huấn vừa giơ tay lên, gã đàn ông lập tức vịn lan can cầu thang đi xuống, nhưng rồi phát hiện ra Trương Huấn chỉ là lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, kẹp giữa hai ngón tay.

Gã đàn ông hơi ngượng ngùng bước xuống hai bậc cầu thang, đối mặt với Trần Lâm Hổ.

"Có bệnh à, cút đi!" Gã vung tay định đẩy cậu ra, "Nhìn cái đ*o gì!"

Trương Huấn đang đứng ở tầng hai mới nhìn thấy Trần Lâm Hổ, vứt điếu thuốc xuống đất định đi xuống, rồi thấy Lâm Hổ né người tránh cánh tay gã đang đẩy.

Tay không chạm được mục tiêu, gã đàn ông lập tức mất thăng bằng ngả về phía trước, ngay sau đó cảm thấy cổ áo bị siết chặt. Bàn tay Trần Lâm Hổ túm lấy gáy gã, tay kia như gọng kìm nắm chặt cánh tay, lôi cái thân xác say xỉn khó điều khiển của gã xuống cầu thang.

Trần Lâm Hổ bị mùi rượu nồng nặc từ người gã đàn ông xộc lên mũi đến buồn nôn, chẳng thèm để ý đến tiếng gọi của con trai bác Liêu và mấy người hàng xóm trong hành lang, kéo lê gã ra khỏi khu nhà số 2 giữa những tiếng chửi rủa inh ỏi.

"Mày là thằng đ*o nào... mày là cái đ*o gì. Già mồm à," gã đàn ông bị lôi kéo một hồi, cơn chóng mặt vì rượu càng nặng hơn, vừa chửi vừa bắt đầu nôn ọe, "Nhiều chuyện, ọe, nhiều chuyện quá—"

Đám hàng xóm đang tụ tập ở cửa hành lang nghe thấy động tĩnh này, vội vàng tránh ra nhường đường, nhìn theo Trần Lâm Hổ lôi gã như kéo bao tải ném xuống bồn hoa trồng rau, rồi dùng gót chân xoay một cái hố nông trên đất.

"Nôn đi," Trần Lâm Hổ kéo gã đàn ông đến bên hố, đầu chĩa về phía miệng hố, "Nôn xong cút."

Sức mạnh ghê gớm đến hơi đáng sợ, có lẽ vì điểm này mà gã đàn ông rên rỉ vài tiếng trên đất bùn, nhưng không dám đứng dậy.

Trần Lâm Hổ cũng chẳng thèm đếm xỉa đến gã nữa, vì không nghỉ ngơi đủ, lại thêm tâm trạng chẳng ra sao, nét mặt càng thêm khó coi.

Bộ mặt này kết hợp với cảnh tượng vừa rồi như một đấng anh hùng lôi lợn, đám người đang xem náo nhiệt ở cửa hành lang lại lập tức nhường đường cho cậu vào nhà, ngoại trừ một bà cụ mắt mờ không nhìn rõ mặt Lâm Hổ nói một câu "Ngủ sớm đi con" thì chẳng ai dám hé răng nửa lời.

Khu nhà số 2 lại trở về yên tĩnh, Trần Lâm Hổ chẳng để tâm đến ánh mắt của con trai lão Liêu ở nhà đối diện nhìn mình, bước lên sàn tầng hai nhìn quanh một lượt.

Trương Huấn đã không còn ở đó, ngay cả nửa mẩu thuốc vứt xuống đất cũng chẳng còn, quả là một công dân gương mẫu.

Khuôn mặt lạnh lùng không chút nụ cười ấy như thể là ảo ảnh Trần Lâm Hổ nhìn thấy khi mộng du nửa đêm.

Cánh cửa nhà phía Đông in dấu chân kêu "cạch" một tiếng mở hé ra, một cậu bé thò đầu ra từ trong cửa, đôi mắt sưng đỏ quét qua xung quanh, thấy Trần Lâm Hổ liền giật mình, lập tức rụt về đóng cửa lại ngay.

Màn kịch đêm khuya đột ngột mở màn cũng đột ngột kết thúc, chỉ để lại âm thanh đóng cửa sổ sau khi náo nhiệt tan đi như một đoạn kết của vở kịch.

Khi Trần Lâm Hổ về phòng, tiếng ngáy của lão Trần đang ở đỉnh điểm, cậu phát hiện ông già nhà mình còn nhét tai nghe vào tai, bảo sao ngủ như chết.

Tháo tai nghe cho lão, đắp chăn điều hòa đang tuột xuống bụng cho tử tế, rồi tùy tiện rửa ráy xong nằm lại lên giường, Trần Lâm Hổ phát hiện mình đã hoàn toàn mất ngủ.

Cậu vốn đã chuẩn bị tinh thần để choảng nhau nửa đêm, nào ngờ Trương Huấn ra tay trước, chỉ để lại cho cậu một món đồ thải cần kéo xuống lầu vứt vào thùng rác.

Trần Lâm Hổ vừa nghĩ đến việc mình trở thành công nhân vận chuyển rác thải càng ngủ không được, mùi rượu hôi hám kia dường như vẫn còn vảng vất ở đầu mũi, dạ dày cuộn trào, đành phải mò điện thoại ra để xao lãng sự chú ý.

Trả lời hai tin nhắn hỏi về tiến độ bản thảo, Trần Lâm Hổ vừa nghĩ ngày mai thế nào cũng phải cho khách hàng xem qua bản thảo đã, vừa tiện tay click vào Moments.

Moments nửa đêm ngoài những bức ảnh của đám ăn chơi về đêm, nhiều nhất là ảnh các trường đại học mà bạn học cũ đậu vào, ngay cả "Đầu Trọc Tiệm Tạp Hóa" cũng chụp vài tấm kiến trúc trường học hoành tráng từ trang web chính thức để hùa theo.

Chẳng còn bao lâu nữa là nhập học, đã có người nóng lòng lao đầu vào tương lai.

Còn Trần Lâm Hổ chẳng có bất kỳ bản thiết kế nào cho tương lai của mình, cậu với mấy trường lý tưởng mà Trần Hưng Nghiệp định sẵn đã lỡ dở, đành phải chọn lựa ngôi trường đại học ở quê nhà này, cũng là trường tốt nhất cậu có thể chọn.

Cậu không biết mình nên hối hận vì vấp ngã to ở bước nhảy quan trọng nhất của đời người, hay nên mong đợi cuộc sống đại học sắp tới.

Lý tưởng mà bố cậu định cho cậu rất rõ ràng, nhưng Trần Lâm Hổ không tìm thấy lý tưởng của riêng mình, mỗi khi nghĩ đến điều này cậu lại nhớ đến đánh giá của Trần Hưng Nghiệp về tương lai của mình, đó là không có tương lai.

Tương lai nằm trong màn sương mù mà chạy điên cuồng hai mươi mét cũng chẳng thấy vật gì, mỗi khi Trần Lâm Hổ nghĩ đến, đều có cảm giác trống trải như không mặc quần.

Bên cạnh sự trống trải, không hiểu sao còn có chút hổ thẹn.

Trần Lâm Hổ lơ đãng vuốt màn hình làm mới, một bài đăng mới đè lên những thông tin khác.

Một bức ảnh mặt trời mọc to đùng, kèm theo hai chữ: "Mặt trời ơi."

Người đăng bài có ý than trời trách đất này cũng chỉ có hai chữ: Trương Huấn.

Trần Lâm Hổ nhớ lại trạng thái của Trương Huấn khi bước ra khỏi cửa ban nãy, như một xác sống thức khuya quá độ, chạm trán với một kẻ điên cuồng dùng tiếng ồn để đào mồ khai quật, nhưng vì luật pháp xã hội nên không thể làm gì được người ta, cuối cùng chỉ có thể lịch sự trút giận lên mạng xã hội.

Trần Lâm Hổ không nhịn được cười.

Cười xong mới nhận ra mình lại có WeChat của Trương Huấn, nghĩ mãi mới nhớ ra hôm đó trước khi lấy lời khai Trương Huấn đã thêm cậu, phòng khi sau này có chuyện gì tiện liên lạc.

Trần Lâm Hổ thêm xong rồi quên béng, Trương Huấn trong Moments cũng chẳng có động tĩnh gì, nên càng quên triệt để hơn.

Do dự một lúc, Trần Lâm Hổ vẫn click vào avatar của Trương Huấn, gửi vài tin nhắn.

Tin nhắn gửi đi nửa ngày không có hồi âm, ngược lại trên đầu truyền đến tiếng kéo ghế nhẹ nhàng, và tiếng bước chân "bập bập".

Âm thanh không lớn, nghe ra là cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, chỉ là nhà cũ tường mỏng, đêm khuya ở thành phố nhỏ lại rất yên tĩnh, mới khiến Trần Lâm Hổ biết được người thuê nhà tầng hai cũng còn thức.

Trong đêm tĩnh lặng của thành phố nhỏ, Trần Lâm Hổ nghe thấy người trên đầu lại kéo ghế ngồi xuống, đợi rất lâu cũng không thấy đứng dậy nữa.

Một người có thể cầm gậy sắt ra ngoài nửa đêm, sẽ thức khuya làm gì nhỉ?

Trần Lâm Hổ dần chìm vào giấc ngủ trong những tưởng tượng vô vị chỉ nảy sinh vào ban đêm.

Một người có thể cầm gậy sắt ra ngoài nửa đêm, chắc chắn là vì tâm trạng bất ổn.

Trong gạt tàn bên cạnh Trương Huấn lại thêm một mẩu thuốc lá bị dụi tắt, cà phê trong cốc nguội đi càng thêm chua, anh uống một ngụm, những chữ dày đặc trên màn hình máy tính như những con muỗi đang kêu the thé, bò đầy khắp tâm trí đã tê liệt của anh.

Đôi mắt khô rát đảo vài vòng rồi nhìn sang điện thoại.

Ba rưỡi sáng, bản thảo của anh vẫn chưa viết xong, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn thành.

Trên thông báo điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc, Trương Huấn nhìn chằm chằm vào cái tên "Năm điều văn minh bốn điều mỹ đức" mà anh tùy tiện đặt, ngẩn người một lúc mới khớp được hình ảnh Trần Lâm Hổ trong đầu.

Cái biệt danh này không chỉ thể hiện sự công nhận của anh đối với phẩm chất của Trần Lâm Hổ lúc đó, mà còn cho thấy sự nghèo nàn về kiến thức của anh đối với con người Trần Lâm Hổ, lúc này Trương Huấn hiếm khi cảm thấy hơi có lỗi, vội vàng đổi biệt danh cho cậu chủ nhà nhỏ của mình rồi mới bắt đầu xem tin nhắn.

[Chủ nhà nhỏ: Xin chào.]

Trương Huấn bị hai chữ nghiêm chỉnh cùng dấu chấm câu cẩn thận ở cuối làm cho giật mình.

[Chủ nhà nhỏ: Xin hỏi tôi có thể dùng ké wifi của anh được không? Tôi sẽ không dùng nữa khi lắp đặt xong internet.]

[Chủ nhà nhỏ: Tôi có thể trả tiền, tính theo ngày hay trọn gói đều được, cảm ơn.]

Chẳng có lấy một emoji, dấu câu sử dụng đúng chỗ, thậm chí avatar cũng chỉ là bóng cây chụp qua loa. Nếu liên tưởng đến khuôn mặt có sẹo của Trần Lâm Hổ, Trương Huấn gần như có thể cảm nhận được sự nghiêm túc lạnh lùng của câu nói này.

Chân bỗng nặng trĩu, con mèo tam thể tỉnh giấc nhân cơ hội nhảy lên đùi con người hai chân, "gu ru gu ru" như máy phát điện, dùng đầu cọ vào tay Trương Huấn đang gác trên tay vịn ghế.

Anh rút tay về phía sau, con mèo tam thể càng dùng sức đẩy đầu vào tay anh, có khí thế "cho tao cọ" nhưng cực kỳ thiếu lịch sự so với Trần Lâm Hổ khi xin dùng ké wifi.

Hình ảnh khuôn mặt âm trầm của Trần Lâm Hổ trong hành lang vàng vọt lúc nãy nhạt dần trong tâm trí, thay vào đó là nụ cười có răng nanh không hợp với tên gọi cũng như phong cách hành xử của cậu sau cửa chống trộm sáng nay, bị những thanh sắt mỏng cắt ra vài mảng, nhưng tự động kết hợp lại hoàn chỉnh trong đầu Trương Huấn.

Trương Huấn như bị điện giật, đẩy đầu con mèo ra xa vài centimet: "Đi mà cọ tường."

Con mèo nặng cả tạ liếc nhìn anh khinh bỉ, tiếp tục đẩy đầu vào tay anh.

So với hành vi bá đạo của con mèo tam thể, Trương Huấn thấy Trần Lâm Hổ quả thực đặc biệt lịch sự và đáng yêu.

Anh rút ra một điếu thuốc mới ngậm trên môi, gạt con hổ không nói lý lẽ sang một bên, gõ phím trả lời cậu chủ nhà nhỏ của mình: Thôi, tính tiền xa cách quá, chúng ta quy đổi thành tiến độ báo ân nhé.

Gửi đi mới nhớ ra hiện tại đã khuya lắm rồi, Trần Lâm Hổ chắc đã ngủ, nên trực tiếp gửi luôn tên và mật khẩu Wifi qua.

"Học hỏi người ta đi," Trương Huấn đẩy thân hình đồ sộ của con mèo tam thể, khuyên bảo, "Chỉ có hổ lịch sự mới được toại nguyện thôi."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Hổ lịch sự: Xin chào, có ở đó không? Xin hỏi tôi có thể cọ anh được không? Cọ xong tôi có thể ăn anh không? Loại ăn xong không nhổ xương ấy, được không?

¹ Ước chừng có người không biết nên mới có chú thích này: Nước tiểu ngựa, ý chỉ rượu.